Tháng tư, xuân về hoa nở, thảo trường oanh phi, cũng là mùa buồn ngủ nhất trong năm. Đặc biệt là mùa xuân năm nay, ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Lạc Táp không biết người khác có như vậy hay không nhưng với cô là thế.

Mỗi sáng đều là Tưởng Mộ Tranh xốc chăn của cô lên, mạnh mẽ kéo cô rời giường.

"Em ngủ thêm 5 phút nữa thôi." Lạc Táp cò kè mặc cả.

" 1 phút cũng không được, nhanh dậy đi, anh đưa em đến đơn vị, còn phải chạy ra sân bay nữa."

Tưởng Mộ Tranh đưa quần áo cho cô: "Anh mặc giúp em?"

Lạc Táp lắc đầu: "Để em tự mặc."

Cô xoa ấn đường, tỉnh táo hơn không ít, lúc này mới nhớ tới hôm nay Tưởng Mộ Tranh phải đi công tác.

Anh đã ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng cùng bộ vest đen.

Đơ ra 2 giây, sau đó Lạc Táp bò lăn long lóc ngồi dậy, "Anh còn chưa xếp va li sao? Để em đi dọn cho anh."

Tối hôm qua anh nhận được điện thoại báo phải đi công tác đột xuất. Sau khi bọn họ về nhà ăn cơm rồi tắm xong, vốn dĩ cô muốn đi thu xếp hành lý cho anh, kết quả lại bị anh ôm lên trên giường lăn lộn đến nửa đêm, sau đó mệt nên ngủ luôn.

Tưởng Mộ Tranh: "Anh xếp xong hết rồi, chỉ còn chờ em rời giường và đánh răng rửa mặt xong là chúng ta đi xuống tầng nữa thôi."

Ăn sáng cũng không còn kịp nữa, vì để cho cô ngủ thêm được vài phút nên anh hy sinh luôn thời gian ăn sáng.

Chỉ có thể cầm hộp bữa sáng rồi mang theo ăn trên đường đi làm.

Lạc Táp dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, mặc xong quần áo rồi vội vàng xuống tầng.

"Em từ từ thôi!" Tưởng Mộ Tranh kêu lên ở phía sau cô.

Lạc Táp có tai như điếc, chạy vội xuống tầng, đến phòng làm việc dưới tầng tìm đồ vật đã mua trước đó.

"Tìm cái gì thế?" Tưởng Mộ Tranh theo sát cô vào phòng làm việc.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ trước nhé." Lạc Táp đưa cho anh cái Zippo cô đã mua trong lúc đi dạo mấy ngày trước.

Có hôm cô vào phòng làm việc tìm anh, phát hiện ở góc bàn anh có một cái bật lửa đã dùng xong, tính mang nó đi vứt thì bị anh đoạt lại. Cô cảm thấy không thể hiểu nổi, sau đó cô mới nhớ hình như cái bật lửa kia là cô đã mua cho anh ở câu lạc bộ nhảy dù.

Tưởng Mộ Tranh nhận lấy Zippo, đồng thời kéo cô vào trong long: "Em biết ngày sinh nhật của anh à?"

"Ừ, có xem qua thẻ căn cước của anh."

"Anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về trước ngày sinh nhật, em còn phải mua bánh kem cho anh nữa chứ."

" được."

"Nấu mì cho anh nữa."

"Ừ."

"Rồi vào ngày sinh nhật của anh phải hát cho anh nghe."

"... Được rồi."

Tưởng Mộ Tranh thỏa mãn, hôn hôn cô: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

"Anh ra thẳng sân bay đi, em tự lái xe đi làm." Lạc Táp lấy chìa khóa xe.

"Đã nói muốn đưa em đi làm rồi mà." Tưởng Mộ Tranh không khỏi trả treo rồi kéo cô ra khỏi phòng làm việc.

Trên đường, Tưởng Mộ Tranh đưa giấy bút cho cô.

