Bữa cơm này ăn rất thong thả. Đại đa số thời gian là hai người họ nói chuyện, có mấy lời tôi nghe không hiểu, chỉ lờ mờ biết chú không phải thương nhân.

Dì Lạc gọi chú là Tiểu Thái, đoán chừng nhỏ hơn dì vài tuổi. Chú thật sự là một người khéo léo, không vì nói chuyện với dì mà lơ là tôi. Chú luôn canh đúng lúc châm nước cho tôi, bưng món ăn tôi thích tới trước mặt tôi. Thỉnh thoảng chú sẽ nói với tôi vài câu, tùy ý mà thoải mái, không để tôi có bất kỳ cảm xúc ngại ngùng nào. Xem ra người này đã sớm thông hiểu chúng tôi rồi. Ăn cơm xong, chú điềm nhiên đi tính tiền.

Ánh mắt của dì Lạc khi nhìn chú rất dịu dàng, hài lòng. Tôi biết dì rất vừa ý chú.

Mọi chuyện đã rõ, kết quả đã chứng minh —— dì đã tìm được hạnh phúc mà dì muốn.

Tôi một bên tan nát cõi lòng, một bên chân tâm chúc phúc dì. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy mình có thể bình tĩnh như thế, có thể vừa điềm tĩnh ăn đồ, vừa nghe tiếng tim mình vụn vỡ.

Từng ấy năm trôi qua, tình cảm của tôi đối với dì có bao nhiêu tiếc thương. Tôi không có kinh tế hùng hậu hay địa vị hiển hách, nhưng có thì đã sao? Dì cũng đâu cần mấy thứ này. Có lẽ bản thân tôi là toàn tâm toàn ý với dì, nó làm tôi có thêm niềm tin và dũng khí, cũng chưa từng vì mấy thứ trần tục mà coi thường chính mình —— ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm mà!

Suốt quãng thời gian qua, dù tôi rất dè dặt, không dám vượt qua giới hạn, nhưng tôi luôn cố gắng hết sức mang đến cho dì những điều cần thiết, ít ra cũng nằm trong phạm vi tôi có thể làm. Nhưng tôi cũng tin tưởng, dì không phải là không cảm giác được sự quan tâm của tôi.

Tôi đột nhiên hiểu rõ, có lẽ bữa ăn hôm nay đã được cố ý sắp xếp từ trước, để tôi tận mắt thấy dì hạnh phúc, sau đó buông tay. Cũng có thể mọi thứ chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.

Nhưng dù sao chăng nữa cũng đã không còn quan trọng. Nếu dì có thể hạnh phúc là đủ lắm rồi, bất luận là theo phương thức như thế nào.

Là do tôi ngu ngốc quá thôi. Sao một người phụ nữ hấp dẫn như dì lại có thể cô đơn được cơ chứ? Cần gì tình cảm của đứa dư thừa như tôi đây?

Tôi cũng không nhớ rõ tôi làm sao có thể lễ phép mỉm cười tạm biệt họ, làm sao có thể tự trở về ngôi nhà hiu quạnh này nữa. Chỉ cảm thấy tâm can rỗng tuếch.

Tôi nằm trên giường, không có nước mắt, tim nhảy loạn không ngừng, không cách nào chậm lại. Phải uống hai viên propranolol (1) mới bình thường lại chút.

Ý nghĩ từ chức lại xông lên đầu tôi lần nữa, nhưng rồi lập tức bị tôi bác bỏ.

Nếu từ chức lúc này, thứ nhất, thời gian thử việc chưa hết, nên không thể thông qua. Thứ hai, cô phụ tâm ý của dì, là chuyện không thể thứ tha. Tôi thiết nghĩ mình nên đợi một cơ hội thích hợp, không thể bốc đồng như trẻ con được, làm vậy sẽ khiến người khác nhìn ra tôi đang giận lẫy. Làm dì giận thì có tốt lắm không? Tôi không nỡ để dì buồn bã, khổ sở tí nào cả. Cho dù phải đi, tôi cũng muốn dì yên tâm tiễn tôi, chứ không phải đau lòng bất an.

Có phải yêu một người là sẽ cam tâm biến thành Mỹ Nhân Ngư mù quáng? Dù bản thân có hóa thành bọt biển cũng không có ai nhớ đến.

(1) Propranolol: là thuốc chẹn beta được dùng để điều trị huyết áp cao, rối loạn nhịp tim, run lắc và các tình trạng khác. Thuốc được sử dụng sau khi bị đau tim để tránh đe dọa đến tính mạng, cũng như ngăn ngừa chứng đau nửa đầu và đau ngực (đau thắt ngực). Giảm huyết áp cao giúp ngăn ngừa đột quỵ, đau tim và các vấn đề về thận. Bên cạnh đó, ngăn ngừa những cơn đau ngực có thể giúp cải thiện khả năng vận động của bạn.