Edit: Khánh Linh

“Thái Tử còn biết bổn Vương là Hoàng thúc của ngươi à?” Ngữ khí lạnh như băng, quanh người cũng như băng mà nhè nhẹ tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Tịch Kỳ Nhiễm làm gì còn vẻ hung hăng như vừa rồi, toàn thân giống như trái cà tím dập, ỉu xìu, cúi thấp đầu không dám đối mặt với uy thế toát ra từ Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm quăng tay Tịch Kỳ Nhiễm xuống, hơi xoay người đánh giá khóe miệng sưng vù của Mạn Duẫn, duỗi ngón trỏ ra lau vết máu bên khóe miệng Mạn Duẫn, rồi lại xoay người cúi đầu nhìn Thái Tử mười bảy tuổi, sau đó nói với nữ nhi nhà mình: “Lần sau không cần quan tâm mặt mũi cho Phụ Vương làm gì, có người dám động một cây lông tơ trên người ngươi, nên đánh liền đánh ngay vào chỗ hiểm. Có mất mạng người, cho dù là Thái Tử, cũng có Phụ Vương làm chỗ dựa cho ngươi.”

Thái Tử trừng lớn hai mắt như không thể tin được những lời vừa rồi Cửu Hoàng thúc nói! Thương tích đầy mình là hắn nha, còn Mạn Duẫn Quận chúa từ đầu tới đuôi chỉ trúng của hắn một quyền duy nhất thôi mà.

Hoàng Thượng đứng ở một bên cũng khóc không ra nước mắt. Hoàng đệ à! Chắc không có người nào làm Hoàng Thượng mà nghẹn khuất như ta đó, cho ta giữ lại vài phần thể diện không được sao? Trước mặt nhiều cung nữ thái giám như vậy mà Hoàng đệ còn lạnh lùng thốt ra những lời này vậy hả!!!!

Mà phải nói chứ, bị đánh cho mặt mũi bầm dập là con của hắn, là Thái Tử đó nha! Bây giờ ngay cả một cái Quận chúa mà cũng dám đánh Thái Tử tơi tả, về sau đến khi hắn đi lên ngôi vị Hoàng Đế chẳng lẽ không bị người trong thiên hạ chê cười sao?

“Phụ Hoàng, mau phái người đi cứu Thanh nhi đi.” Tịch Kỳ Nhiễm quay tìm bóng dáng Tịch Vi Thanh xung quanh, rốt cục cũng thoáng thấy được bóng nàng ở sân sau Thái Phó viện.

Tịch Vi Thanh đang chạy trối chết, một đám ong vò vẽ đông nghìn nghịt vây quanh đốt nàng khiến nàng liên tục thét chói tai.

Chỉ mắc lo lắng đến an nguy tiểu Quận chúa, bọn họ hoàn toàn quăng Ngũ công chúa đến chín tầng mây, đến khi Tịch Kỳ Nhiễm nhắc nhở tới tỉnh thần hồn. Tịch Khánh Lân lập tức phái vài thái giám phụ giúp việc xua đuổi ong vò vẽ. Vài tiểu thái giám cầm bó rơm đốt cháy lấy khói hun ong vò vẽ, đám ong vò vẽ này chỉ trong chốc lát liền bị xua tan.

Mọi người đi đến gần, lúc này khuôn mặt của Ngũ công chúa đã bị ong đánh sưng phù, toàn bộ khuôn mặt không nhìn ra được đường nét ngũ quan thế nào vì đã phù lớn như một cái bị.

Tịch Vi Thanh đưa hai tay che khuôn mặt sưng như đầu heo, òa khóc. Nọc của ong vò vẽ rất độc nên khuôn mặt vốn xinh đẹp của Tịch Vi Thanh lúc này đã hoàn toàn thay đổi, tìm cũng không thấy một nét mỹ cảm nào.

“Lý Dịch, nhanh truyền Thái y.” Tịch Khánh Lân vẫy vẫy tay, kêu Lý công công nhanh chạy đi.

Tịch Mân Sầm khoác một tay lên trên đầu vai Mạn Duẫn, mặt nghiêm nghị lạnh lẽo đi tới, hỏi, “Dạ yến đêm đó, Hoàng huynh đáp ứng bổn Vương cái gì?”

