Khi nhìn thấy Snape tiến đến, nhóm học sinh vốn đang hỗn loạn lập tức im lặng, Snape không hề hoang mang nhìn nhìn xung quanh, bình tĩnh không nói gì. Cụ Dumbledore đến sau, khi nhìn thấy tình huống trước mắt thì nhíu mày.

“Mèo của tôi!” Lúc này, thầy Filch đi đến, sau khi nhìn Bà Norris rồi cầm tay Ron vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, hung tợn nói, “Mày giết mèo của tao! Tao muốn giết mày!”

“Không…không phải con.” Ron giãy dụa muốn thoát khỏi tay thầy Filch.

“Argus,” Cụ Dumbledore đi lên trước nhìn nhìn Bà Norris cứng ngắc sau nhẹ giọng khuyên nhủ, “Bà Norris không có việc gì, chẳng qua bị hóa đá thôi, đợi đến khi nhân sâm trưởng thành chúng ta có thể làm cho nó phục hồi lại.”

“Ừ, đúng vậy, tôi còn biết vài phương pháp có thể chữa được bệnh hóa đá này. Thầy Filch, thầy biết tôi đã trải qua rất nhiều chuyện như thế rồi mà, tôi có thể giúp thầy chăm sóc, không cần chờ đến khi nhân sâm trưởng thành mà vẫn cứu được Bà Norris dễ thương này!” Dường như chỉ cần nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó sẽ có Lockhart từ đám người chui ra, giới thiệu mình với thầy Filch.

“Không cần!” Thầy Filch không khách khí hung hăng trừng Lockhart một cái nói.

“Tốt lắm tốt lắm, giờ thì mọi người giải tán nào, trò Weasley, theo thầy có lẽ các trò cần trở về phòng sinh hoạt.” Cụ Dumbledore nói.

Harry giật giật trên vai Snape, Snape quay đầu cau mày nhìn cậu, Harry không dấu vết lắc lắc đầu với Snape, rồi nhân lúc anh không chú ý nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.

“Potter chết tiệt!” Snape lớn tiếng nói, “Albus, xin thứ lỗi cho ta giờ không thể đến văn phòng hiệu trưởng được. Nếu cứ để Cậu bé vàng của cụ chạy lung tung trong lâu đài không chừng cậu ta lại trở thành tiệc tối Halloween của đám sinh vật trong Rừng Cấm mất.” Snape nhắc nhở cụ Dumbledore về tình huống của Harry, chuyện này không tiện nói trước mặt học sinh, nên Snape nói chuyện mịt mờ. Hiện tại ý thức của Harry đang phát triển theo hướng động vật họ mèo, nếu lúc này Harry chạy tới Rừng Cấm thì Harry đang trong tình trạng không thể vận dụng pháp lực có khả năng sẽ trở thành bữa tối của sinh vật trong Rừng Cấm.

“Haiz, Severus à, Harry nhờ thầy rồi,” Cụ Dumbledore bất đắc dĩ nói, “Chỉ mong trò ấy có thể nhanh chóng biến trở về.”

Snape theo thói quen hừ lạnh một tiếng, không phát biểu lời bình nào, vung áo chùng rời khỏi.

“Tốt lắm bọn nhỏ, các trò cần phải trở về rồi,” Snape đi rồi cụ Dumbledore cười nói với nhóm học sinh, “Không có gì, cùng lắm thì trẻ con không cần phải lo lắng quá nhiều.” Trong lúc nói chuyện, cụ che chữ đỏ trên tường, yên lặng ếm một thần chú xem nhẹ.

Tuy rằng đã có người nhìn thấy nhưng cụ vẫn cảm thấy nó nên biến mất trước mặt tụi nhỏ.

Trẻ con nha, lo lắng học tập là đủ rồi, việc này vẫn nên giao cho người lớn làm thì hơn.

Bên kia, Snape rời khỏi hành lang chật chội rẽ vào một hàng lang gấp khúc, một con mèo đen liền nhảy lên đầu vai anh.

“Em đang làm cái gì!” Cước bộ Snape không ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, mèo nhỏ túm chặt áo chùng anh để không bị ngã xuống bởi cước bộ dồn dập của Snape. Snape nghiêng mắt chú ý tới bộ dáng không vững của Harry trên vai mình, đáy mắt chợt lóe một tia bất đắc dĩ, anh dùng tay kéo Harry xuống dưới, đặt vào trong túi tiền của mình, “Ngốc, không được nhúc nhích!”

