Edit : Dạ Nguyệt

Beta : Hạ Nguyệt 

Trinh Quán,  chín tháng hai mươi bốn ngày, Thái Tông đế ở Lưỡng Nghi điện vì chúng công thần luận công phong tước, lượng định phong ấp. Trưởng Tôn Vô Kỵ đều được phong thưởng, sau khi phong thưởng xong lại tiến hành một loạt nhâm mệnh, cũng đối thân thích hoàng thất phong vương .

Lưỡng Nghi điện vì nhâm mệnh phong tước mà rất là náo nhiệt.

Khởi Huy điện lại có chút hương vị lạnh lùng. Đi mười lăm cung nữ rồi, Thừa Kiền lại cự tuyệt đề nghị của Trưởng Tôn , tăng thêm số cung nữ, nghe tới Trưởng Tôn hoàng hậu phái cung nữ đến, Thừa Kiền rất là ngạc nhiên,“Mẫu hậu, hiện tại phụ hoàng phóng thích cung nữ, ngài còn hướng ta tăng thêm cung nữ, đây không phải điều nên làm .”

Trưởng Tôn hoàng hậu thương tiếc, ôn nhu nói,“Mẫu hậu như thế nào làm loại sự tình này? Hài tử ngốc, ý tứ mẫu hậu là, tuyển vài cung nữ lanh lợi nghe lời từ Lập Chính điện lại đây hầu hạ ngươi .”

Thừa Kiền lắc đầu,“Mẫu hậu, nơi này của con cũng quá nhiều người rồi …”

Trưởng Tôn hoàng hậu còn muốn mở khuyên bảo, Thừa Kiền làm nũng nói,“Mẫu hậu, ngài khiến cho ta thanh tĩnh chút đi. Khởi Huy điện chỉ là của một Trung Sơn vương điện hạ như ta , nhiều người như vậy hầu hạ làm cái gì?”

Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, Thừa Kiền tuy rằng thực thích nhiều người náo nhiệt, lại có  thói quen quan vọng rất xa( nhìn từ xa ), thói quen của một người lạnh lùng. Mà thói quen không phải nói thay đổi có thể thay đổi, thói quen là đã muốn thâm căn cố đế , mai nhập linh hồn .

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Thừa Kiền rất là kiên quyết, cũng không nói gì nữa , tuy rằng trong lòng nàng rất là đau lòng vì đứa nhỏ, nhưng hiện tại Thừa Kiền, không giống trước kia , có chút tùy hứng cùng kiêu ngạo, mà hiện tại Thừa Kiền thập phần có chủ kiến.

Ai, thôi, chỉ cần Kiền Nhi cao hứng là tốt rồi.

Khởi Huy điện có chút lạnh lùng, Thừa Kiền đang ở tiền điện lẳng lặng đánh cờ phổ, bây giờ Thừa Kiền mỗi ngày đều sống rất quy luật, viết sách dạy đánh cờ, đọc sách, luyện tự, đánh đàn, thời điểm ngẫu nhiên mà Trưởng Nhạc , Dự Chương, Lí Thái tới, nói nói cười cười, ngoạn ngoạn một ít trò chơi, tỷ như nói ném thẻ vào bình rượu linh tinh.

Khi Lí Thái bị kích động chạy vào, Thừa Kiền đang đến chỗ mấu chốt, suy tư về bước tiếp theo nên đi như thế nào, Lí Thái liên thanh hưng phấn kêu to đánh tan ý nghĩ của hắn, không khỏi trong lòng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng buông quân cờ, ngẩng đầu nhìn Lí Thái đang hưng phấn không thôi, mỉm cười,“Thanh Tước, có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí Thái hồng hồng mập mạp, hắn hưng phấn vọt tới trước mặt Thừa Kiền, thiếu chút nữa đụng vào Thừa Kiền, Ngân cùng Kim một bên im lặng pha trà , cả kinh liên thanh kinh hô.

Lí Thái cũng hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng, nột nột hỏi,“Ca, ngươi không sao chứ?”

Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu, cười cười, đùa dai nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lí Thái, nộn nộn , xúc cảm thật tốt,“Không có việc gì! Ngươi nói mau, có chuyện gì tốt sao ?”

Lí Thái lại hưng phấn, nhếch miệng cười,“Ca! Ngươi không biết, hôm nay phụ hoàng ở Hiển Đức điện cùng các tướng sĩ so đấu vũ kỹ, phụ hoàng rất là lợi hại!! Hắn thắng hết nha ! Hơn nữa, ca, ngươi biết không? Phụ hoàng đối với các tướng sĩ nói, nếu ai có thể thắng hắn, liền lập tức thăng ba cấp, nhưng cũng chưa người nào có thể thắng được phụ hoàng! Phụ hoàng thật sự thật là lợi hại a!!” Lí Thái vẻ mặt kiêu ngạo cùng kích động.

Thừa Kiền đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau cũng chậm chậm nở nụ cười. Tươi cười có tự đắc cùng kiêu ngạo.

Hắn đương nhiên biết, phụ hoàng… Thật sự rất lợi hại rất lợi hại. Đại Đường, là giấc mộng của bao nhiêu  đời sau, thế nhân truyền tụng Đại Đường thịnh thế , là từ phụ hoàng, Trinh Quán chi trì, như óng ánh tinh không, cấp đại địa mang đến phồn hoa cùng những truyền kỳ không dứt .

Nhìn Lí Thái kích động đỏ nghiêm mặt lên, nói xong phụ hoàng ở Hiển Đức điện anh dũng, nghe Lí Thái thao thao bất tuyệt nói về phụ hoàng ở Lưỡng Nghi điện tiến hành phong thưởng , cơ trí khôn khéo, Thừa Kiền vẻ mặt cười yếu ớt, trong lòng nghĩ, phụ hoàng truyền kỳ bất quá là vừa mới bắt đầu mà thôi, truyện hay còn ở phía sau !

Khóe mắt thoáng nhìn bàn cờ, hắn không chút để ý nghĩ , hắn chỉ cần bảo vệ mẫu hậu, Trường Nhạc, Dự Chương, còn có Lí Thái, còn có Trì đệ tương lai, thấu đáo, sau đó, thưởng thức phụ hoàng phấn khích, là đủ rồi.

Liền như vậy nghĩ, bên ngoài bỗng nhiên có một người vội vàng tiến vào, là Châu nhi.

Châu nhi tiến lên cung kính làm lễ chào, mới nhẹ giọng nói,“Điện hạ, Lý Trùng công công ở Cam Lộ đại điện tiến đến tuyên chỉ.”

Lí Thái cùng Thừa Kiền đồng loạt sửng sốt.

Sửng sốt một hồi, Thừa Kiền mới thản nhiên mở miệng,“Thỉnh lí công công tiến vào.”

Lý Trùng tiến vào, tươi cười đầy mặt đối Thừa Kiền cùng Lí Thái lễ bái chào, mới tiến lên cười tủm tỉm nói,“Trung Sơn vương điện hạ, Hoàng Thượng có ý chỉ, thỉnh ngài tiếp chỉ.”

Thừa Kiền gật đầu, đang muốn hoạt động thân mình, Lý Trùng vội vàng liên thanh ngăn cản,“Điện hạ ngồi tiếp chỉ là tốt rồi, Hoàng Thượng nói, điện hạ về sau tiếp ý chỉ đều không cần hành lễ.”

Thừa Kiền ngẩn ngơ, ưu đãi tốt như vậy ? Trong đầu nháy mắt hiện lên câu nói kia,“Trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở trên xe lăn…” Vẻ mặt lạnh lùng gần như tàn nhẫn của Thái Tông đế.

Lý Trùng cười tủm tỉm mở ra thánh chỉ, Lí Thái cùng cung nữ thái giám liên can vội vàng hành lễ, Lý Trùng quét một vòng, lại lấy tinh thần đối với vẻ mặt bình tĩnh của Thừa Kiền , nịnh nọt cười, mới dùng thanh âm tiêm tế cao giọng tuyên đọc .

