Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar

​“Lưu Chí Phong, Lưu lão gia đến. một pho tượng phật Quan âm”.

“Lý Thủy, Lý lão gia đến. một đôi vòng tay mặc ngọc và vòng ngọc”.

Người đến tặng lễ, liên tiếp không ngừng.

Chỉ nghe thấy thanh âm hô to món lễ vật, khiến cả đại sảnh náo nhiệt hẳn lên.

Người tới tham gia hỉ yến lần này, trừ thân thích của Ngô gia, đa số đều là người ở Tê thành.

Còn có không ít thương nhân nổi tiếng.

Mạn Duẫn nhớ tới đám sổ sách hôm qua, thấy vài cái tên được gã sai bặt hô to đã tới.

Xem ra vì Ngô Y Y xuất giá, rất nhiều thương nhân đều chạy tới chúc mừng.

Cũng không uổng phí mấy ngày nay đám người Mạn Duẫn hao phí tinh lực cùng thời gian.

Mạn Duẫn mặc váy màu xanh, cùng với màu hồng náo nhiệt bố trí xung quanh thập phần đối lập. Khí chất thanh thuần của nàng, khiến người trước mắt sáng ngời.

“Vị cô nương kia không phải là người thắng “Đệ nhất mỹ nhân” – Vương cô nương sao? Nàng cũng là khách của Ngô đại nhân à?”

Vài vị công tử ăn mặc hoa lệ, vây quanh Mạn Duẫn. Những cặp mắt đắm đuối, không ngừng hướng qua bên này.

Rất nhiều tiếng nghị luận đều xoay quanh Mạn Duẫn, đặc biệt dung mạo của nàng với Tịch Mân Sầm, so với mọi người ở đây, đều xuất sắc hơn rất nhiều.

Nhiều người đã từng nghe tới danh Vương cô nương, giờ đều vây lấy, muốn xem thử “Đệ nhất mỹ nhân” rốt cuộc đẹp như thế nào. Tình cảnh này khiến Ngô Y Y một thân hồng bào lại không được chú ý.

“thật không hổ danh là Đệ nhất mỹ nhân, dung mạo này có thể so với thiên tiên”.

Rất nhiều âm thanh khen ngợi, truyền đến tai Mạn Duẫn.

Có vài vị công tử muốn tiến lại gần, lại ngại vị nam tử lạnh đến cực điểm ở bên cạnh, nên không dám có động tác gì.

Sắc mặt Tịch Mân Sầm âm trầm thêm vài phần, hắn với Mạn Duẫn còn đang có mâu thuẫn, vẫn chưa giảng hòa; tâm tình vốn đã không tốt. Ở đây nhiêu người như vậy dám nhìn trộm nữ nhân của hắn, càng khiến tâm tình hắn rơi xuống đáy cốc.

Ngô Lệnh Bằng nhìn qua, thấy sắc mặt Cửu Vương gia càng lúc càng khó coi, vội chạy tới giải vây, hướng mọi người nói: “Cái gì mà Vương cô nương, vị này là tiểu quận chúa của Phong Yến quốc, ái nữ của Cửu Vương gia”.

“Đại hôn của Y Y hôm nay, cũng là do tiểu quận chúa chủ trì.” Ngô Lệnh Bằng nói ra, thật sợ hãi đám người này không hiểu nhìn sắc mặt người khác, chọc giận Cửu Vương gia.

Vị Cửu Vương gia này tình tính lạnh như băng, trên dưới cả nước không ai không biết. Chọc giận vị này, tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Từ ngày Cửu Vương gia đến Tê thành, Ngô Lệnh Bằng không ngày nào không thấy lo lắng. Mắt thấy sau hỉ yến của Y Y, liền có thể tiễn bước hai vị ôn thần Cửu Vương gia và tiểu quận chúa, hắn thật không muốn có chuyện gì rẽ sang hướng khác.

Mọi người ngốc lăng, Vương cô nương xinh đẹp như hoa này là tiểu quận chúa, như vậy vị nam tử tuấn tú bên cạnh, chính là Cửu Vương gia? Người mười tám tuổi liền xông pha chiến trường, bách chiến bách thắng – Cửu Vương gia sao?

Ba chữ Cửu Vương gia, dân chúng đã sớm nghe đồn rất nhiều. sự tích chinh chiến của hắn cũng được lưu truyền rộng khắp trong dân gian, trong đó còn có nhiều điều bị khuyếch đại. Tóm lại, trong lòng bọn họ Cửu Vương gia cũng tôn quý như thần, không thể xâm phạm.

không biết là ai, sau khi hoàn hồn, liền dẫn đầu quỳ xuống, hô to; “Thảo dân khấu kiến Cửu Vương gia.”

Sau đó, toàn bộ quan khách đều quỳ xuống.

Hỉ yến hôm nay, Ngô Y Y với Dư Lâm mới là nhân vật chính, lại không nghĩ tới, Cửu Vương gia cùng tiểu quận chúa lại đoạt hết mọi ánh nhìn của mọi người.