Harry ló đầu trong túi tiền của Snape, không ngừng buồn bực.

Đây là lần thứ mấy cậu bị Snape đặt trong túi tiền vậy? Cậu thật sự nhỏ đến thế sao? Haizzz, râu bạc của Merlin, cậu hoài niệm thời điểm biến thành sư tử, “Meo!” bất tri bất giác kêu lên.

“Em lại muốn làm gì?” Snape vừa đi vừa hỏi.

Harry rụt đầu lại, bất động trong túi tiền của Snape.

Lúc Snape trở lại hầm Harry chui ra từ trong túi tiền anh, kêu vài tiếng với cánh cửa, Snape rút đũa phép làm bảo hộ tối đa toàn bộ phòng, thậm chí cũng chặn lại lò sưởi phòng ngừa tên công bạch kim không biết chào hỏi kia lại tới nơi này.

“Được rồi, hiện tại nói rốt cuộc em muốn làm gì?”

Snape nhấc Harry tới trước mặt mình, bốn chân của Harry nhẹ nhàng quơ quơ trong không khí, loại tình huống này cậu nên nói như thế nào đây?

“Ha ha,” Trong hầm đột nhiên vang lên tiếng cười, “Có lẽ hiện tại cậu ta không thể trả lời vấn đề của ngươi, ý thức của cậu ta thường xuyên không rõ ràng mà, phải không?”

Nghe được giọng nói xa lạ mà quen thuộc, theo phản xạ Snape cứng ngắc.

Anh biết mình không nghe lầm dù kiếp trước hay bây giờ, giọng nói này anh vô cùng quen thuộc.

Lúc anh được khắc Dấu hiệu Đen người kia còn chưa điên, trong ngôn ngữ người kia tràn ngập tự tin và uy nghiêm như thế, dường như tất cả mọi người đều thuần phục dưới chân hắn, không nên nghi ngờ, cho dù chỉ là một từ đơn, giọng nói này… là của Chúa tể Hắc ám lúc còn trẻ.

“Meo!” Cảm giác được Snape cứng ngắc, mèo đen nhỏ bén nhọn kêu một tiếng với sô pha, tựa hồ là cảnh cáo đối phương.

“Không nghĩ tới cậu lại che chở anh ta như vậy, được rồi không đùa nữa.” Đối phương cười nói.

Không đợi Snape phản ứng tiếp, trên sô pha liền dâng lên một mảnh sương trắng, dần dần một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Snape. Lúc này ánh mắt Tom vẫn còn chưa có màu đỏ, con ngươi đen láy lóe ra một tia lợi hại – ánh mắt này dù đỏ hay đen đều có thể nhìn thấu nội tâm con người, làm cho con người ta rất khó nhìn thẳng lại. Snape biết, rất nhiều thời điểm Voldemort không cần Lời nguyền Độc đoán, chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương là có thể nhìn thấu một số người.

“Severus, chắc ngươi còn nhớ rõ ta đi.” Đối phương giả cười nhìn anh nói.

Snape há miệng thở dốc, nhưng thật sự không biết nên xưng hô như thế nào với đối phương. Từ bộ dáng của đối phương anh liền biết đối phương không phải chủ hồn, nhưng chẳng lẽ mình lại xưng hô tên của đối phương? Merlin à, đây là một chuyện rất có tính khiêu chiến đó!

“Meo!” Harry ngắn ngủi mà bén nhọn kêu một tiếng.

Tom chuyển mắt qua tay Snape, nhìn thấy Harry bị mang theo còn có bốn chân đang đung đưa lập tức không nhịn được cười lên.

Bị Tom thình lình cười làm Snape bị dọa, không chú ý nới lỏng tay cầm Harry, làm cho Harry gần có một nửa ý thức rõ ràng lập tức nhảy dựng lên hung hăng cào Tom một cái.

Theo lý mà nói, hiện tại thân thể Tom vẫn còn ở trạng thái bán trong suốt, trước khi Harry chuẩn bị cho anh ta một cơ thể thì không ai có thể đụng tới, nhưng Harry lại là ngoại lệ. Tom không thể dung hợp hoàn toàn Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry khiến cho cơ thể Harry vẫn còn lưu lại Trường Sinh Linh Giá. Hai cái Trường Sinh Linh Giá có liên kết đặc thù nên Harry có thể tiếp xúc với Tom, cho dù cậu biến thành mèo cũng thế.

