Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 55: Người xuất hiện ngoài ý muốn

“Lúc Phong hộ vệ bị tấn công, các ngươi có thấy người nào khả nghi hoặc nghe được thanh âm khác thường không?” Cao Vấn nhìn về thị vệ phía sau.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói, “Không có, đầu tiên thái tử điện hạ không để ý chúng ta ngăn trở chỉ muốn đi ra ngoài, đột nhiên không hiểu sao lại chạy trở về, ngay sau đó ta nghe được thái tử điện hạ hô ‘Gọi đại phu.’ Lúc chúng ta xông vào thì thấy Phong hộ vệ nằm trên mặt đất.”

“Khoảng thời gian đó ngắn hay dài?” Cao Vấn nói, từ nơi này đi đến đại môn rồi trở về mà thôi.

“À, đại khái là nửa khắc.” Hộ vệ nói.

“Thời gian ngắn như vậy……” Chỉ có người trong dịch quán mới có thể làm được? Cao Vấn không nói gì, nhìn về phía A Tài.

“Chúng ta ra ngoài thôi.” A Tài cầm giấy cất vào ngực.

“Ân.” Khi bọn hắn ra khỏi thư phòng, vừa vặn gặp được Âu Dương Húc chữa trị cho Phong Vĩ trở về.

A Tài tiến lên giữ chặt hắn, “Âu ngự y…… Thật là trùng hợp, ta còn định ở đây chờ ngươi.”

“…… Ta họ Âu Dương……” Âu Dương Húc có xúc động muốn đem tên của mình khắc trên người A Tài.

“A, Âu Dương ngự y, sang bên này nói chuyện.” A Tài hoàn toàn không cảm thấy chút có lỗi nào khi gọi sai tên người ta.

Âu Dương Húc vô lực, mắt trợn trắng, thờ ở hỏi, “Chuyện gì?”

“Hộ vệ của Thái tử bị thương thế nào? Vết thương của hắn là kiếm thương? Vết đao? Hay là vũ khí khác? Trên người có bao nhiêu vết thương?……” A Tài liên tục hỏi.

“Ngươi không thể hỏi từng câu sao?” Âu Dương Húc ra thủ thế ‘Ngừng’.

“Ngạch, hộ vệ của Thái tử bị thương thế nào?”

“Rất nghiêm trọng, may mà tim của hắn lệch một chút so với người bình thường, nếu không hắn đã sớm đi đời nhà ma.”

“Vết thương do cái gì tạo thành?”

“Kiếm thương.”

“Mấy chỗ kiếm thương?”

“…… Chỉ có một chỗ.”

A Tài nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Âu Dương Húc, “Làm sao vậy? Có cái gì khó nói phải không?”

Âu Dương Húc nhìn A Tài, giật mình hỏi, “Sao ngươi biết?”

“…… Vừa rồi chúng ta thấy một ít trong thư phòng……” A Tài chỉ rõ.

“Ân, vết thương phía sau cũng rất nghiêm trọng, may mà kiếm thương cũng ở sau lưng, nếu không, hắn khó mà nằm sấp.”

Ba người đều trầm mặc một thoáng, Cao Vấn nói, “Là một người tạo thành sao?”

“Hẳn là không phải.” Âu Dương Húc nói.

“Sao ngươi biết?” A Tài hỏi.

“Một kiếm sau lưng, rõ ràng là muốn đẩy người vào chỗ chết, về phần cái kia…… Ta nghĩ ta đoán được ra là ai.” Âu Dương Húc nói.

“Là ai?” A Tài và Cao Vấn cùng hỏi.

“Cái này……” Âu Dương Húc nhìn nhìn chung quanh, không có người nào, nhỏ giọng nói, “Đại khái là, Thái Tử Chu Địch không thoát được liên quan.”

A Tài cau mày hỏi, “Sao ngươi biết?”

“Trực giác.” Âu Dương Húc tỏ vẻ ‘Hiểu rõ’.

A Tài và Cao Vấn cho hắn một ánh mắt không tin, “Âu ngự y……”

“Âu Dương!”

“Kiên trì như vậy làm gì? Âu Dương ngự y……”

Dòng họ bị người sửa lại, hắn còn không kiên trì, “Chuyện gì?”

“Có câu nói trong nghề thế này, phá án coi trọng chứng cứ, xin hỏi ngươi có chứng cứ xác thực nào không?” A Tài nói.

“…… Không có.” Lời lẽ thẳng thừng.