Ý chỉ rất đơn giản, chính là Trung Sơn vương điện hạ nhu thuận hiểu chuyện, lại trí tuệ, cho nên Hoàng Thượng đặc mệnh Ngụy Chinh, Lý Tĩnh làm lão sư của Trung Sơn vương điện hạ, mỗi ba ngày , sẽ vào Khởi Huy điện , vì Trung Sơn vương điện hạ dạy học. Khác, đặc ban cho đại cung nữ Cam Lộ điện Hồng Ngọc vì Trung Sơn vương điện hạ làm cung nữ bên người .

Ý chỉ tuyên đọc xong. Lý Trùng ý bảo mọi người đứng dậy, cười tủm tỉm tiến lên, nhẹ giọng mở miệng nói,“Điện hạ thỉnh tiếp chỉ.”

Thừa Kiền trong lòng kinh đào hải lãng ( kinh ngạc đến không biết làm sao ) , trên mặt vẫn là ngại ngùng cười, hai tay tiếp nhận.

Sauk hi Thừa Kiền tiếp nhận, Lý Trùng vừa cười mị mị nhẹ giọng mở miệng,“Điện hạ, Hồng Ngọc  là đại cung nữ mà Hoàng Thượng rất tín nhiệm, đây chính là Hoàng Thượng ban cho điện hạ đại ân điển a.”

Ân điển? Thừa Kiền trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, chỉ sợ là phiền toái a. Nhưng trên mặt vẫn là  làm bộ dáng như có chút cảm động.

Sau một phen nghi thức xã giao khách sáo, Lý Trùng cất trong tay tiểu vật Thừa Kiền ban cho,  vui vẻ tiêu sái.

Lí Thái có chút ghen tị nhìn về phía Thừa Kiền, ngữ khí có chút chua xót nói,“Ca, phụ hoàng đối với ngươi thật tốt.”

Thừa Kiền quay đầu nhìn về phía Lí Thái, gặp Lí Thái trong mắt không che lấp được ghen tị, trong lòng có chút lộp bộp, vì thế nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng,“Đó là phụ hoàng thương tiếc ta hiện tại hành động không tiện đi.”

Lí Thái sửng sốt, mắt nhìn chân Thừa Kiền, trong lòng có chút xấu hổ, vì thế, vội vàng chuyển mở lời đề,“Ca, ngươi vừa mới chơi cờ  sao?”

Thừa Kiền cười cười gật đầu,“Bồi ca ca tiếp theo cục như thế nào?”

Lí Thái việc gật đầu,“Hảo, ca ca, chúng ta đến một ván.”

Thừa Kiền phất tay ý bảo Châu nhi đang muốn tiến lên thu thập bàn cờ lui ra, chính mình động thủ, biên chỉnh quân cờ, có chút ý tứ đùa cợt , hàm xúc mở miệng,“ Người thua, phải làm một việc nga.”

Lí Thái ngẩn người, lập tức nhãn tình sáng lên,“Hảo!” Có cái gì thú vị hơn . Nếu mình thắng, ha ha… Bất quá, ca hành động không tiện, ân, đợi sau đi .

Chỉnh xong bàn cờ , hai người liền bắt đầu trảo kì, Thừa Kiền chấp Bạch Tử, Lí Thái chấp Hắc Tử, liền động thủ chơi cờ.

Châu nhi cùng Kim, Ngân đều im lặng tùy thị một bên, trừ bỏ Ngân pha trà, ngẫu nhiên tiến lên thay cho trà lạnh, Khởi Huy điện một mảnh yên tĩnh.

Mà Châu nhi rốt cục sau nửa chén trà nhỏ , có chút kiềm chế không được vụng trộm liếc mắt người đang quỳ gối một bên, đi theo Lý Trùng đến, đại cung nữ Hồng Ngọc ở Cam Lộ điện.

Ý chỉ tuyên đọc xong sau, Hồng Ngọc tiến lên lễ bái chào, Thừa Kiền đều không có liếc mắt xem qua nhìn nàng một cái, giống như Khởi Huy điện không có nhân vật này .

Mà nàng cũng cúi đầu không nói, lặng im một bên, không nhúc nhích.