Tom nhất thời không phát hiện bị Harry cào một cái, vì không có cơ thể thật sự nên không chảy máu nhưng trên mặt vẫn có vết cào, “Đáng chết!” Tom lấy tay vỗ về vết cào trên mặt, căm tức nhìn Harry.

Mà sau khi thành công Harry nhảy lên vai Snape, cao ngạo nhìn Tom.

Cho nên hiện tại Harry có thể lợi dụng tình huống ưu thế của mình? Snape nhìn bộ dáng của Harry thầm nghĩ trong lòng.

Bọn họ hiện tại không thể phân biệt rõ Harry khi nào là đầu óc của mèo khi nào là ý thức của người, chính vì không phân biệt được nên Lockhart nhân lúc Harry không rõ ý thức cào cho mấy cái. Còn lúc Harry thanh tỉnh thì Lockhart càng không yên thân, vì hầu như bữa sáng Snape toàn đem theo Harry ra ngoài, chỉ cần lúc đó ý thức Harry thanh tỉnh Lockhart tuyệt đối không thể ăn xong bữa sáng của mình.

Mà hiện tại rất rõ ràng, theo sau Lockhart, Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám trước mắt này lại một lần nữa vì cảm thấy Harry không có khả năng ý thức được mình mà gặp tai họa.

“Tê tê!” Lúc này trong hầm vang lên âm thanh tê tê làm người ta rợn tóc gáy, Heleba như thình lình từ không khí xuất hiện trước mắt mọi người, Snape phản ứng nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

“Được rồi, mở mắt ra đi, Harry đã ra lệnh, Heleba sẽ không làm ngươi bị thương.” Tom nhìn Snape nói, kỳ thật chính y cũng không rõ vì sao Harry lại tin tưởng Snape như vậy, nghe Heleba nói, sau khi nó nhận chủ, mệnh lệnh đầu tiên Harry đưa ra chính là theo Harry đi gặp Snape, âm thầm nhớ kỹ hơi thở của anh, về sau không được thương tổn Snape, “Được rồi, chúng ta lãng phí thời gian quá nhiều, hiện tại nói xem sao lại thế này đi.”

Vì Harry mấy ngày này đều ở trong hầm nên cậu cũng không biết Heleba đã xảy ra chuyện gì mà Harry thường xuyên mơ hồ nên Tom sợ Heleba nói chuyện được một nửa – khi biến thành mèo không thể nói xà ngữ, nhưng vẫn có thể nghe được – Harry lại ngơ ngẩn, nên quyết định vẫn thương lượng với Snape, như vậy đến khi Harry lấy lại tinh thần cũng sẽ có người giải thích với cậu.

Nghe Tom nói vậy, Snape mở mắt, quay đầu nhìn mèo nhỏ trên vai, mèo nhỏ co rúm người lại, không để ý tới anh.

“Người kia, trước đó Harry đoán có thể bị một Trường Sinh Linh Giá khác khống chế tới Phòng chứa ra lệnh Heleba giúp hắn làm việc.” Tom nói.

Harry vốn co người dần dần mở rộng thân mình, nằm phục xuống dưới, hết sức chăm chú lắng nghe.

“Hắn rất thông minh, lần trước Heleba nói nó đã có chủ nhân, lúc này hắn đến không phải là mệnh lệnh mà là cầu xin, đến từ thỉnh cầu của Xà Khẩu. Chỉ cần chủ nhân không phản đối và không xúc phạm tới chủ nhân thì từ Tử Xà đến cả con rắn nhỏ cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ. Mà hắn thỉnh cầu hóa đá học sinh, thỉnh cầu này vừa không bị Harry phản đối cũng không nguy hiểm cho Harry, hơn nữa trước đó Harry đã bảo Heleba tới Phòng chứa nghe theo mệnh lệnh của cậu ta sao, nên Heleba đã làm như vậy. Tuy rằng lần hóa đá này là một con mèo nhưng kế tiếp chắc chắn sẽ là học sinh.”

Mèo nhỏ kêu một tiếng, lưu loát nhảy từ vai Snape xuống đầu Heleba, dùng bàn chân nhẹ nhàng vuốt vị trí hai mắt của Heleba.

Tom và Snape dường như là đồng thời nhìn một mèo một rắn đùa nghịch, cái này coi như… khích lệ đó hả?

Snape đen mặt bắt lại mèo nhỏ, “Tiếp tục.”

