Cũng không phải Hà đại nhân thiếu tay thiếu chân hay bị bầm thây máu rơi đầy đất, mà là tình cảnh kia quá mức “Chấn động”, chấn động đến mức buồn nôn, khái quát đơn giản là bị “Mổ ngực phá bụng”. Hà đại nhân ngồi ở trên ghế sau thư trác, hai mắt trợn lên, tràn ngập sợ hãi nhìn bụng mình. Máu nơi bụng đã khô cạn. Trên người mặc quan bào, ngực bị mở ra, hiện lên hình vuông, tim gan phế quản lộ ra ngoài, ruột kéo dài trên mặt đất, đường bài tiết cũng lộ rõ. Hai tay rủ xuống đặt trên đùi. Có lẽ hắn muốn dùng tay bưng lấy phần ruột rơi ra.

Hình ảnh này lại phối hợp với mùi hôi thối trong phòng, Cao Hành nhịn không được quay đầu lại, buồn nôn.

“Không chịu được thì đi ra ngoài, đừng nôn ở đây, nếu không ngươi tự mình xử lý.” A Tài liếc hắn.

Cao Hành lắc đầu, “Ta không sao…. Không có….” Còn chưa nói hết, mùi hôi thối truyền vào trong mũi, kích thích dạ dày của hắn hoạt động, hắn vội vàng buông bản ghi chép nghiệm thi và bút, lao ra khỏi phòng, tìm nơi nôn mửa.

A Tài nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thổ Đậu, “Ngươi cũng ra ngoài đi.”

Như là được đặc xá, Thổ Đậu chạy vội ra ngoài, hình ảnh này đối với một hài tử mười mấy tuổi thật sự rất đáng sợ.

“Ta giúp ngươi ghi chép.” Cao Vấn cầm lấy giấy bút.

A Tài gật đầu, lấy từ “Thùng dụng cụ” ra một bộ bao tay tự chế bằng vải trắng, mang lên, sau đó vuốt thi thể: “Thân thể người chết hoàn toàn cứng ngắc, tử vong ước chừng năm sáu canh giờ.”

Nhìn từ phần cổ xuống, “Bộ ngực…. Xác nhận bị lợi khí (vũ khí sắc bén) mở ra, vết đao phi thường lưu loát, hai dọc một ngang, đầu đuôi đụng vào nhau hiện lên chữ ‘Khẩu’ thiếu đáy (Chữ ‘khẩu’ trong tiếng trung là 口). Da thịt xung quanh miệng vết thương xoắn lại, có vết máu, xác nhận bị cắt trước khi chết, sau đó bị người xé mở đến nỗi nội tạng lộ ra ngoài…. Đây cũng là nguyên nhân hắn chết.”

“Nếu như lúc sống bị mổ bụng, sao không ai nghe được tiếng hét?” Cao Vấn kỳ quái hỏi.

A Tài mở miệng người chết, cau mày nói, “Đầu lưỡi đã bị cắt. Muốn hét cũng hét không được, sao người khác có thể nghe thấy.”

A Tài cẩn thận nhấc lên da thịt bị rũ xuống của người chết, đem ruột nhét vào trong bụng, tối thiểu làm cho người chết nhìn bình thường một chút. A Tài móc ra kim may vá, khâu lại đơn giản, “Di, hình như trên mặt có chữ viết.” A Tài xoa xoa vết máu trên bụng, hiện ra chữ “Tội” được khắc bằng lợi khí.

Cao Vấn và A Tài nhìn nhau, không khỏi phỏng đoán, “Báo thù?”

A Tài nhìn bốn phía, cúi đầu tìm kiếm, “Di?”

“Sao vậy? Ngươi đang tìm cái gì?” Cao Vấn cũng cúi đầu nhìn.

“Đầu lưỡi a, Sao đầu lưỡi của Hà đại nhân không thấy ở đây?”

Hai người tìm kiếm không có kết quả, “Có lẽ bị hung thủ mang đi?” A Tài hoài nghi, “Trước tiên đem thi thể về.”

Cao Vấn vuốt cằm sau đó gọi nha dịch tới, bảo họ mang thi thể về nha môn.

Đi ra tiểu viện, Hà phu nhân ghé vào thi thể Hà đại nhân kêu gào, cuối cùng bởi vì không chịu nổi đả kích, ngất đi, Hà Khiêm vội vàng gọi nha hoàn tới đỡ Hà phu nhân trở về phòng.

Hà Khiêm xoa xoa nước mắt, đi đến trước mặt Thôi đại nhân, “Làm ơn tra ra hung thủ sát hại cha ta.” Nói xong muốn hành đại lễ.

Thôi đại nhân vội vàng kéo hắn, “Hiền chất không nên đa lễ, dân chúng bình thường uổng mạng, ta cũng cố gắng tra ra hung thủ, huống chi cha ngươi và ta tương giao nhiều năm, ta càng tận tâm tận lực sớm ngày bắt được hung thủ.”

Hà Khiêm gật đầu.

Thôi đại nhân đi vào phòng, Hà Khiêm đi theo phía sau, hỏi Cao Vấn, “Có phát hiện được gì không?”