"Làm gì vậy?" Lạc Táp nghi hoặc hỏi.

"Vẽ cái hình em thích nhất ra đi."

Lạc Táp trả giấy bút lại cho anh: "Không cần vẽ đâu, rất đơn giản, em thích hình thoi."

"Chúng ta đúng là tâm linh tương thông, anh cũng thích hình thoi." Tưởng Mộ Tranh thu hồi giấy bút lại, lấy điện thoại ra nhắn lại cho bên kia: [ Cắt thành hình thoi đi.]

đối phương : [?!! Viên kim cương hồng hiếm có như vậy mà anh muốn cắt thành hình thoi? ]

Tưởng Mộ Tranh: [ Vợ tôi thích hình thoi, đúng rồi, 10 ngày sau tôi qua chỗ anh nhận chiếc nhẫn đã hoàn thành đấy.]

Đối phương: [ 10 ngày?! Gấp vậy? Không phải nói 3 tuần sao? 】

Tưởng Mộ Tranh: [Quá trình có thay đổi.]

Vốn dĩ anh chẳng quan trọng ngày sinh nhật, mấy năm nay cũng không chính thức chúc mừng sinh nhật, có khi qua sinh nhật nhiều ngày rồi anh mới nhớ tới.

Người mẹ không đáng tin cậy kia của anh thì lại càng không quan tâm đến sinh nhật của anh và Tứ ca, nói đàn ông không cần phải ra vẻ như thế...

Nhưng mà Lạc Lạc nhà anh đồng ý cho anh ra vẻ nha, tất nhiên anh cũng phải coi trọng ngày sinh nhật của mình rồi.

Còn có thể được nhận quà của cô.

Vốn là tính sang tháng năm sẽ cầu hôn cô, hiện tại quyết định sửa lại sẽ làm vào ngày sinh nhật anh.

Sau này cô chúc mừng sinh nhật cho anh, anh chúc mừng ngày kỷ niệm cầu hôn cho cô.

"Bên kia nóng lắm, anh chịu được không?" Lạc Táp xoay mặt qua hỏi anh.

Tưởng Mộ Tranh hoàn hồn, "Cũng quen rồi, trước kia mỗi năm đều sẽ ở bên đó vài tháng."

Năm nay là ở lại ngắn nhất.

Trước kia còn một mình, ở đâu cũng đều giống nhau, cho nên thời gian ở lại Bắc Kinh của anh cũng không dài, nhưng bây giờ thì đã khác.

Ở nơi này, anh đã có vướng bận.

Phía trước có tài xế, anh đành nhịn xuống ý muốn hôn cô, chỉ đưa tay lên xoa vành tai cô.

Anh nói: "Buổi tối ngủ không được thì gọi điện thoại cho anh, bên anh sẽ là ban ngày."

"Ừm."

"Cuối tuần chán quá thì qua nhà cậu chơi, muốn đi ra ngoài chơi thì gọi Du Dương đi với em."

"Ừm, đã hẹn với nó rồi, cuối tuần này bọn em đi nhảy dù."

Tưởng Mộ Tranh không quên dặn dò cô: "Trước khi em đi thì nói một tiếng với Giang Đông Đình, để anh ấy sắp xếp máy bay tốt một chút."

Lạc Táp: "Không cần phiền toái như vậy đâu, em đi với Du Dương, nó cũng quen người trong câu lạc bộ."

Tưởng Mộ Tranh nói tùy cô vui là được, nhưng vẫn nhắn tin cho Giang Đông Đình, nói cuối tuần này Lạc Lạc sẽ đi nhảy dù.

Rất nhanh đã tới đơn vị của Lạc Táp, trước khi xuống xe, Lạc Táp lấy một hộp kẹo bạc hà từ trong túi ra cho anh.

Khóe miệng Tưởng Mộ Tranh nhếch lên, không hề chớp mắt mà nhìn cô, cực kỳ muốn cô hôn một cái.