Tịch Khánh Lân giật mình đánh thót, nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, trẫm cũng không dự đoán được nghiệt tử này thế mà lại dám làm chuyện hồ đồ tới mức này.” nói xong, một cái tát đánh qua.

Bốp một tiếng, Tịch Kỳ Nhiễm đã trúng cái tát như trời giáng, nhưng cho dù tức giận, hắn cũng không dám phản bác một câu. Khuôn mặt vốn đã xanh xanh tím tím lập tức lại xuất hiện thêm một dấu tay màu đỏ.

Tịch Vi Thanh khóc sướt mướt, nhào vào trong lòng Tịch Kỳ Nhiễm, chỉ thẳng vào mặt Mạn Duẫn lên án, “Phụ Hoàng, người làm chủ cho Thanh nhi đi, tiểu Quận chúa dám dùng tổ ong vò vẽ trêu cợt ta!” Vừa nói vừa kéo ống tay áo lau nước mắt.

Tịch Khánh Lân càng tức giận đùng đùng, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư nhỏ nhen của nàng. “Việc này trẫm sẽ điều tra rõ!”

Sau khi phất tay kêu mọi người đều tiến vào Ngự thư phòng, Tịch Khánh Lân ngồi trên ngai vàng, dùng một đôi mắt sắc lẻm quét nhìn những người phía dưới.

Tịch Mân Sầm đang ôm eo Mạn Duẫn, cầm trứng gà bóc lăn mặt cho nàng, từ chỗ ngồi của hắn cũng có thể nhìn thấy được khóe miệng xung huyết của Mạn Duẫn.

Tịch Vi Thanh ngồi ở ghế đối diện. Nàng không được may mắn như Mạn Duẫn. Hai lão thái y đang đứng kế nàng liên tục bôi thuốc, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nàng đau đớn rên vài tiếng.

Thái Tử tự biết mình sai, quỳ trên mặt đất cúi đầu.

“Hoàng nhi, nói thật xem chuyện sao lại đến mức này! Đường đường là Phong Yến hoàng tộc, thế nhưng lại động thủ động cước giữa ban ngày ban mặt. Chẳng lẽ các ngươi là thôn phu rừng rú sao? Học nhiều năm sách thánh hiền như vậy mà quên sạch rồi à!” Tịch Khánh Lân tức giận vỗ mạnh án thư khiến đám tấu chương trên đó cũng nảy bần bật theo.

Thân thể Tịch Kỳ Nhiễm cũng rung rung theo một chút.

“Phụ Hoàng... tại Mạn Duẫn Quận chúa khinh người quá đáng. Nhi thần vốn định đi khuyên can rồi tách hai người ra, nhưng Quận chúa chẳng thèm phân biệt xanh đỏ đen trắng đã đánh người rồi.” Nếu nói về ấm ức, Thái Tử xem như là người ấm ức nhất. Lần đầu tiên gặp Mạn Duẫn, hắn chỉ muốn đụng vào nàng một chút nhưng lại không đâu mà rơi ùm vào hồ nước, quăng hết mặt mũi. Sau đó hắn đã nghe theo lời Phụ Hoàng, quyết định bỏ qua hết mọi khúc mắc trước đây, hảo tâm đi khuyên giải Mạn Duẫn và Tịch Vi Thanh. Thế rồi bên hông lại vô tình bị đạp một cước, cho tới bây giờ còn ẩn ẩn đau đây nè.

Thái Tử nhận định Mạn Duẫn nhất định là sát tinh của hắn, về sau hễ nhìn thấy nàng thì nhất định tìm đường vòng mà đi, tránh rước phiền toái vào thân.

Người khơi mào đúng là không phải Thái Tử, nhưng hắn lại ngó như không thấy những hành vi của Ngũ công chúa. Nếu ngay từ đầu hắn phối hợp với Mạn Duẫn để cùng nhau ngăn cản Ngũ công chúa, làm sao sẽ dẫn tới chuyện bé xé ra to như vậy?