A Tài quay đầu 30 độ nhìn sang một bên, coi thường hắn.

“Ngươi có vẻ mặt gì, tuy ta không có chứng cứ xác thực, nhưng điểm ấy ta có thể khẳng định.” Âu Dương Húc tự tin nói, “Phá án ta không hiểu, nhưng đối với chuyện này, ta mẫn cảm hơn người bình thường……” Nói xong, dò xét A Tài từ trên xuống dưới, “Ngươi……”

“Cái gì?” Thần kinh não bộ của A Tài co lại, nhảy một cái.

Hắn nói nhỏ bên tai A Tài, “…… Ngươi phải tin tưởng trực giác của ta mới được.”

A Tài nhẹ nhàng thở ra, “Thật sao……”

Âu Dương Húc thú vị nhìn biểu tình của A Tài khi bị mình dọa, “Ta kê đơn, ngươi có uống đúng giờ?”

“A, đúng rồi, ta đã quên uống dược, lập tức trở lại.” Nói xong, vội vàng kéo Cao Vấn rời đi.

Âu Dương Húc nhìn A Tài chạy trối chết, tâm tình thật sự tốt.

“Làm gì mà vội vàng như vậy?” Cao Vấn thấy biểu hiện không được tự nhiên của A Tài.

“…… Không có việc gì.” Tuy cùng Triển Cảnh Nham phát triển tình cảm, nhưng hắn biết rõ thời đại này không dễ chấp nhận chuyện như vậy, hắn chưa nghĩ ra, phải nói thế nào với bọn họ, cũng không biết, nếu nói cho bọn họ thì sau này có thể giống như bây giờ hay không……

“Ngươi, và Tam vương gia……” Cao Vấn đột nhiên mở miệng nói.

“A! Vừa rồi ta đã quên hỏi uống dược hay sau khi ăn, ta đi hỏi, ngươi cứ trở về trước.” Không đợi Cao Vấn phản ứng, lại chạy trở về.

Cao Vấn há hốc mồm, nhưng không gọi hắn.

A Tài chạy loạn một lúc, tựa vào tường, hắn biết trốn tránh không phải là cách, nhưng…… Trước khi hắn chuẩn bị tốt để mất đi bọn họ, hắn chỉ có thể lảng tránh……

Khi về đến nhà, Cao Hành và Cao Vấn đều ngồi trong tiểu viện, “Ngồi làm gì vậy?” A Tài cười hỏi.

“Chúng ta đang nói án tử.” Cao Hành nâng cằm, Cao Vấn nhìn hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

“Thật sao, nói đến cái gì?” A Tài hỏi

“Đang nói chuyện Phong hộ vệ bị thương, ta suy đoán, có thể là thích khách muốn ám sát thái tử điện hạ, nhưng thái tử điện hạ không ở, lại đụng phải Phong hộ vệ, nên……”

“Không có khả năng, ta từng hỏi thị vệ trong dịch quán, căn cứ vào lời kể của hắn, Phong hộ vệ bị tấn công trong nửa khắc từ lúc thái tử điện hạ rời đi đến khi trở về, ta nghĩ, lúc ấy hung thủ phải ở trong dịch quán mới có thể sử dụng thời gian khéo léo đến thế. Nếu không, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy.” Cao Vấn phản bác suy đoán của Cao Hành.

“Ân, rất có thể.” A Tài đồng ý với suy đoán này.

“Hơn nữa chúng ta không thể khẳng định người sát hại đại hoàng tử và tấn công Phong hộ vệ là cùng một người.” Cao Vấn nói.

“Xem vết thương có thể đoán mà?” Cao Hành nói.

“Trọng điểm là chúng ta không thấy vết thương, ngoại trừ đại phu, thái tử điện hạ không cho bất kì ai vào.” Cao Vấn bế tắc.

“Tuy chúng ta không thấy, nhưng có người thấy được.” A Tài nhớ tới một người.

“Ngươi nói Âu Dương ngự y?” Đúng vậy, hắn chữa trị cho phong hộ vệ, nhất định thấy vết thương.

———————————————————

“Phong Vĩ bị thương.” Âu Dương Húc đem tin tức nói cho Triển Cảnh Nham trước tiên.

Triển Cảnh Nham nhíu mày, “Với công lực của hắn, người có thể gây tổn thương cho hắn không nhiều lắm.”

“Nếu là tình huống bình thường đương nhiên như thế, nhưng……”

“Có tình huống đặc biệt sao?” Y nhìn Âu Dương Húc, hỏi.