“Ta chú ý, sức mạnh của đối phương ngày càng tăng, hắn tựa hồ không chỉ hấp thu sinh mệnh của Zedilavies. Mấy ngày nay ta quan sát được, sinh mệnh Zedilavies thật ra cũng không xói mòn nghiêm trọng. Ta nghi ngờ hắn đã hợp tác cùng Zedilavies, Zedilavies sẽ mang hắn đi hấp thụ sinh mệnh học sinh khác. Nghe nói học sinh mới Slytherin gần đây ý thức không được thanh tỉnh lắm, ngươi thật sự nghĩ rằng bọn họ cũng noi theo chứng đi đêm của Gryffindor mà thành ra như thế sao?”

Không, hẳn là sau khi tiếp xúc với Zedilavies rồi bị Trường SInh Linh Giá âm thầm hấp thu một phần sinh mệnh.

Nghĩ vậy, Snape lập tức nhíu mày.

Chuyện này cần phải ngăn cản, không chỉ vì không để học sinh Slytherin bị thương, mà còn vì Trường Sinh Linh Giá không thể xuất hiện ngoài ý muốn được.

Chúa tể Hắc ám tuổi trẻ trước mắt này hẳn là trong tính toán của Harry có được sinh mệnh, vậy người này chắc cũng không có gì nguy hiểm nhưng Trường Sinh Linh Giá trên tay Zedilavies tuyệt đối không thể có được sinh mệnh, nếu không thì rắc rối to!

“Ta sẽ tiếp tục quan sát nhưng nếu muốn chân chính giải quyết rắc rối này còn phải Harry tự mình làm mới được, hay là ngươi làm?” Dù sao dựa vào bộ dáng hiện tại của y chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, anh ta hiện tại đang củng cố linh hồn của mình hơn nữa anh ta cũng không thể rời khỏi vương miện quá lâu. Trường Sinh Linh Giá trong Cúp Vàng đến nay không hiện thân hẳn là liên quan tới hạn chế của Trường Sinh Linh Giá, trước khi sức mạnh không đủ cường đại thì linh hồn không thể thoát ly Trường Sinh Linh Giá dù là một giây, anh ta hiện tại cũng chỉ có thể ra ngoài không đến mười phút mà thôi.

“Thừa dịp sức mạnh của hắn còn chưa cường đại, các ngươi tốt nhất nên nghĩ ra cho bằng được biện pháp đi.” Tom nói xong hóa thành một vùng khói trắng chui vào vương miện dưới thân Tử Xà không biết xuất hiện từ khi nào.

Heleba dùng cái đuôi quấn lấy vương miện nhanh chóng rời khỏi theo cái thông đạo cũng không biết khi nào hiện ra.

Vì sao đến giờ anh vẫn chưa phát hiện trong hầm lại có mật đạo để đi ra ngoài? Snape nhìn nơi Heleba biến mất nghĩ.

“Meo meo meo!” Harry trên vai anh kêu một tiếng.

“Em muốn nói gì?” Snape ngồi lên sô pha, kéo Harry từ vai xuống.

“Meo!” Harry ngã xuống sô pha, dùng móng vuốt cào loạn.

“Cái gối sô pha đáng thương khó có thể trải qua ép buộc của Kẻ Được Chọn.” Snape kéo gối sô pha khỏi móng vuốt của Harry, “Về chuyện này, em nghĩ thế nào?”

Harry nghiêng đầu, rồi lắc đầu với Snape, ngay sau đó, cậu chui vào bên trong túi tiền Snape ngủ say.

Snape trừng mắt nhìn miệng túi tiền của mình, bất đắc dĩ.

Ý tứ của nhóc quỷ này là không cần phải lo? Nói cách khác cậu đã có biện pháp rồi?

“Nếu em dám để hắn gây chuyện lớn thì em chết chắc.” Snape trầm thấp nói với cái túi tiền đã thành một khối, nhưng anh lại rất nhẹ nhàng nhúc nhích người không kinh động tới mèo nhỏ trong túi tiền mà phê chữa bài tập.

– Hết chương 55 –

Tác giả có lời muốn nói: Con trai nhà ta bắt đầu chậm rãi xâm chiếm hầm cùng với…góc tư nhân của giáo sư rồi == Vì thế năm thứ hai cũng không nhiều lắm nên kết thúc, dù sao thân thể mới 12 tuổi cũng không làm được cái gì [uy, uy mất tự nhiên] vẫn là để con trai nhanh chóng trưởng thành rồi nấu canh, nấu canh rồi ăn thịt [ta là cỡ nào sốt ruột gả con trai nhà ta ra ngoài a]