Châu nhi không khỏi trong lòng bội phục, nhưng chính là vụng trộm liếc mắt sẽ không tái chú ý, Châu nhi tin tưởng, điện hạ trong lòng đều có chủ trương.

Hai ngọn trà sau, ván cờ chấm dứt, Lí Thái thua.

Nhìn chằm chằm ván cờ, Lí Thái trong lòng rất là không phục, ngẩng đầu, nhìn người đánh thắng ván cờ, Thừa Kiền lại không có gì kiêu ngạo tự đắc, vẫn vẻ mặt như cũ điềm đạm thanh thản, Lí Thái trong lòng đang không phục lại giảm vài phần.

“Thanh Tước, ngươi đừng không phục nga.” Thừa Kiền từ từ mở miệng,“Ca ca mỗi ngày ngồi ở chỗ này đọc sách dạy đánh cờ rồi hạ kì vài canh giờ. Ngươi nếu giống ca ca, cũng mỗi ngày đánh vài canh giờ, ca ca cam đoan, ngươi khẳng định có thể thắng quá ta.”

Lí Thái vừa nghe, le lưỡi, lại vụng trộm liếc chân Thừa Kiền trên mặt đất tựa hồ mềm, trong lòng có chút đau xót , nghĩ đến tư vị mỗi ngày ngồi ở chỗ này vài canh giờ không thể cử động, chính mình một canh giờ đều ngốc lên , ca ca… Nhất định rất khó chịu…

Nhìn mắt Lí Thái có chút rối rắm cùng thần sắc xấu hổ, Thừa Kiền trong lòng cười thầm, ho nhẹ một tiếng, từ từ mở miệng,“Thanh Tước, vừa mới chúng ta đánh đố…”

Lí Thái có chút ảo não, rầu rĩ mở miệng,“Ca ca, ngươi nói đi.”

Thừa Kiền đầu tiên là nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới chậm rãi mở miệng,“Ân… Như vậy đi, ca ca bây giờ còn không nghĩ tới, chờ về sau nghĩ được sẽ nói sau.”

********************

Tiễn bước Lí Thái, Thừa Kiền gian nan tự mình đến ngồi trên xe lăn, thở dốc một hồi, mới chậm rãi vững vàng hạ hô hấp.

Tiếp nhận chén trà Ngân trình lên, chậm rãi thiển ẩm một ngụm, mới từ từ quay đầu, nhìn về phía Hồng Ngọc còn quỳ rạp trên đất vẫn không nhúc nhích. Trên thực tế Thừa Kiền đối với Hồng Ngọc này không ấn tượng gì, vô luận kiếp trước hay kiếp này , Cam Lộ điện hắn đều rất ít đi vào, khi chưa làm thái tử, cơ hồ không có, sau làm thái tử, ngẫu nhiên bị kêu tiến Cam Lộ điện cũng chỉ là thương thảo chính sự, hoặc là nhận răn dạy.

Hắn biết chính mình phế đi hai chân sau, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện không đồng dạng như vậy nữa, hắn rõ ràng, cũng vì thế chuẩn bị tâm lý.

Chính là, phụ hoàng thật sự rất làm cho người ta nhìn không ra tâm tư .

Hôm kia, có thể đối với hắn nói ra như vậy gần như đoạn tuyệt phụ tử thân tình, hôm nay lại ban xuống ân điển lớn như vậy, được rồi, Ngụy Chinh cùng Lý Tĩnh làm lão sư hắn, tuy rằng thực kinh ngạc, nhưng hắn cũng có thể nhận, chính là, phái cung nữ, lại là đại cung nữ ở Cam Lộ điện làm thị nữ bên người hắn…

Nghĩ như thế nào liền như thế nào khó hiểu!

“Ngươi làm cái gì?” Thừa Kiền hỏi, vẻ mặt thật là thanh thản thảnh thơi. Trong lòng tái rối rắm, trên mặt tuyệt không hiển lộ. Tại đây trước mặt cung nữ, hắn không nhìn , đại cung nữ Cam Lộ điện ngẫm lại đều biết, không phải tùy tùy tiện tiện cái chuyện a cẩu a miêu đều có thể làm.

