Sau lần Long Quỳ gặp nạn, Long Dương mỗi lần nhớ tới nguyện vọng của tiên vương đều không khỏi cảm thấy trách nhiệm càng nặng nề hơn. Nếu không tìm cách ra một kế sách vẹn toàn, nhất định phải trở thành vua mất nước. Quan trọng hơn là Long Quỳ mới vừa vặn mười sáu tuổi, nếu quốc gia diệt vong, thân là người trong vương tộc, làm thế nào để bảo toàn tánh mạng trong cảnh loạn thế đây?

Cả đêm, Long Dương ở trong đình vừa múa kiếm, vừa nghĩ kế sách cứu quốc. Không ngừng biến hóa sở học của mình qua chiêu kiếm, Long Dương nhớ lại ngày trước mình vì trốn tập kiếm mà nghe được một bí mật từ một cung nữ già trong cung.

“Thái tử điện hạ, ngài không thể đi về phía trước.” Đang đi, một cung nữ lớn tuổi nói với tiểu thái tử Long Dương mới vừa mười tuổi.

“Tại sao?” Long Dương đang đi, nghe lão cung nữ nói thế lòng tràn đầy lòng hiếu kỳ, “Nơi này rất thần bí, nhất định trong này có bí mật. Ha ha...... Ta muốn đi qua xem một chút.”

“Không được, ngàn vạn lần không được đi vào!” Lão cung nữ khẩn trương và có chứa mấy phần cầu khẩn nói, “Chỉ cần điện hạ rời khỏi đây, ngài muốn lão nô làm gì cũng được.”

“Tốt.” Long Dương trong lòng đã nghĩ ra mưu kế, “Ta không vào, nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết toàn bộ bí mật mà ngươi biết về nơi này.”

“Việc này......” Lão cung nữ trở nên ấp a ấp úng, “Nô tỳ chỉ biết nơi này là bí phòng của các đời đế vương, từ khi được xây liền bị niêm phong, trước kia bởi vì tò mò mà mấy cung nữ thị vệ đã lẻn vào đây, về sau thì tất cả bọn họ đều chết một cách hết sức ly kỳ.”

Cho đến lúc phụ vương lâm chung cũng không nói rốt cuộc cái nơi bí mật kia cất giấu thứ gì, chỉ loáng thoáng nghe được Khương vương cùng các lão thần thương lượng, Khương Quốc từ xưa tương truyền rằng có một cuốn ma kiếm. Muốn đúc thành kiếm này không chỉ có cần rất nhiều khoáng thạch quý, mà phải có phương sĩ tinh thông thuật đúc kiếm giúp sức, và phải giả một cái giá rất đắt.

Các đại thần ra sức liều mạng khuyên can, Long Dương vẫn dứt khoát tiến vào trong mật các thần kỳ đã bị cấm nghiêm đó.

Mở cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn đã đóng bụi nhiều năm, hiện ra trước mắt là một tòa núi đá cao chót vót cảm giác như nó đang xuyên phá tận trời. Khắp nơi sườn treo vách đứng, làm cho người ta không khỏi sợ hãi.

Một vị trưởng giả chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Long Dương. “Tiểu tử, ta rốt cuộc cũng đợi được tới ngày ngươi đến. Ngươi là người duy nhất của Khương Quốc đủ tư cách mở ma kiếm, ừm...... Tiên cốt đặc biệt, quả nhiên là nhân tài trăm năm khó gặp.”

Trưởng giả dừng một chút, vuốt râu cười nói: “Cho dù như thế nhưng bị tình cảm ràng buộc cũng sẽ trở thành kiếp nạn của ngươi, có thể lấy mạng của ngươi. Nhưng mà nếu đã tới đây, trước hết phải bắt đầu từ cửa thứ nhất. Bay qua ngọn núi này, thứ ngươi muốn tìm đang ở trong đó.” Dứt lời khói xanh xuất hiện, vị trưởng giả đã biến thành ảo ảnh giữa làn khói.

Lấy lại bình tĩnh, Long Dương mới phát hiện cảnh vật thu hẹp trong một gian mật các là tuyệt không thể chứa đủ một ngọn núi, như vậy tất cả những gì mới vừa diễn ra đều chỉ là huyễn cảnh, nói như thế trong mật các này người ly kỳ tử vong, đại khái cũng có chút liên hệ với việc luyện kiếm. Lời nói của vị trưởng giả kia rốt cuộc có ý tứ gì? Long Dương còn chưa kịp lên tiếng hỏi rõ mọi chuyện, lão đã biến mất rồi. Thời gian eo hẹp gấp gáp, bất luận thế nào cũng phải tìm được quyển sách nói về việc đúc kiếm kia đã rồi hãng hay.

Mặc dù đỉnh núi cao chót vót, nhưng đối với người từ thuở nhỏ đã theo sư phụ học kiếm thuật như Long Dương mà nói, lên trên đỉnh núi này không phải là việc khó khăn gì. Chỉ cần phi thân lên, không quá nửa canh giờ đã tới nơi rồi.