“…… Ta hoài nghi Phong Vĩ và Chu Địch có quan hệ nào đó.” Âu Dương Húc giải thích.

“Có ý gì?”

“Chính là loại quan hệ của ngươi và A Tài, đương nhiên ta không thể xác định Phong Vĩ có tự nguyện hay không.”

Triển Cảnh Nham không để ý nửa câu nói đầu của Âu Dương Húc, “Hiện tại thương thế của hắn thế nào?”

“Rất nghiêm trọng.” Hắn có chút bất ngờ vì Triển Cảnh Nham hoàn toàn không phủ nhận.

“Cứu được?”

“Đó là đương nhiên.” Chỉ cần không chết, hắn đều cứu được.

“Chờ thương thế của hắn tốt lên, tìm cơ hội hỏi chuyện.”

“Vâng.” Âu Dương Húc ứng lời, “Đúng rồi, gần đây Hoàng thái hậu lại nhắc tới ngươi bên tai Hoàng thượng.”

“…… Thì sao?”

Âu Dương Húc nhún nhún vai, “Chỉ muốn nhắc nhở ngươi, sắp tới nàng có thể đến ‘Dò hỏi’. A, tối hôm nay trưởng công chúa lại chạy khỏi hoàng cung, về phần đi đâu…… Ta nghĩ trong lòng ngươi biết rõ?” Xem hắn có bao nhiêu thiện lương a, những tin tức này đều nói cho y. (^_^ anh muốn xem náo nhiệt thì có)

“Công chúa, chúng ta chạy đến đây như vậy, thật sự không có vấn đề chứ?” Tiểu Bích lo lắng nói, tuy trước kia cũng chuồn ra cung, nhưng đều trở về trong ngày, hiện tại các nàng muốn đến nhà đại nam nhân nghỉ ngơi vài ngày…… Nàng thực hoài nghi, đến lúc đó cái mạng nhỏ của mình có giữ được không.

“Đương nhiên không có vấn đề, có thể có vấn đề gì.” Triển Kiều Mỹ một thân nam trang, nhìn chung quanh, hình như là nơi này, “Là nơi này a?”

Tiểu Bích ngẩng đầu nhìn, “Đúng vậy, công…… Tử.” Dưới cái nhìn chằm của Triển Kiều Mỹ, vội vàng đổi giọng.

“Gõ cửa.”

“A……” Tiểu Bích do do dự dự đi đến cửa.

“Nhanh lên.” Bị phát hiện thì sao, Triển Kiều Mỹ mật thiết chú ý chung quanh.

Cốc cốc…….

“Đã trễ thế, ai đến chứ?” Cao Hành nói.

“Ta đi mở cửa.” A Tài ra mở cửa, gương mặt đã lâu không thấy xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, “Ngươi……”

“Đi vào nói.” Hắn bị Triển Kiều Mỹ trực tiếp đẩy vào.

“Tiểu Bích, đóng cửa.” Triển Kiều Mỹ phân phó.

“Nha, đều ở đây.” Thấy tiểu viện có mặt người khác, Triển Kiều Mỹ kinh ngạc, nàng cho rằng chỉ có A Tài ở đây.

“Sao ngươi lại đến đây?” Cao Hành nhất thời nhanh miệng.

“Ta không thể tới đây sao?” Nói cái gì.

“Không có…… Đương nhiên có thể, không biết công chúa đại giá quang lâm vì việc gì?” Cao Hành khách khí nói.

“Ta nghe nói đại hoàng tử của Triệu quốc chết.” Triển Kiều Mỹ nhìn A Tài, nói ra mục đích.

“Đúng, sau đó thì sao?” A Tài hỏi.

“Trước đó ta đã nói sẽ tỷ thí với ngươi? Ta cảm thấy đây là cơ hội không tệ.”

“Có ý gì?” Ngàn vạn lần đừng giống như hắn nghĩ…… A Tài cẩn thận hỏi.

“Chúng ta sẽ tỷ thí xem ai tìm ra hung thủ trước.” Triển Kiều Mỹ cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, “Để công bằng…, các ngươi phải nói tin tức tra được tới giờ cho ta biết.”

“Quá càn quấy.” Cao Hành nhẫn không được, nói ra “Tiếng lòng”.

“Ngươi nói cái gì?” Khẩu khí gì chứ, dám vô lễ như vậy, Tiểu Bích nói.