Đai khái là Lạc Táp cũng đoán được ý tứ trong ánh mắt anh, liếc nhìn tài xế, sau đó đưa tay ra che, tiến gần lại hôn một cái lên môi anh.

Tưởng Mộ Tranh liền cảm thấy mỹ mãn.

xe rời đi, Lạc Táp thu hồi tầm mắt, xoay người vào cơ quan.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua thật mau, thoắt một cái, Tưởng Mộ Tranh đã đi công tác hơn 10 ngày.

Buổi tối tan tầm về đến nhà, Tưởng Mộ Tranh sẽ đúng giờ gọi điện thoại video cho cô. Bọn họ có thể tán gẫu cả 1,2 tiếng đồng hồ, cho đến khi cô buồn ngủ tới không mở mắt được nữa, Tưởng Mộ Tranh mới cúp điện thoại.

Ngoại trừ mấy khoảng thời gian tỉnh dậy sau khi nằm mơ là có chút gian nan, còn lại thì đều khá tốt.

Bắt đầu từ hôm qua, những ngày này sẽ tiếp tục tập trung kiểm tra lái xe say rượu, buổi tối trở về rất muộn, vừa mệt vừa buồn ngủ, thời gian trôi qua lại càng mau.

Khi đang nghỉ trưa, Lạc Táp nhận được điện thoại từ Du Ngọc. Đã gần 2 tháng rồi cô chưa nhìn thấy mẹ. Lần gặp trước đó là vô tình gặp được ở nhà cậu.

Cùng nhau ăn trưa, phần lớn thời gian đều là Tưởng Mộ Tranh nói chuyện với mẹ. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ nói vài câu với cô, nhưng lần nào cô cũng chỉ đáp lại mấy chữ ít ỏi.

Mẹ đã ly hôn, tất cả thủ tục đã được hoàn thành vào tuần làm việc đầu tiên sau khi ăn tết xong.

Mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy, đại khái là Tưởng Mộ Tranh giúp đỡ không ít. Cô không hỏi, Tưởng Mộ Tranh cũng không nhắc đến với cô.

Lần đó khi gặp mẹ ở nhà cậu, cô không thể nói rõ được cảm xúc của bản thân là gì. Rõ ràng mẹ đã gầy đi rất nhiều, cảm giác như bà đã già thêm vài tuổi.

Cô không biết rốt cuộc ở trong lòng mẹ thì hôn nhân có ý nghĩa gì mà lại có thể nói không cần là lập tức không cần nữa.

Điện thoại còn đang rung, cuối cùng Lạc Táp vẫn đưa lên nghe: "Alo."

"Lạc Lạc, ăn cơm xong rồi hả?"

"Ừm."

"Mẹ tính báo với con một tiếng, mẹ mua một căn hộ trong khu bên nhà cậu con, ngay tầng trên của nhà cậu đấy. Khi không đi công tác thì mẹ sẽ đến nhà cậu con ăn cơm, con không cần lo lắng, cũng không cần phải có gánh nặng trong lòng."

Dừng vài giây, Du Ngọc lại nói: "Khi nào rảnh thì con với Tiểu Ngũ cũng có thể lại đây chơi."

Lạc Táp: "Gần đây rất bận, để sau này rồi nói, mẹ tự chăm sóc lấy bản thân. Con bận rồi, cúp máy trước đây."

Du Ngọc liên tục nói được, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, bà thở dài một hơi. Tưởng Mộ Tranh nói rất đúng, phải cho Lạc Lạc chút thời gian. Thời gian trôi qua lâu rồi, hẳn là cô sẽ không thể tiếp tục mặc kệ bà.

Tựa như vừa rồi, cô vẫn theo thói quen mà quan tâm bà, dặn bà tự chăm sóc lấy bản thân.

