Sau vài ngày, một mặt Long Dương tìm kiếm những thợ tốt nhất nước để xây dựng lò đúc kiếm, một mặt ra lệnh cho tất cả nam nhân trong Khương Đô tìm kiếm tài liệu đúc kiếm.

Phần lớn tài liệu đều có thể được tìm thấy ở xung quanh Khương Đô, vì vậy Long Dương bắt đầu công việc đúc kiếm. Tuy nhiên Dương Quân vẫn đang hoành hành ngang ngược ở những thành trì ngoài Khương Đô, Long Dương lại miệt mài dốc sức đúc ra ma kiếm để giải quyết an nguy Khương quốc. Vì thế chuyện triều chính hoàn toàn do một số lão thần phụ trách, nhưng những người này lại bị binh sĩ đánh tan hết ý chí, thêm vào đó người thân của họ cũng đã bắt đầu gia nhập đội ngũ, lúc này đã  không còn ai quan tấm tới chuyện bảo vệ đất nước.

Long Dương vừa quản lý việc đúc kiếm, lại vừa phải chỉ huy quân đội chiến đấu, hắn không có thời gian ngủ mà luôn phải chạy qua lại giữa lò đúc kiếm và đại điện. Chỉ sau vài ngày, sắc mặt hắn đã tái nhợt thấy rõ, thân ảnh cao ngạo ngày đó nay càng ngày càng tiều tụy, tựa như sắp biến thành người gỗ, chỉ khi đứng trước mặt Tiểu Quỳ mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười. Hắn không thể để Tiểu Quỳ lo lắng được.

Nhìn Long Dương như vậy Long Quỳ vô cùng lo lắng, Long Dương bận rộn tới mức không kịp nói chuyện với nàng dù chỉ một câu, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ mỉm cười nhợt nhạt rồi lại tiếp tục bước   đi. Mỗi lần nhìn theo bóng lưng Long Dương xa dần, cảm giác huynh ấy đi về phía diệt vong ngày càng rõ ràng hơn.

Mỗi đêm Long Dương ngồi phê duyệt tấu chương dưới ánh đèn chập chờn, Long Quỳ lại thầm cầu nguyện cho Long Dương dưới ánh trăng. Tuy đêm dài đằng đẵng nhưng vì đều cùng lo lắng và bận rộn nên cũng bớt đi sự cô đơn.

Vào một ngày kia, Long Quỳ đang định tới lò đúc kiếm để gặp vương huynh thì vô tình nghe được mấy vị đầu bếp già đang nói chuyện với nhau trong phòng bếp.

“Ai, hiện nay quốc gia đang trong tình trạng rối loạn, dù chúng ta làm thức ăn có tỉnh xảo đến mấy cũng chẳng có ai còn tâm trạng để ăn, hay là theo bọn cung nữ thị vệ kia chạy thôi.” Một giọng nói nào đó vang lên.

“Ngươi nói cũng chưa chắc, ta nghe đồn bệ hạ của chúng ta đang dốc sức đúc một thanh ma kiếm, nếu việc này thành công có thể xoay chuyển càn khôn, phần thắng nhất định thuộc về chúng ta.” Một giọng nói khác lên tiếng.

“Ngươi đừng nhắc tới vị bệ hạ đó nữa, lúc này quản sự đại thần đã không còn một ai, cả ngày đều có một bộ dạng bệnh tật thời kỳ cuối, ta đoán chừng kiếm còn chưa đúc xong thì người đã tắt thở rồi.”

“Ngươi đừng nói bậy, ta biết có một loại thức ăn ngon đã được lưu truyền từ thời thượng cổ gọi là  “đảo trân”, món này vừa ngon lại vừa bổ, chúng ta có thể làm cho bệ hạ ăn để khôi phục sức khỏe.”

“Ha ha, ý kiến này không tệ lắm, nếu chúng ta có thể cải thiện được tình trạng của bệ hạ, nói không chừng còn có thể được ban thưởng.”

Vừa nghe tới đây Long Quỳ bắt đầu kích động, chỉ cần có cách giúp đỡ vương huynh, nàng có thể làm bất cứ việc gì. Nàng chạy vào ngự thiện phòng, chưa kịp để cho đầu bếp hành lễ đã vội nói: “Các ngươi hãy mau chóng làm món “đảo trân” đi, mấy ngày hôm nay vương huynh chưa ăn gì cả.” Không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng tiếp tục nói: “Các ngươi muốn ta giúp đỡ  chuyện gì  không, phải mau chóng hoàn thành món ăn này.”

Mọi người phục hồi lại tinh thần, tập trung làm món “đảo trân” dưới sự chỉ huy của người vừa nói biết làm món này.

Về phần Long Quỳ, nàng là tiểu công chúa Khương quốc, ngay cả hình dạng nhánh củi thế nào nàng còn không biết, đừng nói đến viếc nhóm lửa, nấu ăn. Nhưng lúc này trong Ngự thiện phòng chỉ còn lác đác vài người, mọi người đều bận rộn làm việc, Long Quỳ cũng nhanh chóng tham gia vào đội ngũ của họ.

Món ăn mang tên “đảo trân” nhanh chóng được hoàn thành, Long Quỳ tùy tiện lau vết bẩn trên mặt sau đó vội vã chạy đi tìm Long Dương, liền bắt gặp Long Dương đang đi ra từ lò đúc kiếm.

