Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Cách đó không xa có một tiệm nhỏ bán hoành thánh, Mạn Duẫn nhìn thấy liền chỉ vào lò than của người ta nói: Cái đó được rồi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có bán hay không?”
Chu Dương không hiểu Tiểu Quận Chúa muốn làm gì, cứ tuân theo phân phó mà móc ra một thỏi bạc, để lên trên bàn của người bán hoành thánh.
“Khách quan, muốn ăn hoành thánh à? Muốn mấy chén?” Chủ tiệm nhỏ nhìn thấy thỏi bạc thì cặp mắt liền sáng lên. Cho dù một ngày bán hai trăm chén hoành thánh cũng không thể kiếm được một thỏi bạc như vậy đó nha.
Chủ tiệm nuốt nuốt nước miếng.
Dáng vẻ tham tiền của chủ tiệm nhỏ hoàn toàn rơi vào mắt Mạn Duẫn. Xem ra không cần phải chạy xa để mua chậu than rồi, người này nhất định sẽ bán.
“Ta không mua hoành thánh, bếp lò này ngươi bán không? Nếu bán, thỏi bạc này liền của ngươi.” Chu Phi đẩy thọi bạc tới trước mắt người bán hàng.
một thỏi bạc cũng đủ mua hơn mười cái bếp lò đó. không dám tin hôm nay lại đột nhiên có của từ trên trời rơi xuống, người bán hàng hỏi lần nữa: “Các ngươi thật sự chỉ muốn mua bếp lò, không cần hoành thánh?”
Chu Dương gật đầu.
Người bán hàng chụp lấy thỏi bạc trên bàn, nhét sâu vào eo, trong bụng sợ người này đổi ý.
Chu Dương nhìn hành động của hắn, rồi lại quay đầu nhìn về phía Di đổ phường, nhủ bụng, không cần tự mình mang lò sang kia rồi.
“Đem lò qua nơi kia đi, thỏi bạc này sẽ là của ngươi.”
Người bán hàng kính cẩn gật đầu, “Tiểu nhân sẽ mang tới ngay.”
Người bán hàng nhấc cái nồi trên lò đặt xuống trên đất, rồi cũng chả thèm quan tâm là lò than đang nóng mà dùng cả hai tay nâng hai quai bếp lò, đi về phía Di đổ phường.
Mạn Duẫn đi tới đón người bán hàng, chỉ dẫn hắn đặt lò xuống trước cửa Di đổ phường.
“Đặt xuống đây.” Chỉ vào bậc thang trước cửa sòng bạc, bảo người bán hàng để lò xuống.
Lò vẫn còn cháy, nhưng không quá đượm. Mạn Duẫn nhìn thấy đối diện có cửa hiệu bán vải liền bảo Chu Dương coi chừng lò, tự mình đi vào cửa tiệm vải.
“Gói tất cả vải có ở đây đưa đến bên kia.” Vừa mới đi vào cửa hiệu vải, Mạn Duẫn liền khoát tay một vòng chỉ tất cả các loại vải trong cửa hàng.
Vật liệu may mặc trên người Mạn Duẫn là hàng thượng đẳng. Lão bản hiệu vải tiếp xúc vải vóc suốt năm này qua tháng nọ nên là người biết nhìn hàng, vừa thấy đã biết ngay vị tiểu chủ tử này chắc là thiên kim của một đại nhân nào đó, lập tức ôm vải đưa sang bên kia.
Rốt cuộc hôm nay phát tài rồi.
“Tiểu Quận Chúa, ngươi mua những thứ này làm chi?” Chu Dương đứng trên bậc thang nhìn lão bản tiệm vải đặt vải vóc bên cạnh lò.
Lão bản tiệm vải và người bán hàng rong vừa nghe xưng hô này liền liếc mắt nhìn Mạn Duẫn, chả trách sao mà ra tay hào phóng như vậy, hóa ra là người trong hoàng thất. Nhưng Nam Trụ quốc không có Quận chúa nhỏ như vậy, hai người đều đoán vị này chắc phải là Tiểu Quận Chúa của nước khác.