Tịch Khánh Lân nghe Thái Tử nói xong cũng mơ hồ hiểu rõ sự tình nhân quả, ánh mắt bắn về phía Tịch Vi Thanh phía dưới, nói: “Thanh nhi, vì chuyện gì mà ngươi lại kết thù kết oán với tiểu chất nữ?”

Nghe câu này, ánh mắt lạnh băng của Tịch Mân Sầm miết sang hướng nàng.

Trong lòng Ngũ công chúa hơi run rẩy, bởi nàng sợ nhất chính là Cửu Hoàng thúc dùng kiểu ánh mắt đánh giá lãnh khốc này mà nhìn người khác, thanh âm không khỏi nhỏ đi vài phần, “Thanh nhi chỉ muốn dạy Mạn Duẫn Quận chúa vâng theo cấp bậc lễ nghĩa, để nàng về sau thấy hoàng tử công chúa thì phải hành lễ. Sau đó nàng liền phát hỏa tát bản công chúa một cái.” Bởi vì khuôn mặt nàng bây giờ sưng phù nên không còn nhìn thấy dấu bàn tay kia.

Tịch Khánh Lân thở dài một hơi thật to. Ngũ nữ nhi thật đúng là không biết tốt xấu, ngay cả hắn mà tiểu chất nữ còn chưa hành trọng lễ, Ngũ nữ nhi tự cho là thể diện của nàng còn lớn hơn của hắn chăng? Còn cường ngạnh bắt Mạn Duẫn phải cúi đầu, rõ ràng là tự tìm phiền toái.

Ánh mắt chuyển hướng sang phía Mạn Duẫn, Tịch Khánh Lân hỏi: “Tiểu chất nữ, sự thật có như lời hai người bọn họ nói không?”

“không phải.”

Mạn Duẫn gỡ tay Phụ Vương đang lăn trứng lên vết bầm cho nàng, đi tới phía trước vài bước. “Hoàng bá bá, không phải Duẫn nhi muốn chỉ trích người, nhưng mỗi ngày người đều quá bận rộn cho việc triều chính nên qua loa sơ sài trong việc quản giáo nữ nhi, khiến cho nàng dưỡng thành một tính tình ghen tị.” Lời này của Mạn Duẫn có thể nói là đại nghịch bất đạo.

Thái Tử cả kinh ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi la lên: “Làm càn, Phụ Hoàng là người mà ngươi có thể chỉ trích sao!”

Ngũ công chúa cũng chớp chớp mắt ngạc nhiên. Phụ Hoàng là vua của một nước, thế mà Quận chúa lại dễ dàng nói ra lời chỉ trích Phụ Hoàng như vậy sao.

Tịch Khánh Lân chẳng những không có giận, ngược lại còn rất đồng tình với cách nói của tiểu chất nữ. Ngũ công chúa lớn lên ngay dưới mí mắt hắn, có tính tình thế nào chẳng lẽ hắn lại không rõ ràng hay sao! Nhưng kẻ đầu sỏ đắc tội hại hắn không có thời gian quản giáo hài tử chẳng phải là vị Cửu Hoàng đệ kiệt ngạo bất tuân kia sao?

“Chuyện bản Quận chúa tiêu chảy ngày hôm qua, nói vậy chắc Hoàng bá bá cũng biết rồi chứ? Người có muốn biết chân tướng sự việc không?”

Vừa nói xong, ánh mắt Tịch Mân Sầm giống như tên nhọn tập trung vào Tịch Vi Thanh, trên mặt gợn lên một chút cười lạnh không khó mà nhận ra. Cơn lạnh run của mọi người lập tức bắt đầu ngay từ trong tim mà tràn ra toàn thân.

“Hoàng huynh, đây là cái mà ngươi gọi là chiếu cố tốt nữ nhi dùm bổn Vương đó sao?” không chỉ làm nàng trúng quyền, còn bị tiêu chảy nữa. Rốt cuộc có bao nhiêu việc còn đang lừa gạt hắn?