Bà biết sự tích lũy của mười mấy năm này đã tạo thành vết thương tâm lý cho Lạc Lạc, cũng không thể một sớm một chiều là có thể bình phục được.

Du Ngọc xoa bụng, vừa mới họp xong, nhịn đói đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, đang chuẩn bị đến căn tin của công ty ăn thì lại có điện thoại đến, ai ngờ là Sở Tư Tư.

Bà do dự một lát, sau đó nghe máy.

"Mẹ, hiện tại mẹ có ở công ty không?" Giọng nói hỗn loạn của Sở Tư Tư xen lẫn nức nở.

Du Ngọc: "Có."

Tạm dừng, bà lại nói: "Tư Tư, dì ly hôn với ba con rồi, con nên gọi là dì đi."

"Tuy là mẹ ly hôn với ba con, nhưng tình cảm mẹ con mười mấy năm của chúng ta vẫn còn đó, sau này con sẽ hiếu kính với mẹ."

Du Ngọc cũng không muốn tranh luận vấn đề này với cô, trực tiếp hỏi cô: "Con có chuyện gì? Dì còn chưa ăn cơm, đang chuẩn bị tới nhà ăn, chậm nữa thì đầu bếp sẽ nghỉ mất."

Sở Tư Tư vừa nghe Du Ngọc nói còn chưa ăn cơm, lập tức nói: "Mẹ, con cũng chưa ăn. Vừa khéo con và mẹ cùng đi ăn đi. Con đến công ty đón mẹ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Con muốn nói với mẹ một chuyện rất phức tạp, cũng có liên quan tới công ty, trong điện thoại không nói rõ được."

Du Ngọc suy nghĩ: "Vậy cũng được."

Lại nói với cô: "Không cần con đón dì, tự dì sẽ lái xe qua."

Sở Tư Tư: "Con sẽ tới công ty liền mà, cúp máy trước đã."

Sở Tư Tư và Du Ngọc chọn một nhà hàng món Pháp. Khi ở trên xe, Du Ngọc nghe điện thoại công việc nên Sở Tư Tư cũng không có cơ hội nói gì.

Tới nhà hàng, sau khi ngồi xuống, hai mắt Sở Tư Tư lập tức đỏ hoe.

Du Ngọc hỏi cô: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Sở Tư Tư còn chưa nói gì đã nghẹn ngào: "Mẹ, ba con, ông ấy..." Nước mắt lập tức trào ra.

Mấy ngày nay Du Ngọc cũng không gặp Sở Nhất Sơn ở công ty, lịch sự mà quan tâm một câu: "Ba con làm sao?"

"Ba con, ông ấy nói tháng sau sẽ kết hôn, nói là người đàn bà kia mang thai rồi. Ông ấy muốn có một đứa con trai..." Nước mắt Sở Tư Tư tuôn rơi lã chã.

Cô không biết rằng hóa ra ba vẫn luôn trọng nam khinh nữ như vậy.

Hơn 50 tuổi rồi lại còn muốn có một đứa con trai, đã vậy còn tìm một người đàn bà chỉ hơn cô vài tuổi.

Sau khi cô biết tin thì khóc suốt một đêm, hôm nay ba còn nói người đàn bà kia sẽ tới công ty làm.

Ý tứ đã quá rõ ràng, người đàn bà kia muốn tiến vào tầng quản lý của công ty. Chắc chắn sau này sẽ dựa vào đứa nhỏ trong bụng để đòi cổ phần của công ty.

Mà nói không chừng tài sản trước kia chỉ thuộc về mình cô thì sau này cô còn chẳng được hưởng tới một phần ba.

Lúc này cô cực kỳ mong muốn quay trở lại những ngày tháng Du Ngọc còn ở trong nhà cô, nhưng rốt cuộc là không thể quay về được nữa.

Du Ngọc sửng sốt, mới 3 tháng đã lập tức có niềm vui mới, còn có con?

