*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Trang Tịch chết, trong cung chỉ còn lại ta, phụ hoàng cùng hoàng huynh. Lại một ngày tuyết rơi, tinh linh màu trắng bên ngoài cửa sổ bay múa. Bọn chúng luôn tự do như vậy, vô lo vô nghĩ bay, có lẽ bọn chúng cũng không biết, ngày mai mình sẽ phải hóa thành một vũng nước, cũng sẽ không thể bay múa nữa.

“Thái tử điện hạ giá lâm” ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ. Lời còn chưa dứt, hoàng huynh đã đi tới trước mặt ta. Sắc mặt của huynh ấy so với bình thường tái nhợt hơn rất nhiều, nhưng là lại cố ý ở trước mặt ta giả vờ ra một bộ điềm nhiên như không có việc gì.

“Tiểu Quỳ, muội đã hoàn toàn bình phục, đúng không?” Hoàng huynh ân cần hỏi han.

“Đúng vậy, cám ơn hoàng huynh quan tâm.” Ta nói, “Hoàng huynh, huynh có khỏe không......”

“Ta...... Ta rất khỏe.” Hoàng huynh ánh mắt của lập tức tối xuống, “Đúng rồi, hôm nay tuyết lại rơi, chúng ta đi quỳ hải được không?”

“Nhưng là, sắc mặt của hoàng huynh nhợt nhạt quá, không cần lo lắng sao?”

“Vậy sao? Nhất định là...... Là do ánh sang của tuyết ngoài cửa sổ.” Hoàng huynh thanh âm có chút ấp a ấp úng, “Tiểu Quỳ, muội không phải muốn nghi thần nghi quỷ, ta rất khỏe nha.”

“Nhưng là......” Ta vốn muốn tìm một lí do khiến hoàng huynh đi về nghỉ, lại bị hoàng huynh cắt đứt.

“Tốt lắm, không cần ‘ nhưng là ’ nữa, nếu là muội không muốn đi, hoàng huynh cũng sẽ không miễn cưỡng muội.” Hoàng huynh giải thích.

“Không, không phải vậy, Tiểu Quỳ nguyện ý đi, chỉ cần hoàng huynh thích, Tiểu Quỳ sẽ luôn luôn làm bạn ở bên hoàng huynh.”

Tuyết vẫn còn đang không ngừng rơi xuống, dường như muốn đem tất cả trên thế gian này đều làm thành màu trắng đẹp đẽ, dọc theo con đường nhỏ thường ngày đã sớm đi qua vô số lần, chúng ta đi tới nơi đã từng nở đầy quỳ hoa. Thường ngày quỳ hoa đã bị tuyết che lấp, mất đi sức sống, khiến cho người ta cảm thấy hết sức bi thương.

“Tiểu Quỳ, muội xem những bông quỳ hoa này, mặc dù bị tuyết bao phủ, mất đi mặt trời của mình, nhưng là bọn chúng vẫn kiên cường còn sống, đợi đến năm sau, bọn chúng sẽ nở rộ lần nữa, một lần nữa nở rộ sinh mạng mới sang rực rỡ.” Hoàng huynh mở miệng nói trước.

“Nhưng là, bọn chúng biết rõ, mặt trời luôn như trước vẫn còn ở bên cạnh bọn họ, bầu bạn với nó, cho dù nhất thời không thể gặp nhau, nhưng lại luôn sẽ có lúc gặp lại.” Ta bổ sung, “Nếu có một ngày, bọn chúng biết trên bầu trời không còn mặt trời nữa, như vậy bọn chúng cũng sẽ không sống một mình trên đời này.”

“Lời tuy như thế, nhưng nếu có một ngày, Tiểu Quỳ mất đi vật trân quý nhất, cũng phải bắt chước kiên cường, tin tưởng ở trong cuộc sống sau này có thể tìm được vật thay thế tốt hơn.” Giọng của hoàng huynh hết sức nặng nề.

“Sẽ không, vật trân quý nhất trong lòng Tiểu Quỳ vĩnh viễn không thể nào thay thế.” Trong lời nói, ta đã loáng thoáng cảm nhận được chuyện hoàng huynh. “Hoàng huynh, Tiểu Quỳ nhất định sẽ tìm được hảo biện pháp chữa trị cho huynh.”