Mạn Duẫn vỗ vỗ mu bàn tay của Tịch Mân Sầm, ý bảo hắn an tâm, đừng nóng.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, lửa giận đang kêu gào trong lòng Tịch Mân Sầm dần dần tắt đi. Nếu có cái gì có thể triệt tiêu được cơn tức giận đùng đùng của Tịch Mân Sầm, chỉ có Mạn Duẫn là làm được.

Tịch Khánh Lân đã sớm đoán được chuyện đó không hề đơn giản nên thản nhiên gợi lời: “Tiểu chất nữ cứ nói ra đi, trẫm nhất định đem công bằng đến cho ngươi, sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào.”

Ngũ công chúa cắn chặt môi, hai tay đặt hai bên sườn gắt gao túm chặt lấy mép váy như muốn xé toạc nó ra.

“Phụ Hoàng đừng nghe Quận chúa nói bậy.”

“Bản Quận chúa còn chưa nói mà ngươi đã biết là nói bậy? Hay là Ngũ công chúa đoán được bản Quận chúa muốn nói cái gì?” Mạn Duẫn nhướn mày, đi lại gần nàng ta, khóe miệng mang theo vẻ châm chọc như có như không.

Thái Tử sửng sốt, khó trách hôm nay khi tiểu Quận chúa đến Thái Phó viện thì khí sắc nhìn không được tốt, thì ra là bị tiêu chảy.

Mạn Duẫn liếc xéo nàng ta một cái, “Hôm qua Ngũ công chúa phái người rắc bột đậu ba trên điểm tâm của bản Quận chúa, làm hại bản Quận chúa kéo bụng mấy mươi lần, suýt nữa thì mất nửa cái mạng.” Chắc là vì sau đó nàng ngủ gần một ngày nên mới phục hồi tinh thần về như cũ.

Oành. một cái bàn trong Ngự thư phòng bị đánh nát, tứ phân ngũ liệt phân tán loạn xạ trên sàn bạch ngọc.

không có ai thấy Tịch Mân Sầm ra tay khi nào, nhưng động tác này cũng đủ để chứng minh hắn phẫn nộ đến thế nào.

Ngũ công chúa sắc mặt tái xanh, tay Thái y đang bôi thuốc cho nàng cũng run lên đụng mạnh vào mặt nàng khiến nàng đau đến nhe răng kêu toáng lên.

“Thanh nhi, Mạn Duẫn Quận chúa nói đúng không?”

Ngũ nữ nhi chỉ mới mười lăm tuổi, thế mà đã ra tay một chiêu nham hiểm như vậy! Tịch Khánh Lân lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cuộc sống của hắn toàn chú tâm vào quốc gia đại sự, thế nhưng việc quản giáo hài tử lại sơ sẩy đến tình trạng này.

“Phụ Hoàng, Mạn Duẫn Quận chúa nói oan cho Thanh nhi, Thanh nhi chưa từng làm chuyện này.” Nước mắt ào ào rớt xuống, hòa tan thuốc bột trên mặt.

Mạn Duẫn đã sớm đoán rằng nàng ta nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhật như thế, “Hoàng bá bá, người có thể truyền cung nữ Thu Hỉ tới hỏi chân tướng.”

Sắc mặt Ngũ công chúa tối xuống, mắt rừng rực trừng Mạn Duẫn.

Tịch Khánh Lân làm sao còn tin theo lời nói của Ngũ công chúa được nữa, ngoắc tay sai người đi truyền cung nữ kia.

Thu Hỉ lần đầu tiên được gặp long nhan của Thánh Thượng nên vô cùng khiếp đảm, vừa mới tiến vào Ngự thư phòng thì hai đầu gối đã quỳ sụp xuống.

“Ngươi chính là Thu hỉ? Kể rõ tình tiết chuyện hôm qua đi.” Tịch Khánh Lân đi vòng qua án thư, bước xuống dưới.

Đứng ngay phía trước cung nữ.

“Hôm qua Ngũ công chúa ngăn nô tì ở trước cửa Nính Tự cung, rắc một bao bột đậu ba lên trên điểm tâm, còn uy hiếp nô tì rằng nếu nô tì không làm theo thì sẽ không cho nô tì sống. Tiểu Quận chúa ăn xong... Xin Hoàng Thượng tha thứ, đều do Ngũ công chúa bức nô tì, nô tì mới không thể không theo.” Đầu cung nữ vẫn gập không dám nâng lên.