“Bình thân. Hôm nay là ngày thiên kim của Ngô đại nhân xuất giá, các ngươi không cần quan tâm tới bổn vương.” Tịch Mân Sầm khẽ gõ lên mặt bàn, cũng không nhìn đám người đang quỳ xuống, ngữ khí lạnh như băng, hệt như trong lời đồn.

Tuy là nói như vậy, nhưng có đại thần Tịch Mân Sầm ở đây, ai lại dám vô lễ. Tất cả đều nơm nớp lo sợ, không dám nói nhiều.

“Cửu Vương gia kêu các ngươi bình thân, không nghe thấy sao?” Thấy đám người còn quỳ trên mặt đất, Chu Dương rống lớn.

“Hỉ yến còn phải tiếp tục, đừng vì Cửu Vương gia đến mà không tiếp tục các bước tiếp theo. Bên kia hãy khua chiêng gõ trống thật nhộn nhịp; thiếu âm thanh này thì không khí vui mừng cũng thiếu mất một phần.” Tề Hồng làm dịu đi không khí, nói vài câu khiến không khí trong phòng chuyển hướng tốt.

âm nhạc lại vang lên, đại sảnh vừa mới im lặng lại lần nữa ồn ào.

“Tân khách đều đến đủ chưa? Sắp tới giờ lành rồi.” Mạn Duẫn đứng dậy, đi tới trước sảnh.

“Bẩm tiểu quận chúa, còn một khắc nữa là tới.” Ngô Lệnh Bằng đang phân phó với gia đinh, vừa nghe câu hỏi của tiểu quận chúa liền vội trả lời.

“Phụ thân, ngoại công (ông ngoại) còn chưa tới. Sao lại vậy, hôm trước không phải đã nói với ngoại công rồi sao? Sao lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả?” Ngoại công trong miệng Ngô Y Y chính là Tô Hữu Kỳ.

Mạn Duẫn im lặng không nói, trong tâm lại thầm thì, lão gia hỏa Tô Hữu Kỳ đang bị thị vệ áp giải a.

“Lệnh Bằng, không bằng phái người đến hỏi đi. Cha cũng không phải người như vậy, huống chi hôm nay Y Y xuất giá, chuyện lớn như vậy, không có lý gì ông ấy lại tới muộn.” NGô thị cũng lo lắng, đi vòng trước đại sảnh.

Trong viện bày mấy chục bàn tiếc, thức ăn cũng đã dọn lên một nửa. Chỉ còn chờ giờ lành tới, liền bái đường thành thân.

Chu Dương nhàm chán, cũng không biết khi nào thì Vương gia tính động thủ, hắn cầm bầu rượu trên bàn, rót một ly.

“Lão gia, đây là danh sách lễ vật khách tặng, ngài có muốn xem qua không?” Quản sự cầm một quyển tập, bước nhanh lại.

“Bây giờ nhìn cái gì, chờ buổi tối lại trình lên.” Khẩu khí của Ngô Lệnh Bằng không tốt, tùy ý nói với quản sự. hắn hiện đang vội, làm gì có thời gian xem mấy thứ này.

Ngô thị ở một bên lại nói: “Đưa ta xem.”

Ngô thị mở ra, bên trong ghi lại chi tiết quà tặng của từng người. Rất nhiều thương hộ đều dựa vào quan hệ với phủ nha để làm ăn, cho nên ra tay cũng không tiếc, vàng bạc, ngọc quý đều đưa qua.

Ngô thị không tốn bao nhiêu thời gian để xem qua; nhưng rất nhanh bà ta phát hiện một vấn đề, trong đây không có tên của Cửu Vương gia. Bà ta nghi hoặc nhìn về phía Cửu Vương gia, Cửu Vương gia đã ở trong phủ nhiều ngày như vậy, hôn sự của Ngô Y Y cũng do tiểu quận chúa đề xuất. Cho dù bọn họ không đưa lễ vật quý trọng, cũng không đến mức không tỏ vẻ gì cả.

không đợi bà ta nghĩ ra kết quả, quản sự liền nhắc: “Lão gia, phu nhân, giờ lành đến rồi. Bỏ qua giờ lành là điềm xấu, chúng ta có chờ Tô lão gia nữa không?”

Ngô Lệnh Bằng có chút tức giận: ‘Còn chờ gì nữa, nhạc phụ ngay cả cháu gái mình xuất giá cũng đến muộn, sao lại phải chờ hắn!” Thêm nữa, Cửu Vương gia còn đang ngồi đó, tuyệt không thể để đại thần này chờ lâu.

Ngô Lệnh Bằng hướng Mạn Duẫn cúi đầu, khách khí: “Tiểu quận chúa, ngài không phải là bà mối cho tiểu nữ sao? Giờ lành đến rồi, người xem, có thể bắt đầu bái đường được chưa?”

“Bắt đầu đi.” Tiểu quận chúa cười như không cười, nụ cười kia, khiến người ta có cảm giác không có ý tốt.