Thế nhưng không ngờ, phía trên ngọn núi cao này lại có một bình nguyên cực lớn, hơn nữa còn có một đường mòn nhìn rất quen mắt. Cẩn thận đi dọc theo đường mòn, cảnh tượng trước mắt lại càng ngày càng quen thuộc...... Không sai, rừng đào trải dài, hoa rơi rực rỡ, cuối đường còn có mộ ngôi nhà nhỏ, không phải đây là nơi trước kia sư phụ đưa mình và Tiểu Quỳ tới dưỡng thương sao?

Tất cả đều như xưa, nếu như Long Dương không đoán sai, căn nhà gỗ chính là nơi xưa kia sư phụ dùng để chiêm tinh đúc kiếm. Chậm rãi đẩy ra cái cánh cửa gỗ, đạo nhân áo trắng quả nhiên đang ngồi ngay ngắn bên lò đúc kiếm, giống như là đang chờ đợi ai đó.

“Sư phụ.” Long Dương cung kính vấn an, “Tại sao người lại ở đây?”

Vị đạo nhân áo trắng nói gì, thuận tay cầm một quyển sổ tay đúc kiếm ném cho Long Dương, ý bảo chàng đọc nó.

Sách này chỉ là quyển nhập môn về kỹ xảo đúc kiếm, nhưng vì Long Dương chưa bao giờ tiếp xúc với việc đúc kiếm, cho nên đối với những việc này hiểu rất ít. Long Dương im lặng lật từng trang một, cố gắng ghi nhớ hết đại ý trong đó.

Vừa ngước mắt nhìn, sư phụ đã không thấy, nhà gỗ nhỏ cũng theo đó biến mất, còn bản thân lúc này lại ở trong một mê cung. Trước mắt quái thạch chất đống lấp kín bức tường, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào ngọn đèn yếu ớt trên thạch  để nhìn thấy con đường phía trước.

Mê cung này chia làm hai tầng, thông nhau qua các sợi dây thừng, qua mấy lần tìm kiếm, Long Dương vẫn bị vây ở trong mê cung kỳ kỳ quái quái này, tìm khắp bốn phía hơn mấy lần, ngay cả một cơ quan cũng không có chớ nói chi là cửa. Trở lại vị trí trung tâm mê cung, có một điều làm Long Dương chú ý chính là, hiện tại Long Dương đang ở tầng thứ hai của mê cung, sợi dây leo vẫn như cũ mà gần đó lại xuất hiện một cửa động, nói cách khác mê cung này vốn là ba tầng, hai tầng trước không có cửa, cái cửa động này nhất định là dẫn lên tầng thứ ba rồi. Dọc theo dây leo hướng lên trên, mới vừa dừng chân ở tầng thứ ba, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi.

Trong chớp mắt, Long Dương đã đi tới chiến trường vùng biên giới – nơi mình đã từng đẫm máu chiến đấu hăng hái, một tiếng trống trận vang lên, phía sau Long Dương dẫn theo mấy vạn đại quân, còn quân địch thì chỉ có một người, là Dương Quân, hắn cầm một thanh kiếm sắc bén kền lên cổ một cô bé, bé gái đó chính là Long Quỳ!

“Dừng tay!” Long Dương nôn nóng hô lên thành tiếng.

“Muốn cứu người, lập tức giết hết binh sĩ Khương Quốc phía sau ngươi, đem Khương Quốc dâng cho ta, sau đó tự sát!” Dương Quân nói xong liền ném một thanh đoản kiếm bằng đồng xuống dưới chân Long Dương.

Lúc này trường kiếm sắc bén đã để một lại vết máu trên chiếc cổ trắng nõn của Long Quỳ, những giọt máu chảy dọc theo cổ thấm vào áo nghiễm tụ lưu tiên xanh nhạt, biến màu lam nhạt ngây thơ tinh khiết thành một mảng màu tím đẹp đẽ. Nhìn màu tím này, lòng của Long Dương cũng đau nhói.

Nhưng mà, muốn chính tay mình giết chết các tướng sĩ đã cùng sinh cùng tử là điều không thể. Không cứu được Tiểu Quỳ, không cứu được Khương quốc, sống còn có ý nghĩa gì.

“Tiểu Quỳ, không phải sợ, Vương huynh sẽ chết cùng muội.” Giọng của Long Dương hẳn là chưa bao giờ bi ai và tuyệt vọng đến thế.

Thế nhưng Long Quỳ một chút phản ứng cũng không có, giống như một người gỗ. Lúc này, Long Dương đã phát hiện có điểm dị thường, có lẽ là bởi vì quá mức lo lắng cho Long Quỳ, nên quên mất ngay từ đầu nơi này đã là một ảo cảnh, tất cả đều là giả.

Long Dương nhặt thanh đoản kiếm bằng đồng bị ném trên mặt đất lên, rút kiếm làm như muốn tự sát, nhưng đột nhiên mũi kiếm đổi hướng, bay thẳng về phía Dương Quân. Thanh kiếm xuyên qua thân thể Dương Quân, giống như đâm xuyên qua sương mù. Tất cả theo đó tiêu tán, chỉ còn lại quyển sổ tay đúc kiếm cũ kỹ nằm gọn trên bàn gỗ trước mặt Long Dương. Trên bìa sách bám đầy bụi mơ hồ hiện lên hai chữ —— Ma Kiếm.