Bà nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Dì và ông ta ly hôn được vài tháng rồi, kết hôn hay không là quyền tự do của ông ta. Con không cần nói mấy điều này với dì."

Vừa mới ly hôn 3 tháng đã tái hôn, lại còn có cả con rồi, đối với bà mà nói đúng là cực kỳ châm chọc.

Có điều trái tim bà đã sớm nguội lạnh, tin tức này cũng chẳng tạo thành thương tổn gì đối với bà được nữa.

Còn chuyện nhân viên trong công ty nghị luận thế nào thì bà cũng không quan tâm.

Du Ngọc bắt đầu gọi món, Sở Tư Tư còn chưa nói được chuyện quan trọng, bản thân gọi đại vài món đơn giản rồi cho người phục vụ đi xuống.

"Mẹ, ba con......"

Lập tức bị Du Ngọc cắt ngang: "Tư Tư, con vẫn nên gọi là dì đi. Chưa kể, chuyện của ba con không có bất kỳ liên quan gì tới dì, sau này đừng nhắc tới với dì nữa."

Sở Tư Tư biết Du Ngọc đã hoàn toàn tức giận, chỉ là không biểu hiện lên trên mặt mà thôi.

Cô vội rèn sắt khi còn nóng: "Dì ơi, con muốn nói chính là chuyện công ty. Ba con nói người đàn bà kia còn muốn đến công ty làm. Dì à, người đàn bà kia mà đến công ty thì đám nhân viên ở công ty sẽ xì xầm bàn tán thế nào ở sau lưng dì đây? Chắc chắn bọn họ sẽ xôn xao, nói không chừng còn sẽ nói là ba con ngoại tình từ khi còn chưa ly hôn......"

Du Ngọc làm một động tác ra hiệu cho cô tạm dừng: "Ăn cơm đi, đây là là chuyện nhà con. Một người ngoài như dì không thích hợp để tham gia vào. Còn chuyện công ty thì hiện tại dì đang bàn giao."

Sở Tư Tư sửng sốt, Du Ngọc quan tâm công ty tới cỡ nào thì cô là người biết rõ hơn ai hết. Ngay cả khi ly hôn cũng không chấp nhận nhường nửa bước, sao lúc này lại chịu bàn giao?

"Dì, dì mặc kệ công ty sao?"

Du Ngọc gật đầu: "Dì sẽ lập tức từ chức, cổ phần của dì cũng chuyển nhượng qua cho tập đoàn Trung Liên."

Trung Liên?

Công ty của Tưởng Mộ Tranh?

Trong lòng Sở Tư Tư cảm thấy lạnh lẽo, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "Dì ơi, lúc này ba con đang hoàn toàn mê muội rồi, một lòng muốn có con trai, chẳng còn quan tâm gì đến con. Dì, dì giúp con với."

Nói rồi nước mắt lại lăn dài.

Du Ngọc vẫn nói câu kia: "Tư Tư, đây là chuyện nhà con, ăn cơm đi."

Bà bóp ấn đường, bản thân cũng chằng còn hứng thú ăn uống.

Một bữa cơm này, ăn mà cứ như nhai sáp.

Hai người không ăn bao nhiêu đồ ăn, nhưng rượu vang đỏ thì lại uống rất nhiều.

Sở Tư Tư uống nhiều hơn bà không ít, bà chỉ hơi đau đầu mà thôi, còn Sở Tư Tư thì hai mắt đỏ au, cảm xúc lại bất ổn. Bà không để Sở Tư Tư lái xe mà tự mình lái.

Bởi vì ở rất gần công ty, chỉ cách hai ngã tư, bà uống cũng không nhiều lắm, hơn nữa đa số cảnh sát giao thông đều kiểm tra lái xe say rượu vào buổi tối nên cũng không gọi tài xế qua đây.

Có điều không ngờ rằng khi tới ngã tư thứ hai thì đụng phải chốt kiểm tra lái xe say rượu đang kiểm tra.