Thứ cảm giác này, chợt lóe lên rồi biến mất. Ngô Lệnh Bằng cũng không để ý, gật gật đầu, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị.

Ngô Y Y đầu đội mũ phượng tinh xảo, được trùm lên khăn đội đầu màu đỏ, cùng Dư Lâm đứng ở trung tâm đại sảnh, một sợi dây đỏ nằm giữa tay hai người, giữa sợi dây là đóa hoa đỏ thẫm. Phong tục ở cổ đại, Mạn Duẫn cũng không có nhiều hiểu biết. Nhưng nhìn sợi dây đó, nàng lại nghĩ tới dây tơ hồng của nguyệt lão, đoán rằng ý tứ của nó đại khái cũng không sai lắm, đại diện cho nhân duyên.

Ở trước cửa, đột nhiên vang lên tiếng pháo đinh tai nhứt óc cho biết phủ nha đang có việc vui.

Thắp nến, dâng hương, đốt pháo, không thiếu thứ gì.

“Tiểu quận chúa, nên làm lễ bái đường.” Thấy tiểu quận chúa đứng bên cạnh không có động tĩnh gì, Ngô thị nhịn không được lên tiếng nhắc nhở nàng. Bà ta vốn dĩ không muốn đem việc quan trọng như vậy giao cho tiểu quận chúa, thấy nàng lúc này thất thần như vậy, càng khiến bà ta tức tối không chịu nỗi.

Mạn Duẫn gật gật đầu; “Nhất bái thiên địa…”.

Tiếng chuông bạc vang lên, phiêu đãng trong đại sảnh. Mọi người chìm đắm trong thanh âm này, như hồ hởi đón gió xuân: “Nhị bái cao đường…”.

Ngô Y Y và Dư Lâm cùng hướng tới vợ chồng Ngô Lệnh Bằng quỳ xuống.

“Phu thê giao bái…” Mạn Duẫn nhíu mày, rốt cuộc phụ vương muốn làm gì, vì sao còn chưa ra tay? Chẳng lẽ phải đợi đến phút cuối cùng sao?”

Thừ dịp mọi người đang chú ý đến tân lang tân nương, Mạn Duẫn vụng trộm quay đầu, nháy mắt ra hiệu với Tịch Mân Sầm.

Lúc này, Tịch Mân Sầm mới để ý đến ánh mắt của Mạn Duẫn, khóe môi hơi hơi gợn lên, nhíu mày. không phải là không muốn để ý đến hắn sao?

Mắt thấy lễ bái đường sắp chấm dứt, quan khách xung quanh đều vô cùng hào hứng chúc mừng.

Lúc mọi người đang định chấm dứt lễ, Tịch Mân Sầm đột nhiên đứng dậy, “Bổn vương còn chưa tặng quà, không bằng bây giờ, giáp mặt liền đưa cho Ngô đại nhân”.

Mọi người ồ lên…. Cửu Vương gia làm vậy là có ý gì?

Lễ bái đường vẫn chưa tiến hành xong, đột nhiên lại cắt ngang.

không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tịch Mân Sầm hướng Chu Phi “Đem quà của bổn vương tới đây.”

Chu Phi đã sớm chuẩn bị, hai tay đang cầm một cái hộp gỗ, cung kính đưa cho Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm tiếp nhận, “Ngô đại nhân, phần lễ này, là bổn vương cố ý chuẩn bị cho ngươi. Nếu hôm nay mọi người đều cao hứng như vậy, không bằng chúng ta hãy mở ra nhìn một chút!”

Tịch Mân Sầm giống như gió mùa đông khắc nghiệt, ập tới trước người, khiến người ta tứ chi lạnh ngắc không thể động đậy.

“Vương… Vương gia…” không rõ tại sao, bất an ngày càng mãnh liệt. Ngô Lệnh Bằng đoán không ra Cửu Vương gia rốt cuộc muốn làm gì, hắn chăm chú theo dõi chiếc hộp gỗ trong tay Cửu Vương gia.

“Còn không mau mở ra xem?” Tịch Mân Sầm lại lạnh đi vài phần.

Người xung quanh đều rất ngạc nhiên, quà tặng của Cửu Vương gia, rốt cuộc trân quý đến mức nào. Cả đại sảnh ồn ào, thúc giục Ngô Lệnh Bằng: “Ngô đại nhân, mau mở quà ra xem, cũng để chúng ta được mở rộng tầm mắt. Quà của Cửu Vương gia, nhất định là không tầm thường”.

“Ngô tri phủ, mau mở đi, mọi người đều đang chờ nha.”

Trái tim Ngô Lệnh Bằng nhảy kịch liệt, “Vương gia, hôm nay là hỉ sự của tiểu nữ. Quà tặng này, về lý nên là sở hữu của tiểu nữ, không bằng để cho Y Y đến mở ra?”

Lời của hắn, cũng rất hợp tình hợp lý.

Mọi người xung quanh lại ồn ào. Khuyên bảo Ngô Y Y lập tức mở quà.