Mặc kệ Quận chúa của quốc gia nào, cứ kiếm được bạc là được rồi.
“Quận chúa à, vải ta đã đưa tới cho ngươi rồi, còn bạc...” Lão bản tiệm vải xoa xoa đôi bàn tay, mở miệng trước.
Mạn Duẫn đá đá Chu Dương ngồi cạnh, “Đưa tiền.”
Ô kìa, Tiểu Quận Chúa coi hắn là thùng đựng tiền à. Ngày nào cũng bảo hắn bỏ tiền, đã vậy còn xài kiểu phá của như vầy, không biết Vương phủ có sụp hay không đây.
Nghĩ đến khả năng này, Chu Dương lắc lắc đầu, Vương Gia của ta là kim chủ đó nha, tuyệt đối có thể nuôi nổi vị Tiểu Quận Chúa vung tay quá trán này.
Móc một thỏi bạc trắng từ trong túi áo ra, ném cho lão bản tiệm vải, “Nhiêu đây đủ chưa?”
Đủ chứ! Tuyệt đối đủ! Thỏi bạc này muốn mua luôn cả cửa tiệm vải nho nhỏ của hắn cũng không thành vấn đề.
Tất cả đều chuẩn bị xong, Mạn Duẫn cầm lên một xếp vải, mở ra, ném vào lò lửa.
Lão bản tiệm vải và người bán hàng rong sửng sốt. Vị Tiểu Quận Chúa này mua vải rồi chỉ để đốt à, vậy có khác gì đốt tiền đâu?
Thấy Chu Dương vẫn còn đứng chết trân như thằng ngốc ở đó, Mạn Duẫn trừng mắt nhìn hắn, “Ngu rồi à? Mau đốt đi!”
Bại gia! Trong đầu Chu Dương chỉ có một ý nghĩ này. Nhưng Vương Gia ưa thích vị Tiểu Quận Chúa này, chỉ muốn tự mình làm cho bảo bối vui vẻ, muốn đốt thì cứ đốt đi, dù sao đốt là tiền của Vương Gia mà.
Chữ “tiền” vừa hiện ra trong đầu Chu Dương rất nhanh được chuyển thành, “Tiểu Quận Chúa, ngươi còn thiếu ta bạc!”
Cứ đòi nợ trước cái đã, ngộ nhỡ ngày nào đó Tiểu Quận Chúa không còn bạc thì mình phải tìm ai khóc oan đây, đây chính là tiền cưới vợ của hắn đó.
Mấy ngày qua rồi mà giờ tên này mới nhớ tới chuyện này! Mạn Duẫn nhìn sòng bạc một cái, “Chờ hồi cung trả lại ngươi.”
Khói bốc mù mịt, cửa sòng bạc chỉ trong chốc lát đã bị khói lửa bao kín. Sau màn vải của sòng bạc còn có thể nhìn thấy vài tia lửa.
Khói mù càng lúc càng dày đặc, có người trong sòng bạc nhìn thấy từng đợt từng đợt bồ hóng bay vào lập tức sợ đến mức tay cầm bạc run lên, “Cháy! Chạy mau!”
một tiếng rống này, toàn bộ đám người trong sòng bạc kinh hãi nhìn về phía cửa đang cháy. Khói đặc sặc sụa không ngừng bay vào, chỉ trong nháy mắt cả sòng bạc lộn xộn ầm ĩ, có vài người thừa dịp loạn tùng phèo này vớt đám bạc từ trên chiếu bạc bỏ vào túi.
“Chu Dương, mau la lên đi!” Chỉ khói mù không thôi thì chưa đủ để huyễn hoặc người ta.
Mạn Duẫn lập tức ra lệnh.
Chu Dương không rõ thực hư, ngây như phỗng nhìn Mạn Duẫn, “La cái gì?”
“Đương nhiên là kêu cứu hỏa á!”