“Tiểu Quỳ, muội......” Hoàng huynh lời nói còn chưa nói xong, “Kiến Huyết Phong Hầu”  độc đã phát tác, sắc mặt hoàng huynh trắng bệch, trong miệng chợt nôn ra một vũng máu lớn.

Ta tuy biết độc này hết sức lợi hại, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế. Vội vàng lấy khăn gấm ra thay hoàng huynh lau.

“Thái tử, ngài làm sao lại trúng loại chất độc này?” Chẳng biết từ lúc nào, Nhung Hiên đã đứng ở phía sau chúng ta.

“Nhung Hiên, ngươi biết đây là độc gì sao?” Lúc này ta không rảnh hỏi nàng ngày đó vì sao đột nhiên rời đi, trực tiếp nói thẳng vào chuyện chính “Ngươi có thể có biện pháp giải chất độc này?”

“Nhung Hiên...... Nhung Hiên biết...... Không...... Không biết” Nhung Hiên lời nói đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ?

“Nhung Hiên, ngươi mới vừa nói gì? Ngươi biết giải độc thế nào, phải hay không? Ngươi mau nói cho ta biết nha!” Hoàng huynh  máu đã nhiễm đỏ cả khăn gấm, ta đã không thể trấn định như vậy nữa.

“Công chúa, nhưng nếu Nhung Hiên lừa cô, cô có vứt bỏ tôi hay không?” Nhung Hiên đột nhiên hỏi ta một vấn đề không liên quan như vậy.

“Dĩ nhiên, chúng ta là bằng hữu, ta tin tưởng, cô có chuyện không mong muốn, ta sẽ không để ý.” Ta đáp.

“Tốt lắm, Nhung Hiên cũng tin tưởng các vị, Nhung Hiên có thể cứu thái tử, nhưng sẽ biến thành một dáng vẻ khác, càng vị cũng không cần lấy làm  kinh ngạc.” Dứt lời, chung quanh Nhung Hiên phát ra ánh sáng màu tím nhạt, dần dần những thứ ánh sáng này ngưng tụ ở chung một chỗ, tạo thành một khỏa trân châu trong suốt, chậm rãi bay đến bên cạnh hoàng huynh, đem các loại ánh sáng toàn bộ tiến vào trong cơ thể hoàng huynh.

Dần dần, sắc mặt hoàng huynh của có chuyển biến tốt, hiển nhiên, độc đã giải được. Mà Nhung Hiên lại không thấy đâu, chỉ còn lại một quả đào màu tím nhạt có cánh, bay tại bên cạnh ta.

“Ngươi...... Là Nhung Hiên sao?” Ta thận trọng hỏi.

Cái vật nhỏ này trở nên hết sức cao hứng, trong miệng còn không ngừng  phát ra một chút thanh âm kỳ kỳ quái quái. Chỉ là, ta tựa hồ có thể nghe hiểu ý của nàng, có thể xác nhận, cái vật nhỏ này đáng yêu chính là Nhung Hiên. Tiếp, nàng lại phát ra một chút thanh âm kỳ quái, nói cho ta biết nàng thật ra là một con ngũ độc thú, có thể dùng Ngũ Độc Châu Giải Bách Độc trong cơ thể, nhưng hạt châu này là một phần tu vi của nàng, cho nên sau khi dùng qua cần một chút thời gian mới có thể khôi phục hình người. Biểu tình trên mặt có vẻ như thực thương tâm.

Ta cười cười, an ủi nàng: “Dáng vẻ này của ngươi thật đáng yêu, ta sẽ không để ý, không cần tự ti. Ta còn phải cám ơn đã ngươi cứu hoàng huynh đấy.”

“Đúng nha, Nhung Hiên lần này còn phải đa tạ ngươi cứu ta một mạng đấy.” Hoàng huynh bên cạnh cũng cười nói.

Nhung Hiên mặt của lập tức đỏ lên, vội vã hướng hoàng cung bay đi.a