“Nô tỳ biết y thuật.” Hồng Ngọc thấp giọng trả lời, thanh âm ngoài ý muốn rất êm tai.

Thừa Kiền một tay chống trước cằm, nghĩ phụ hoàng xưa nay đa tình phong lưu, cung nữ Cam Lộ điện khẳng định cũng sẽ không kém, liền tò mò mở miệng,“Ngẩng đầu lên.”

Hồng Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy dung mạo Hồng Ngọc, Thừa Kiền có chút vi lăng, không phải là loại tiểu mỹ nhân trong tưởng tượng của hắn, ngược lại là cung nữ có dung mạo thực bình thường, khuôn mặt không thể nói là xinh đẹp, nhiều nhất xem như dễ nhìn mà thôi. Mà điều làm cho Thừa Kiền còn có điểm ngoài ý muốn là, Hồng Ngọc này có ánh mắt bình ổn lãnh đạm. Bất quá cung nữ hai mươi mấy tuổi có được ánh mắt như vậy, ân, xem ra, là chân chính có bản lĩnh nha.

Thừa Kiền cảm thấy rất thú vị. Mặt mày nhất loan.

“Về sau, ngươi chính là đại cung nữ Khởi Huy điện. Châu nhi, ngươi hảo hảo đi theo nàng làm việc nga.” Thừa Kiền cười khẽ trước nói.

Châu nhi vội vàng tiến lên xác nhận.

Thừa Kiền dứt lời, đối Kim cùng  Ngân nói,“Hồi hậu điện.”

Hồng Ngọc quỳ rạp trên đất cung đưa Thừa Kiền, đến khi nhìn không thấy, mới chậm rãi đứng dậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Châu nhi thông minh sớm đứng ở bên thấy thân thể của nàng lảo đảo , thấy thế, vội vàng thân thủ nâng,“Hồng Ngọc tỷ , ngươi không sao chứ?”

Hồng Ngọc lắc đầu, trên mặt vẻ mặt thật là lãnh đạm mở miệng,“Ngươi về sau gọi ta Hồng Ngọc là tốt rồi.”

Châu nhi lắc đầu,“Như vậy không phù hợp quy củ.”

Hồng Ngọc xoay người, nhìn thẳng Châu nhi, không có biểu tình mở miệng “Đây là Khởi Huy điện của Trung Sơn vương điện hạ, quy củ tự nhiên là điện hạ sở định, quy củ cái gì liền lấy điện hạ làm tiên quyết . Chúng ta cùng là đại cung nữ ở Khởi Huy điện, ngươi và ta đều là cùng cấp, ngươi xưng ta Hồng Ngọc mới là lẽ phải.”

Châu nhi sửng sốt, nghĩ nghĩ, liền gật đầu cười nói,“Hồng Ngọc tỷ tỷ ngươi lớn tuổi hơn ta, Châu nhi vẫn là xưng hô tỷ tỷ đi.”

Hồng Ngọc liếc mắt Châu nhi liếc mắt một cái, thản nhiên nói,“Cũng tốt.”

*********************

Lập Chính điện , Trưởng Tôn nghe xong ý chỉ của Thái Tông đế, trong lòng cũng chấn động, Ngụy Chinh? Lý Tĩnh? Còn có… Hồng Ngọc?

Có lẽ những người khác không biết, nhưng là Hồng Ngọc này, Trưởng Tôn biết, đó là cung nữ Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, trầm ổn, cơ trí, đối y thuật rất là tinh thông.

Hoàng Thượng vì sao phái Hồng Ngọc đến bên người Kiền Nhi? Hoàng Thượng đối Kiền Nhi nói  ra lời như vậy, như thế nào còn…

Trưởng Tôn có chút đau đầu, Hoàng Thượng trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

*****************

Trở lại hậu điện Thừa Kiền vẫy lui Ngân cùng Kim, ngồi trên xe lăn nhìn cảnh săc bên ngoài cửa sổ, không biết khi nào, sau mấy cây thanh xanh đậm tái rồi.