Trong nháy mắt mà cung nữ nói ra, Tịch Vi Thanh biết... mình hoàn toàn xong đời, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống trước mặt Tịch Khánh Lân.

“Phụ Hoàng, Thanh nhi biết sai rồi, chẳng qua vì Thanh nhi trẻ người non dạ nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này, mong Phụ Hoàng khai ân.”

Tịch Khánh Lân giận không thể át phất tay áo bào, hừ lạnh một tiếng, “Biết sai thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ như thế thì có thể bù lại hay bỏ qua hành vi tác tệ của ngươi! Trẫm không có nữ nhi âm độc gian trá như ngươi. Ngươi cút cho trẫm, đừng để cho trẫm thấy mặt ngươi nữa. Ngay hôm nay trở đi, ngươi không còn là công chúa nữa!”

Danh hiệu Công chúa là thứ mê hoặc nội tâm Tịch Vi Thanh. Làm một công chúa cao quý, nàng còn có gì mà không hài lòng? Thế mà chỉ vì ghen tị mà làm ra những chuyện khiến cho người ta phẫn nộ như vậy, nếu nàng còn ở lại trong Hoàng cung chẳng phải sẽ đem lại thêm phiền toái cho hắn hay sao?

Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm thờ ơ lạnh nhạt ngồi trên ghế, không nhấc lên nổi một tia thương cảm nào đối với Ngũ công chúa.

Tịch Kỳ Nhiễm ngốc lăng một lát, rồi bắt lấy vạt áo Tịch Khánh Lân. “Phụ Hoàng, Thanh nhi còn nhỏ, ngài bỏ qua cho nàng một lần đi. Ngài buộc nàng ra cung một mình thì nàng phải sống thế nào?”

Tịch Khánh Lân đá văng hắn ra, chỉ tiếc mình xưa nay răn dạy mà như nước đổ lá môn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tịch Kỳ Nhiễm, nói: “Hoàng nhi, ngươi cũng phải bị phạt. Qua chuyện này, trẫm cảm thấy ngươi còn không thể đảm nhiệm vị trí Thái Tử. Tạm thời phế bỏ danh hiệu Thái Tử, chờ khi nào ngươi trở thành một Thái Tử lý tưởng trong lòng Phụ Hoàng được thì trẫm lại khôi phục địa vị của ngươi.”

Tay chân Tịch Kỳ Nhiễm cứng đờ, hai mắt dại ra.

Mạn Duẫn nhíu mày, nhìn về phía hai cha con một quỳ một ngồi trong đại điện. Hoàng bá bá nói thật có lý vô cùng.

Bây giờ Thái Tử còn quá mức non nớt, như trong chuyện này... đã bỏ vào rất nhiều tình cảm cá nhân, chuyện gì cũng bảo vệ Ngũ công chúa. Đây là loại lòng dạ đàn bà mà một đế vương không nên có, bởi Đế vương phải lấy quốc sự làm trọng.

Thái Tử là con trai Hoàng hậu, lại là người thông minh nhất trong đám hoàng tử, nên Tịch Khánh Lân vốn có ý tài bồi, mấy năm nay cũng thường xuyên để cho hắn tham gia xử lý quốc gia chính sự với mình để đốc thúc sự tiến bộ của hắn. Nhưng sự việc hôm nay thật sự đã làm hắn thất vọng rồi.

“Hoàng đệ, xử lý của trẫm đã vừa lòng chưa?”

Lửa giận của Tịch Mân Sầm rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều, nhấc một mớ tóc đen của Mạn Duẫn lên đặt trong tay thưởng thức, “Mạn Duẫn vừa lòng không?”

không hài lòng... vậy tiếp tục phạt... Dù sao hắn có nhiều chất nhi chất nữ như vậy, không có một hai đứa này cũng chẳng sao.

Da mặt Tịch Khánh Lân run lên, biết tính tình Hoàng đệ ngay cả lục thân cũng không nhận, vừa rồi trừng phạt hắn còn lo là đã phạt nhẹ.