“Vương huynh có đói bụng không, muội mang tới cho huynh món ăn tên là “đảo trân”. Long Quỳ vừa nói vừa đưa vật đang đặt trong khay ngọc tới đưa cho Long Dương. Bên trong là những miếng thịt được cắt đều đặn, màu vàng óng, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.

Tuy đứng trước món ăn ngon như vậy nhưng Long Dương vẫn nhàn nhạt nói: “Tiểu Quỳ ngoan, muội ăn đi, vương huynh còn phải đi xử lý chiến báo vừa được đưa về.”

Ánh mắt mong đợi của Tiểu Quỳ lập tức trở nên ảm đạm, nàng thấp giọng cầu xin: “Xin vương huynh hãy bảo trọng thân thể, chỉ ăn một chút thôi cũng được.”

Nhìn trên mặt Tiểu Quỳ vẫn còn có những vết than chưa kịp xóa sạch, không biết nàng đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức cho món ăn này, lại thêm ánh mắt bi thương ấy, Long Dương cuối cùng cũng đứng lại: “Được rồi, Vương huynh lập tức ăn đây.” Hắn vừa dùng tay lau đi những vết bẩn trên mặt Tiểu Quỳ, vừa gắp thử một miếng đảo trân.

Có lẽ do mấy ngày nay không ăn uống đầy đủ, Long Dương ăn hết hơn nửa bát ‘đảo trân’ vô cùng nhanh chóng. Cuối cùng trên mặt Tiểu Quỳ cũng lộ ra một nụ cười vui mừng. Lúc này Long Dương mới phát hiện dường như Tiểu Quỳ chưa được ăn liền gắp lên một miếng đưa tới trước miệng Tiểu Quỳ, muốn nàng cũng nếm thử.

Long Quỳ cắn thử một miếng, đảo trân này thật đúng là một món ăn ngon hiếm có trên đời.

Từ đó về sau Long Quỳ thường tới Ngự Thiện phòng cùng mọi người làm đảo trân cho Long Dương ăn, tinh thần của Long Dương dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, mọi việc được diễn ra như dự kiến.

Mười ngày sau, trong hoàng cung bỗng xuất hiện một quái nhân mặc y phục màu đỏ. Người này không chỉ mặc một bộ quần áo quái dị, hơn nữa lại có mái tóc đỏ rực, trên đầu dường như có một cặp sừng giống như sừng kỳ lân.

Người này vừa xuất hiện đã muốn gặp Long Dương. Bọn thị vệ thấy hắn quái dị như vậy liền đem chặn ở ngoài cửa, nhưng bỗng lóe lên tia sáng đỏ, trường kiếm trong tay thị vệ đều biến thành vụn sắt, bay theo làn gió văng ra khắp nơi. Khí phách trên người nam nhân mặc áo đỏ này thật khiến lòng người kinh sợ.

Một thị vệ lập tức lảo đảo chạy đi tìm Long Dương. Khi nhìn thấy người trước mắt Long Dương bỗng thấy vô cùng quen thuộc một cách không thể giải thích được, dường như đã gặp nhau tại kiếp trước.

“Mộc Thảo Bồng, hóa ra ngươi ở đây”. Nam nhân áo đỏ nói: “Đúng lúc chúng ta cần phải kết thúc  trận tỷ thí đang còn dang dở kia.”

Long Dương như rơi vào trong sương mù, bây giờ hắn đang tập trung đúc kiếm để cứu Khương quốc, nào có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm cùng người khác. “Các hạ nhận nhầm người rồi, ta là Long Dương, bây giờ ta đang mạng trọng trách trong người, xin thứ lỗi ta không thể đi cùng ngài đươc.”

Nam tử mặc áo đỏ vẫn không chịu thừa nhận mình đã nhận lầm người, hắn kéo tay Long Dương lại tiếp tục nói: “Ta mặc kệ ngươi tên gì, nhưng ngươi nhất định phải hoàn thành cuộc tỷ thí kia.”

Long Dương càng nghe  càng cảm thấy hoang mang:  “Ta  đang bận đúc kiếm, ta không cần biết đó là trận tỷ thí gì, đợi ta đúc kiếm xong mới tiếp tục nói chuyện được.”

“Đúc kiếm?” Nam tử áo đỏ vẫn tiếp tục ngăn Long Dương lại, “Cũng đúng, lần trước khi đang tỷ thí ta đã lỡ tay đánh rớt Trấn Yêu Kiếm của ngươi, lần này tất nhiên phải đúc lại kiếm mới. Bổn tọa sẽ chờ ngươi đúc xong kiếm sau đó tỷ thí cũng không muộn.” Hắn cũng không để ý tới Long Dương vẫn còn đang khó hiểu mà tiếp tục nói: “Ma kiếm cần một loại tài liệu chỉ có ở Ma giới, vì muốn cùng ngươi sớm ngày quyết đấu lại nên ta sẽ tặng cho ngươi tài liệu này.”

Vừa nói vừa lật tay phải lên, một khối đá màu tím lập tức xuất hiện. “Khi ngươi đúc thành công ma kiếm cũng là lúc chúng ta quyết đấu.”

Vừa nói xong, tia sáng đỏ lóe lên, nam tử kia chợt biến mất.