“Chúng ta phát hiện trên người Hà đại nhân có khắc một chữ ‘Tội’ bằng lợi khí, cho nên chúng ta nghi ngờ là do báo thù. Xin hỏi Hà công tử, lệnh tôn có cừu nhân không?”

Hà Khiêm lắc đầu đáp, “Ta nghĩ không ra, ngày thường cha ta rất hòa thuận với hạ nhân. Chuyện quan trường của ông, ta ít tiếp xúc, cũng không biết có đắc tội với người nào không.”

Thôi đại nhân nói tiếp, “Hà đại nhân nhậm chức Hình bộ, làm việc công chính liêm minh, ta cũng không nghĩ ra ai có thể hận Hà đại nhân như thế.”

A Tài cởi “Bao tay”, quan sát cả gian phòng, nhìn rượu và món ăn trên bàn. Thuận miệng hỏi, “Hôm qua, các ngươi thấy Hà đại nhân lần cuối là lúc nào?”

Hà Khiêm nói, “Giờ tuất [tám giờ] mỗi ngày, ta đều đến chỗ cha vấn an. Hôm qua cũng giống vậy, sau đó liền trở về phòng.”

“Vậy ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Hà đại nhân?” A Tài hỏi.

“Không phải, hôm qua ta rời đi, Hà Thuận còn đang ở đó.” Hà Khiêm đáp.

“Hà Thuận?”

“A, là quản gia nhà ta. Hà Thuận..” Hà Khiêm gọi người vào, người tới chính là nam tử trên dưới hai mươi tuổi lúc nãy an ủi Hà phu nhân.

“Thiếu gia gọi ta?” Trong thanh âm mang theo khàn khàn vì khóc.

“Là vị quan gia này có chuyện hỏi ngươi.” Hà Khiêm chỉ vào A Tài.

“Hôm qua ngươi là người cuối cùng nhìn thấy Hà đại nhân?” A Tài nhìn Hà Thuận từ trên xuống dưới, còn trẻ như vậy đã là quản gia.

“Hẳn là vậy, hôm qua thiếu gia vấn an rồi rời đi, lão gia đột nhiên bảo ta chuẩn bị rượu và thức ăn, nói là lát nữa có khách đến, ta còn cảm thấy kỳ quái, tại sao có người nửa đêm tới chơi, nhưng lại không dám hỏi nhiều, đi xuống phân phó phòng bếp chuẩn bị, sau đó lão gia bảo ta đi nghỉ, không cần hầu hạ. Đến buổi sáng, ta phân phó hết việc vặt trong nội viện, rồi đến thư phòng, phát hiện cửa khép, ta gọi vài tiếng không có người trả lởi, đẩy cửa ra xem xét, trên mặt đất đều là máu, ta nghĩ đã xảy ra chuyện, quả nhiên ta thấy lão gia sau tấm bình phong…. Sau đó ta phái người đi tìm thiếu gia, đến nha phủ báo án…..” Hà Thuận nức nở nói.

“Vì sao ngươi không đến phòng ngủ gọi lão gia mà trực tiếp đến thư phòng?” A Tài lại hỏi.

“Là như vậy, lão gia đã ngủ tại thư phòng một thời gian ngắn, y phục cũng đặt ở đó, cho nên những ngày gần đây ta đều tới thư phòng gọi gia lão rời giường.” Hà Thuận đáp.

“A? Sao lão gia nhà ngươi lại ở thư phòng nghỉ ngơi?” Cao Vấn nói.

“Cái này, ta không biết, chỉ là mấy ngày nay lão gia có vẻ thất thần, phòng vệ trong phủ tăng rất nhiều người, còn thường xuyên ngồi một mình ở thư phòng cả ngày.” Hà Thuận cũng cảm thấy kỳ quái nói.

“Vậy lão gia nhà ngươi nói tối hôm qua có khách nhân tới, các ngươi không thấy người tới sao?” Cao Vấn lại hỏi.

“Những điều này là Hà Thuận trở về rồi nói cho ta biết, mới đầu ta cũng cho rằng chuyện này có liên quan tới khách nhân thần bí kia, hỏi hạ nhân giữ cửa, hắn nói đêm qua không ai đến, cha ta cũng không dặn dò chuyện để cửa đợi khách nhân.” Hà Khiêm giải thích.

“Nhìn rượu và món ăn trên bàn, hẳn là tối hôm qua có người tới. Đúng rồi, ngươi nói ngươi rời đi lúc nào?” A Tài hỏi Hà Thuận.

“Là giờ hợi, bởi vì ta trở lại phòng thì nghe được tiếng gõ mõ.” Hà Thuận nghĩ nghĩ.

“Nói như vậy, thời gian Hà đại nhân tử vong là từ giờ tý đến giờ thìn.” Cao Vấn nói.

A Tài nhìn vết máu trên mặt đất, xem ra hung thủ vô cùng cẩn thận, không có dấu chân bùn đất hay dấu chân máu nào lưu lại, nhưng….

“Ai từng vào phòng này?” A Tài đột nhiên hỏi.