Ngóng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Thừa Kiền trong lòng cân nhắc trước, phụ hoàng ban ý chỉ này có ý tứ gì?

Sờ sờ chân mình, đã không còn đau như vậy, Thừa Kiền nghĩ, hai chân này muốn phục hồi như cũ khả năng không có cơ hội.

Chỉ cần không phải thái tử, rất nhiều chuyện là có thể thay đổi, tỷ như nói mẫu hậu mệt nhọc mà chết , đời trước ngây thơ không biết, hắn biết phụ hoàng cùng mẫu hậu cảm tình tốt lắm, phụ hoàng thực kính trọng mẫu hậu, mẫu hậu hiền lương thục đức, hướng dã cao thấp cũng đều rất là kính trọng, nhưng đó không có nghĩa là có thể bảo hộ được đứa nhỏ của mình, hơn nữa đời trước mình là thái tử, khi đó, mình rất là thiên chân, thấy không rõ thế cục, lại phản cảm mẫu hậu đối mình khắc nghiệt, lại không biết, mẫu hậu đối với mình khắc nghiệt là vì làm cho chính mình sống sót, một người không có thực lực, không có năng lực làm thái tử, phụ hoàng như thế nào cho phép tồn tại?

Theo bản năng xiết chặt góc áo bào màu xanh, nhớ tới đời trước mẫu hậu, đặc biệt mình cùng Thanh Tước vì thái tử vị mà chuyển biến xấu, mẫu hậu lao lực bôn ba, Thừa Kiền trong lòng yên lặng thề, đời này, tuyệt không tái dẫm vào sai lầm đời trước, nhưng là, Thanh Tước…

Hồi tưởng thần sắc ghen tị của Thanh Tước, Thừa Kiền trong lòng có chút bất đắc dĩ, Thanh Tước vẫn rất là sùng bái phụ hoàng, hiện tại lại là tâm tính trẻ nhỏ, ghen tị mình cũng là thực tự nhiên, nhưng, muốn phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn , vẫn là cẩn thận nghĩ phẩm tính Thanh Tước, Thừa Kiền có chút đăm chiêu.

Lấy lại tinh thần, Thừa Kiền lăn bánh xe, chậm rãi di chuyển qua bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ thanh xanh đậm lục, Thừa Kiền cười, tươi cười có chút bất đắc dĩ, đời trước một màn phụ tử phản bội này hắn khắc sâu ở trong lòng, không thể xóa đi, có lẽ chỉ cần hắn còn là Lí Thừa Kiền, hắn liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi, hắn vốn định lựa chọn nhìn từ nơi xa, có lẽ hắn sẽ bởi vậy mà trở thành vị hoàng tử trong suốt hóa đầu tiên của Đại Đường, bất quá, không quan hệ, hắn không cần, nhưng hôm nay nhìn của Thanh Tước, hắn nghĩ , hắn phạm vào sai lầm gì, Thanh Tước không thành thục, Trì đệ còn chưa sinh ra, Trưởng Nhạc Dự Chương lại là nữ hài thuần thiện, tại đây Đại Đường chưa có thái tử, hậu cung bao nhiêu tần phi rục rịch, mẫu hậu một người  như thế nào giữ được bọn họ? Đặc biệt chính là hiện tại bộ dáng mình như thế này, mẫu hậu khẳng định lại hao hết tâm tư.

Không thể lựa chọn nhìn từ nơi xa, Thừa Kiền nghĩ, mặc dù trong lòng sợ hãi, cũng phải đối mặt.

Lục sắc ở trong mắt thế nhân đại biểu cho hy vọng, Thừa Kiền nguyên bản thích là màu lam, nhưng sau đó, thời điểm phiêu đãng nhân gian, hắn thích lục sắc.

Nhìn ngoài cửa sổ một mảnh lục sắc, Thừa Kiền trong lòng yên lặng nghĩ, chỉ mong, kiếp này, hắn cùng phụ hoàng có thể làm đôi phụ tử bình thường.

Nếu có thể như thế, hắn sẽ không sống phụ kiếp này.