Quái quỷ, Tiểu Quận Chúa à, đừng có nhiều mưu ma chước quỷ vậy chứ. Nhưng rồi, người nào làm việc cho Vương phủ cũng đủ thông minh, Chu Dương vừa quăng vải vào trong bếp lò, vừa lên giọng rống: “Cháy, cháy, mau cứu hỏa. Múc nước nhanh lên, không dòng lửa sẽ lan tràn!”
“Phạch... Phạch...” Mạn Duẫn bắt chước tiếng dập lửa.
“Mau, mau bên này bốc lên nè.”
“Phốc...”
Tự biên tự diễn, hò hét vô cùng sinh động, giống như chính bản thân đang ở trong biển lửa vậy.
Người đi trên toàn bộ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này. Hai người kia nhóm lửa trước sòng bạc bộ không sợ đắc tội mấy tên côn đồ bên trong sao?
Rất nhanh, không ít người qua đường dừng lại xem náo nhiệt, vây sòng bạc kín mít không lọt một giọt nước.
Người trong sòng bạc nghe âm thanh huyên náo kia, còn đứng đây làm gì, nếu không chạy mất mạng ngay đó! Toàn bộ dồn về phía cửa, đạp nhau mà ra.
Dân cờ bạc người này tiếp sau người kia chạy trối chết, vẻ mặt sợ hãi, hận chân mình sao không dài hơn nữa để chạy cho nhanh.
Vừa mới nhảy ra khỏi sòng bạc, thấy rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt thì lập tức nghi ngờ, không phải đang cháy sao? Sao những người này không cứu hỏa.
Có một dân cờ bạc còn chưa rõ được tình thế, mới vừa vọt ra liền rống lớn: “Các người đứng đó làm gì? không thấy cháy à? Cứu hỏa đi chứ!” nói xong thì khóe mắt liếc đến lò lửa trên bậc thang, không nhịn được rủa một câu.
“Ngươi làm con mẹ gì đó!” Có một nam tử trông khá to con, tính khí nóng như lửa, giơ chân đạp lò lửa một cái.
Lò bị đạp đổ, than lửa văng tung tóe tứ phía. Mạn Duẫn lăn về sau một vòng, thiếu chút thì bị đả thương. Phủi phủi than lửa bắn vào trên người, Mạn Duẫn từ dưới đất đứng dậy.
Bản lĩnh Chu Dương khá mau lẹ, nhanh chóng nhảy lên, lộn vòng một cái bắt được hai tay tên đại hán kia bẻ quặt ra sau lưng.
Nam tử này nổi danh là kẻ ác trên con đường này. Thấy mới chỉ một chiêu mà hắn đã bị bắt, đám dân cờ bạc mới vừa rồi còn muốn tiến lên đánh người liền đứng sựng lại.
“Đả thương người trong hoàng tộc là tử tội.” Chu Dương đá đầu gối kẻ ác kia một cái, người kia lập tức quỳ xuống, quay mặt về phía Mạn Duẫn.
Kẻ kia thấy mình đá phải thiết bản rồi, thần sắc hốt hoảng.
“Xin tha mạng!... Cầu xin tiểu thư tha mạng.” Dập đầu trên đất mấy cái, tên dữ dằn kia vừa nghe được chữ hoàng tộc thì sợ đến mức lửa giận gì cũng mất ráo.
Toàn bộ người trong sòng bạc đã chạy ra ngoài, nhìn thấy một màn tên Lâm Đông hung hăng kia không ngừng dập đầu nhận sai.
Đám cờ bạc tuy giận nhưng không dám nói gì, triều đại này chính là như vậy, hoàng tộc chính là Ông Trời, không ai dám khi dễ đến trên đầu hoàng tộc.
“Buông hắn ra.” Mục tiêu Mạn Duẫn tới nơi này không phải là hắn, cho nên không cần thiết phải lấy tính mạng của hắn.
Liếc thấy một vị công tử thanh nhã đi ra khỏi sòng bạc, Mạn Duẫn khoát khoát tay. Chu Dương lập tức buông tay ra, nhưng vẫn không quên đạp một cước.