Mạn Duẫn nhìn ra được Tịch Khánh Lân thật ra cũng luyến tiếc, gật đầu nói: “Cứ như vậy đi.”

Tịch Khánh Lân nhẹ nhàng thở ra.

Tịch Mân Sầm bất đắc dĩ lắc đầu, nếu đổi thành hắn, hắn sẽ không nhân từ mà nương tay như vậy, nhất định phải cho hai người bọn họ sống không bằng chết.

Vẫy lui Tịch Kỳ Nhiễm và Tịch Vi Thanh, ba người đóng đại môn để nói chuyện riêng. Trong Ngự thư phòng im ắng.

không ai ra tiếng.

“Phụ Vương, hôn sự bố trí thế nào rồi?” Cuối cùng vẫn là Mạn Duẫn phá vỡ sự im lặng này, khi nói ra những lời này thì trong lòng như phát chua. Nhưng Mạn Duẫn biết nặng biết nhẹ, nhất định không thể vì cảm xúc nhất thời mà phá hư kế hoạch của Phụ Vương.

“Từ nay trở đi là đại hôn, mọi việc đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá việc dụ rắn khỏi hang vẫn có chút khó khăn, tục ngữ nói, cẩn thận vẫn hơn. Duẫn Thái úy sẽ không gấp gáp nói ra âm mưu đâu, cho nên... Chúng ta chỉ có thể chờ thời cơ mà thôi.” Tịch Mân Sầm gõ gõ mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Khánh Lân.

Tịch Khánh Lân cũng đồng ý, “Việc này đúng là không thể gấp.”

Câu cá, cần nhất chính là kiên nhẫn. Đạo lý này, Mạn Duẫn đương nhiên hiểu được.

“Giờ trễ rồi, trong Vương phủ còn có chuyện chờ xử lý.” Tịch Mân Sầm nhìn Mạn Duẫn, dường như đang cân nhắc xem có nên đem Mạn Duẫn về hay không. Mới rời khỏi người hắn hai ngày mà đã đánh nhau một trận với Thái Tử, nếu nàng không ở cận kề bên hắn, Tịch Mân Sầm cảm thấy cực kỳ bất an.

Tịch Khánh Lân giơ tay kéo lấy Mạn Duẫn, khiến nàng tách ra khỏi Tịch Mân Sầm, xấu hổ ho khan hai tiếng: “Hoàng đệ, ngươi vẫn nên về làm việc đi. Trẫm cam đoan... lần này tuyệt đối không có bất kỳ sơ xuất nào nữa. Nếu tiểu chất nữ lại bị thương, trẫm tự mình lãnh ba mươi đại bản được chưa?”

Đối với lời hứa danh dự của Hoàng bá bá, Mạn Duẫn bất chợt nảy sinh một nỗi hoài nghi thật lớn, nhưng lúc này đúng là không nên phân tâm, “Phụ Vương, người trở về đi.”

nói có nhiều bao nhiêu cũng không hiệu quả bằng Mạn Duẫn nói một câu. Tịch Mân Sầm gật đầu, môi nhẹ nhàng đặt lên trán Mạn Duẫn, cũng chẳng thèm để ý đến Tịch Khánh Lân giật mình trợn trắng hai mắt. Tịch Mân Sầm làm xong việc này mới bứt ra mà rời đi.

Tịch Khánh Lân mắng to trong lòng, Hoàng đệ này đúng là hoàn toàn không coi hắn ra gì. hắn đứng sờ sờ ra đó mà còn thân thiết vô cùng với ‘nữ nhi’ của mình như vậy, thật là.

Tịch Khánh Lân chỉ chỉ vào trán Mạn Duẫn, hỏi: “Tiểu chất nữ, ngươi có hiểu động tác vừa rồi của Hoàng đệ có hàm nghĩa gì không?” Dù sao Mạn Duẫn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, Tịch Khánh Lân cũng muốn xác nhận một phen xem thật tâm của Hoàng đệ có được đáp lại hay không.

Mạn Duẫn cười cười, “Duẫn nhi có phải là tiểu hài tử ba tuổi đâu, sao lại không hiểu chứ!”