“Đại hoàng tử của Triệu quốc chết, thời hạn phá án chỉ có hai ngày, ai còn thời gian tỷ thí với ngươi.” Theo Cao Hành thấy, trưởng công chúa là loại người ‘Ăn no rửng mỡ’.

“Ta đương nhiên biết, hơn nữa các ngươi không cần tốn thời gian theo ta, ta đưa ra cuộc tỷ thí này, đầu tiên là có thể tăng thêm một người tra án, thứ hai là chúng ta có thể phân cao thấp, không phải rất tốt sao?”

Trong lòng A Tài liền xem thường, hai mắt trắng dã, hắn chỉ biết hiện giờ hắn cần nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay thật sự quá mệt mỏi.

“Ngươi không nói, ta xem như ngươi đã đáp ứng.” Triển Kiều Mỹ nói. Nàng sẽ khiến hắn biết rõ sự lợi hại của nàng! “Mau quét dọn phòng sạch sẽ, ta sẽ ở đây hai ngày.”

“Cái gì?” Ba người kêu to.

“Ta muốn tạm thời ở đây, gì mà phản ứng mạnh như vậy” Triển Kiều Mỹ nhìn ba người.

“Đương nhiên……”

“Vấn đề quá lớn.”

“Không được!”

Bọn họ đồng thời mở miệng, đương nhiên trực tiếp cự tuyệt chính là…… A Tài.

“Tiểu Bích……” Triển Kiều Mỹ ngưng cười.

“Vâng, công chúa.” Tiểu Bích ứng tiếng.

“Quét dọn căn phòng kia cho ta.” Nàng trực tiếp chỉ vào phòng của A Tài.

“Vâng.” Tiểu Bích đáp ứng, giương cái cằm đi đến phòng của A Tài.

“Đứng lại.” A Tài lạnh lùng nói.

Tiểu Bích nhất thời bị chấn động, đứng sững tại chỗ, trong nội tâm Triển Kiều Mỹ cả kinh, Cao Vấn và Cao Hành ngơ ngác nhìn A Tài.

“Ngạch, ý của ta là, công chúa tự tiện xông vào nhà dân?” A Tài chuyển lệ khí vừa rồi, mặt hiện lên tiếu dung.

“Ngươi nói cái gì?” Triển Kiều Mỹ nhìn chằm chằm A Tài.

“Nơi này là nhà của ta, ngươi không hỏi ý kiến của ta, muốn vào ở, không phải tự tiện xông vào nhà dân sao?” A Tài nói.

“Ngươi!” Triển Kiều Mỹ nhịn xuống tức giận, “Ta không được ở lại đây sao?”

A Tài biết rõ thời đại này phân chia giai cấp xã hội, với thân phận công chúa, nàng có thể nhẫn đến bây giờ, hắn đã kính trọng nàng vài phần, hắn cũng không muốn làm khó, nói thế nào thì nàng cũng là chất nữ của Triển Cảnh Nham, “…… Muốn ở, có thể, phòng bên kia, thuê ngày năm lượng bạc, cơm nước tính sau.” Dù sao cũng là tiểu thúc của nàng. (^_^)

“Phanh” Cao Hành sờ sờ cái trán đúng trúng cành cây, cái này, cái này là gì chứ. Hắn còn tưởng rằng người này sẽ kiên trì không cho công chúa náo loạn vào ở……

“Thuê ngày?” Là cái gì? Triển Kiều Mỹ nhìn về phía Tiểu Bích, Tiểu Bích nhẹ nhàng lắc đầu, nàng được đưa vào nội cung từ nhỏ, chuyện công chúa không biết, sao nàng có thể biết.

“Thuê ngày chính là, ngươi ở chỗ này thì mỗi ngày phải giao bạc.” A Tài giải thích.

“Bạc……” Triển Kiều Mỹ đại khái ý thức được cái này là sự nhượng bộ lớn nhất của A Tài, cho nàng một đường lui, nghĩ vậy sắc mặt của nàng hòa hoãn, “Tiểu Bích……”

“Công chúa……” Chúng ta ở đây là vinh hạnh của bọn họ, lại dám hướng công chúa đòi bạc.

Triển Kiều Mỹ nhìn nàng, tăng thêm ngữ khí, “Bạc.”

Tiểu Bích không cam lòng, lấy trong hà bao ra mười lượng bạc, giao cho A Tài.

A Tài so so trọng lượng, ai dám cam đoan công chúa đưa bạc thật, “Nếu dùng nhà bếp, dụng cụ miễn phí, nhưng đồ gia vị phải trả bạc.”

