Cuối cùng Dương quân cũng lên kế hoạch tấn công. Do không có những trấn nhỏ xung quanh tạo thành vòng phòng ngự nên cả Khương Đô bị binh lính Dương quốc bao vây trong tình thế bị động. Trên tường thành, thang mây được xếp dày đặc, binh sĩ Dương quốc kéo tới ùn ùn, sau đó lại bị quân lính trên thành dùng những tảng đá lớn ném xuống, bên kia lại tiếp tục xếp thang mây, liên tiếp hết lần này đến lần khác tưởng chừng như vô cùng vô tận.

Lúc này Long Dương đang đứng trước lò đúc kiếm mà hắn đã tỉ mỉ chế tạo ra, chuôi kiếm trong lò tỏa ra ánh sáng tím bị màu đỏ của lửa lấn áp, màu tím bám vào màu đỏ, màu đỏ lại bao trùm màu tím, xinh đẹp một cách quỷ dị. Mọi cố gắng dường như đã tới giới hạn, ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ, chỉ còn ngọn lửa vẫn vui vẻ nhảy múa không biết mệt mỏi, bao vây xung quanh ma kiếm như đang cười nhạo nó mặc dù là một thanh bảo kiếm chấn động cả đất trời nhưng vẫn không thay đổi được vận mệnh.

Long Dương chán ghét cảnh vật luôn luôn không thay đổi này, hắn hoảng hốt ra khỏi sảnh đúc kiếm. Trong hoàng cung, bậc cao ngoài đại điện vẫn còn đó như cũ, nhưng âm thanh vui vẻ cười nói nay đã hóa hư vô, trên hành lang vẫn trải dài những thảm đá xanh đỏ. Chẳng qua không biết những người chia ly nay giờ ở phương nào, loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng ra từ Tú lâu, chỉ là đâu còn hoa lệ như trước, nay chỉ còn làm bạn với bụi bặm, bóng dáng xe chỉ luồn kim đó không biết giờ đã ra sao. Chợt nhận ra giờ này cảnh còn người mất, hắn cứ bước đi vô định như vậy qua khắp hành lang, chợt xuất hiện trước mắt một cung điện tên “Quỳ Hi cung”, không ngờ đã tới tẩm cung của Tiểu Quỳ rồi, không biết trong thời gian nàng bị giam ở đây có tự chăm sóc mình cho tốt hay không. Nghĩ đến Long Quỳ, Long Dương vô cùng lo lắng, Long Quỳ là người thân duy nhất của hắn, Long Dương ngày càng quý trọng nàng hơn trước.

Nghĩ như vậy, Long Dương chậm rãi bước vào Quỳ Hi cung. Người trong đình kia không phải là   Tiểu Quỳ đó sao, những đóa hoa hướng dương xung quanh nàng chính tay hắn và Tiểu Quỳ đã trồng lúc nhỏ, hiện nay chúng vẫn rực rỡ như vậy chứng tỏ Tiểu Quỳ luôn chăm sóc vườn hoa này cẩn thận.

“Tiểu Quỳ!” Dường như Long Quỳ cũng cảm giác được có người tới nên khi Long Dương vừa cất  tiếng gọi, nàng lập tức quay lại, bốn mắt nhìn nhau nhất thời không nói được lời nào. “Muội… Có  khỏe không?” Nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của nàng, tâm hồn Long Dương chợt thanh thản hơn rất nhiều, tựa như được ngâm mình giữa biển rộng bao la.

“Tiểu Quỳ vẫn khỏe.” Nàng trả lời ngắn ngọn, chủ yếu quan tâm tới vấn đề đúc kiếm. Nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Vương huynh có thể thấy được việc tế kiếm đang không có tiến triển gì, như vậy khả năng thắng của Khương quốc gần như không có. “Vương huynh, vẫn chưa có người để tế kiếm sao? Tiểu Quỳ… nguyện ý thử một lần…”

“Không được! Tuyệt đối không được!” Long Dương không cần nghĩ ngợi liền từ chối ngay lập tức, “Tiểu Quỳ không biết Vương huynh đúc kiếm vì cái gì sao? Huynh muốn bảo vệ Khương quốc, bảo vệ người nhà, nếu như ngay cả muội cũng rời khỏi huynh, vậy vương huynh còn đúc kiếm làm gì nữa!”