“Trước chỉ có ta vào, ta nhìn thấy xảy ra chuyện, đứng tại cửa phòng trông coi không dám cho bất kì ai tiến đến.”

“Ân, khó trách hiện trường không bị phá hư.” Cao Vấn nói.

Lúc này A Tài lại bị một vũng máu trước thư trác hấp dẫn, ngồi xổm người xuống nghiên cứu.

“Phát hiện gì sao?” Cao Vấn tiến lên hỏi.

“Ngươi xem, theo dấu máu này, xác nhận cách vị trí nhỏ giọt không quá bốn tấc, theo suy đoán của ta, hẳn là hung thủ cầm hung khí đứng ở chỗ này, máu theo hung khí nhỏ xuống. Xem ra hung khí có lưỡi dài, tỷ như đao kiếm khoảng mười tấc ….”

“Cái này…. Sao ngươi biết?” Hà Khiêm hoài nghi hỏi.

A Tài đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy nghiên mực, mài mực, sau đó dùng bút lông chấm vào, “Nước mực cũng như máu, vị trí càng cao thì điểm mực càng nhỏ, sau đó dần dần tản rộng ra, giống như vậy….” A Tài đưa bút lông đến độ cao trước ngực, đầu bút hướng xuống, một giọt mực từ từ nhỏ xuống, quả nhiên như lời A Tài nói, điểm mực nhỏ, dần dần tản ra rất rộng, “Nếu như ở vị trí thấp, thì khác biệt, giống như vậy….” A Tài ngồi xổm xuống, đem đầu bút lông cách mặt đất bốn tấc, mực nước từ từ nhỏ xuống, lần này điểm mực lớn, tản ra rất nhỏ.

Hà Thuận tiến lên so sánh, sợ hãi than, “Quả nhiên như vậy.”

“Cho nên căn cứ vào chiều dài cánh tay của người bình thường, vết máu nhỏ từ vị trí cách mặt đất bốn tấc, hẳn là dùng một hung khí dài ước chừng mười tấc.” A Tài nói.

Tất cả mọi người gật đầu, “Ngỗ tác đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hà Thuận tán dương.

A Tài gãi gãi đầu, “Đâu có….. Ta đi xem Cao Hành và Thổ Đậu trước.” Đợi Thôi đại nhân gật đầu, hắn ra khỏi phòng.

Chỉ nghe sau lưng, Hà Khiêm nói, “Nếu Thôi đại nhân được người này giúp đỡ, ta chắc chắn Thôi đại nhân sớm ngày bắt được hung thủ.”

Thôi đại nhân khách khí nói, “Nhất định, nhất định.”

A Tài ra khỏi tiểu viện, thấy Cao Hành và Thổ Đậu ngồi trên giả sơn, vẻ mặt suy yếu.

“Các ngươi vẫn khỏe chứ?” A Tài cười hỏi.

Hai người cùng lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên ta thấy ruột của một người, còn có những thứ kia…..”. Cao Hành nhớ tới đã cảm thấy buồn nôn.

“Ta cũng vậy.” Thổ Đậu nhăn mũi nói.

A Tài ngồi xuống cạnh Thổ Đậu, “Đây là công việc của ngỗ tác, các ngươi phải thích ứng. Thi thể là căn cứ đáng tin cậy nhất, bọn họ sẽ không gạt người. Các ngươi càng hiểu rõ thi thể, càng thấy rõ những đau đớn của người chết, có đôi khi ngươi sẽ thương tiếc, những thống khổ, bất đắc dĩ, tuyệt vọng mà người kia trải qua trước khi chết, đều khiến ngươi không thở nổi. Cái này sẽ thúc đẩy các ngươi muốn giúp bọn họ bắt được hung thủ. Bây giờ các ngươi mới gặp phải phản ứng sinh lý, từ từ còn có thể gặp phản ứng tinh thần.” Nói xong, A Tài nhớ tới lúc mình vừa bắt đầu làm pháp y, nhìn thấy ngửi thấy những thứ kia, hắn cũng choáng váng buồn nôn, nhưng không biết từ lúc nào, đã quen với… Mùi vị của tử vong.

Cao Hành và Thổ Đậu nhìn hắn, trong bốn con mắt đều hiện lên dấu chấm hỏi.

A Tài quay đầu nhìn bọn họ, “Ha ha, về sau các ngươi sẽ hiểu, chậm rãi thích ứng a. Kỳ thật các ngươi có thể nghĩ những thứ kia là ruột heo chúng ta hay ăn…, cảm giác sẽ tốt lên một chút?”

Nghe xong A Tài hình dung, Cao Hành nhớ tới trước kia mình có ăn qua món này, mùi vị đó….“Nôn…..” Xoay người tiếp tục nôn, hắn thề không bao giờ … ăn nữa.

Mà Thổ Đậu còn nghiêm túc tưởng tượng ruột heo có dạng gì, nó chưa thấy qua. Nhưng liên tưởng đến một mảnh trước ngực Hà đại nhân, “Nôn……” Nó vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.

“Ha ha….” A Tài nhìn phản ứng của hai người bên cạnh, trộm cười.