“Ngươi……” Thật sự là quá đáng, Tiểu Bích muốn bạo phát, nhưng là thiếp thân thị nữ của công chúa, nàng không thể mất hình tượng.

“Hảo.” Triển Kiều Mỹ một lời đáp ứng.

“Công chúa!” Tiểu Bích còn muốn khuyên bảo.

“Ta mệt mỏi, quét dọn phòng.”

“…… Vâng.”

Sau khi hai chủ tớ vào phòng, Cao Hành quyệt miệng nói, “Sao ngươi cho các nàng vào ở? Khẳng định gà chó không yên.”

“Trực tiếp đuổi ra mới tốt sao, hơn nữa, nói cho cùng nàng chỉ là một nữ hài tử, đã trễ thế này, đuổi hai người ra bên ngoài, trong đó có một người là công chúa, nếu xảy ra nguy hiểm…… Thì làm sao?” Hắn nhìn về phía Cao Hành.

“A Tài nói rất đúng, nếu công chúa có gì sơ xuất, chúng ta không gánh được trách nhiệm.” Tuy hắn không muốn công chúa ở trong nhà, nhưng xác thực không có cách tốt hơn.

“Nếu như ngươi không muốn thấy công chúa, cứ trở về tiểu viện của ngươi là được.” A Tài đề nghị.

“……” Vừa nghĩ tới chỉ có A Tài và Thổ Đậu đối phó với ác chủ tớ, hắn lo lắng, “Ta không trở về.”

“Được rồi. Đã muộn, tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.” Nói xong, A Tài ngáp một cái thật to.

“Công chúa, vì sao lại ở đây chứ?” Tiểu Bích phàn nàn, phòng đơn sơ, còn có nhiều người đáng ghét.

“Chỉ có ở đây, ta mới biết tiến triển của vụ án, nếu ở nội cung, chờ tin tức truyền đến thì đã chậm hơn hắn rất nhiều.” Nàng không muốn vì vậy mà bại dưới tay hắn.

“A, thì ra là thế, công chúa thật thông minh.” Tiểu Bích cười nói.

“Ngươi quét dọn nhanh lên, ta mệt mỏi.”

Sáng sớm hôm sau, A Tài vừa mới rời giường, thấy công chúa và thị nữ của nàng đã ngồi trong sân. Dậy sớm như thế? Hắn duỗi lưng một cái, lên tiếng chào hỏi, “Sớm a.”

“Không còn sớm, ta chờ ngươi nói tỉ mỉ tiến triển của án tử cho ta biết.” Triển Kiều Mỹ nhìn Tiểu Bích bưng điểm tâm lên, hơi nhíu lông mày.

“Thỉnh công chúa ủy khuất một chút, trong này không có gì tốt, chờ trở về cung, nô tỳ làm món ăn ngon hơn cho ngài.” Tiểu Bích nói.

A Tài nhìn điểm tâm trên bàn, trợn tròn mắt, cái này mà gọi là không có gì tốt, một mình nàng ăn mà thôi, dùng nhiều như vậy, bánh bao, cháo, bánh quẩy, bánh nướng, sủi cảo…… Hầu hết các loại điểm tâm hắn từng nếm qua ở thời đại này, đều ở trên bàn.

“Ngươi nói án tử sao.” A Tài sờ bụng, “Cao bộ đầu biết tỉ mỉ hơn, ngươi có thể trực tiếp hỏi hắn.”

“Sao ngươi không nói cho ta biết, còn bảo ta đi hỏi hắn, phiền toái.” Triển Kiều Mỹ đáp.

“Ta chưa rửa mặt, sợ ảnh hưởng các ngươi.” A Tài cười nói, sau đó đến giếng lấy ra ‘Bàn chải đánh răng’, trái xoạt xoạt, phải xoạt xoạt……

Triển Kiều Mỹ thấy đồ vật thú vị trong tay A Tài, nhỏ giọng hỏi Tiểu Bích, “Đó là vật gì?”

Tiểu Bích nhìn một hồi, “Nô tỳ cũng không biết.” Sao công chúa toàn hỏi những điều nàng không biết, như vậy nàng rất giống kẻ vô dụng.

Triển Kiều Mỹ nhìn Tiểu Bích, “Trở về điều tra.” Trong này có nhiều thứ nàng không biết, chẳng lẽ thế giới trong mắt của nàng thật sự nhỏ ……