“Nhưng hy sinh dân nữ cũng là một mạng, hy sinh công chúa cũng là một mạng, lại thêm hoàng thất chúng ta trước nay đều được muôn dân bách tính cung dưỡng, nhân dịp này muội muốn hy sinh vì bách tính!” Long Quỳ bỗng trở nên kiên cường, vì nàng biết mọi chuyện không giống như trước kia nữa, lần này có liên quan tới tính mạng vương huynh, thậm chí là cả Khương quốc. Nếu tính toán sai lầm, cả quốc gia sẽ phải chôn cùng! “Tiểu Quỳ nghe nói nếu không thật lòng tế kiếm sẽ bị trời phạt, việc quan trọng thế này vương huynh sao có thể phó thác cho người ngoài được…”

“Muội đừng nói nữa…” Đây là lần đầu tiên trong đời Long Dương biết việc làm của mình sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng tội tệ nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu sửa sai, vì hắn không thể tự thuyết phục bản thân đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Vì như vậy sẽ đẩy Long Quỳ vào chỗ chết, hắn thà tự sát còn hơn. “Long Quỳ, hiện tại ta nói cho muội biết từ nay trở đi Long Dương ta không còn bất cứ quan hệ nào với muội cả, muội đã không còn là người của hoàng tộc nữa rồi, như vậy muội không cần phải phụ trách Khương quốc nữa, cũng sẽ không có ai tin tưởng muội thật lòng muốn tế kiếm. Bắt đầu từ bây giờ muội phải ở trong Quỳ Hi cung này nghe theo lệnh ta, Khương vương ta sẽ an bài cho muội.”

“Vương huynh!” Long Quỳ giật mình kêu lên, những lời nói đó tựa như những mũi kiếm sắc bén đâm trực tiếp vào cơ thể nàng, khiến nàng mất hết mọi sức lực. Nàng theo bản năng muốn nắm lấy tay Vương huynh nhưng lại bị gạt ra.

“Câm miệng!” Không còn thanh âm dịu dàng như ngày trước nữa, thay vào đó là giọng nói lạnh lùng, xa cách, “Ngươi không xứng gọi ta là vương huynh!” Long Dương phất tay mạnh mẽ bỏ lại câu nói này sau đó đi xa dần. Thân thể Long Quỳ vốn yếu đuối, lại liên tiếp gặp phải  đả kích, ngay lập tức ngã  ngồi xuống băng ghế lạnh lẽo trong đình như người mất hồn, nước mắt thấm ướt khuôn mặt mềm mại của nàng. Những giọt lệ trong suốt rơi xuống thềm tạo nên những đóa hoa mĩ lệ.

“Bẩm bệ hạ, tất cả binh lính của Khương Đô đều tập trung ở đây!” Một vị phó tướng chạy tới bẩm báo cho Long Dương.

“Tổng cộng có bao nhiêu người?” Trong giọng nói Long Dương không hề xen lẫn bất cứ tình cảm nào.

“Chưa được… Chưa được một vạn…” Phó tướng biết số binh lính này nếu đem so sánh với mười vạn đại quân của Dương Quân thì thật giống như châu chấu đá xe, nên giọng nói bắt đầu run rẩy.

Long Dương cũng không để ý tới sự khẩn trương của hắn, chỉ im lặng rút ra thanh kiếm mà phụ vương đã để lại cho hắn trước khi lâm chung, mũi kiếm đã thâm đen vì nhiễm quá nhiều máu tươi, chỉ có thể từ trên vỏ kiếm và chuôi kiếm loáng thoáng nhận ra được giá trị của nó xa hoa đến độ nào. Lúc này Long Dương đưa trường kiếm cao hơn đỉnh đầu hét lên: “Bảo vệ quốc gia, mặc kệ sinh tử, hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi. Đám binh sĩ dưới đài cũng đồng thanh hô lớn, âm thanh truyền khắp Điểm Tướng Đài, vang vọng đến tận mây xanh.

Long Dương chỉ huy quân lính mở rộng cửa thành Khương Đô đã khép chặt hơn nửa năm nay, quân lính Dương quốc lập tức xông tới tấn công không hề nghĩ ngợi. Long Dương vội vàng chỉ huy binh xĩ xông vào trận doanh quân địch. Mọi người đều liều chết đánh giặc, mỗi một binh sĩ Khương quốc đều có bản lãnh lấy một địch mười, họ chỉ ngã xuống khi trên toàn vết kiếm, máu chảy cạn khô, một khi họ bị trúng đao đều cố gắng lấy thêm máu tươi của ít nhất năm tên địch.

Trận chiến này kéo dài hơn nửa ngày trời, một vạn binh lính Khương quốc nay chỉ còn không tới một ngàn người, trên chiến trường máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.

Dường như Dương quân cũng bị sĩ khí của một vạn quân lính Khương quốc làm cho sợ hãi, hắn chỉ huy binh sĩ tụ tập lại, bắt đầu công thành.

“Tiểu Quỳ vẫn còn trong hoàng cung!” Mặc dù bị mùi máu tanh làm lu mờ trí óc nhưng Long Dương vẫn luôn nhớ tới muội muội duy nhất của mình. Hắn lập tức đạp lên đầu vai mọi người bay vào Khương Đô trong lúc Dương Quân đang phá cửa thành. Tuy vậy lúc này Long Dương đã kiệt sức, trên người hắn trúng không ít tên.

Long Dương vội vàng chạy tới Quỳ Hi Cung, nhưng vì hắn đang bị thương nặng nên dù cố gắng hết sức cũng chỉ có thể lảo đảo xông về phía trước, mà binh lính Dương quốc lại đang dồi dào sức lực nên chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp Long Dương.