Trong nháy mắt Ngao Lăng nhìn thấy Dung Sâm, phản ứng đầu tiên chính là đây không phải Dung Sâm.

Dung mạo rất quen thuộc, cũng không thay đổi. Nhưng mà thân thể Long thần mang điềm lành, sao bây giờ quanh thân tràn ngập khí tức ma vật, hai tròng mắt kia đỏ sậm như máu, lúc này đang vô cảm nhìn chằm chằm vào gã.

Ngao Lăng quá sợ hãi, nhịn không được thốt ra: “Dung Sâm, ngươi…. Ngươi nhập ma?”

Vốn dĩ là long khí thanh thuần quanh thân y, nay đã biến thành một cỗ khí tức mãnh liệt ma mị, đôi mắt đỏ sậm mà chỉ ma vật mới có, giữa trán Dung Sâm còn có một ấn chu sa, lại càng khiến y thêm yêu dị.

Chẳng lẽ Dung Sâm lại bị Yểm Mị kia cắn nuốt? Không…. Không đúng, gã căn bản không phát hiện được hơi thở của Yểm Mị, không phải Yểm Mị cắn nuốt y, mà là y cắn nuốt Yểm Mị.

Trong con ngươi lạnh như băng của Dung Sâm phản chiếu vẻ mặt thất kinh của Ngao Lăng. Một lát sau, bạc thần hơi hơi gợi lên, Dung Sâm gằn từng tiếng hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng đã mang Yến Chỉ Hoài đi đâu?”

Tâm Ngao Lăng run lên, nhất thời hiểu ra là Dung Sâm đã biết được tất cả. Chắc chắn sau khi phá được Yểm Mị thuật, bắt lấy Yểm Mị kia hỏi rõ chân tướng, dưới cơn cuồng nộ liền nuốt luôn Yểm Mị. Ma khí nhập thân nên nhập ma.

Nhưng ma từ tâm sinh ra, nếu Dung Sâm còn duy trì một tia lý trí, cho dù là bị ma khí xâm nhập cũng không thể nháy mắt liền nhập ma. Nhất định là y thương tâm phẫn hận đến cực điểm, lý trí hoàn toàn biến mất, khoảnh khắc nuốt Yểm Mị kia liền đã nhập ma.

Ngao Lăng hối hận vô cùng, nếu sớm biết Dung Sâm sẽ biến thành như vầy thì lúc trước gã đã không tin tưởng lời nói của Yến Chỉ Hoài rồi giúp hắn bày ra kế hoạch này.

“Dung Sâm, ngươi mau mau bình tĩnh lại!” Gã vội vàng tới gần Dung Sâm, định trấn an y xong sẽ nghĩ cách loại bỏ Yểm Mị trong cơ thể y. “Ngươi hãy nghe ta nói, ta không cố ý lừa ngươi……”

Lời còn chưa dứt, Dung Sâm xoay người bắt lấy cổ tay gã, kéo gã tới trước mặt mình, lạnh lùng đánh gãy gã: “Ngươi còn chưa trả lời ta, Yến Chỉ Hoài đã đi đâu rồi?”

Ngao Lăng ngốc lăng, hơn nửa ngày mới thốt được một câu: “Ta…… cũng không biết hắn đi đâu. Ngày đó hắn theo ta rời đi, nói ta đưa hắn tới Tê Long Sơn, liền từ biệt ta. Hắn nói tự nhiên sẽ có người tới Tê Long Sơn tìm hắn giúp hắn tìm sinh cơ, chuyện còn lại cũng không cho ta hỏi đến.”

Tay Dung Sâm càng bóp chặt, trong thanh âm đã có chút cuồng bạo: “Hắn nói cái gì ngươi liền tin cái đó? Ngươi có biết mỗi một câu Yến Chỉ Hoài nói đều là lừa gạt ngươi hay không?”

Ngao Lăng mắt trừng lớn, lừa gã? Sao có thể? Ngày đó lúc Yến Chỉ Hoài nói chuyện thì thần sắc tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm chột dạ, mỉm cười kêu gã không cần lo lắng, rõ ràng là bộ dáng đã sớm chu toàn mọi việc, lại như thế nào là lừa gã đâu?

Nhưng thứ vang lên bên tai lại chính là thanh âm lạnh như băng của Dung Sâm: “Đúng rồi, ngươi chưa từng giao tiếp với hắn, làm sao biết thủ đoạn gạt người của hắn.”

Một lần lại một lần, không phải gạt y, thì là lợi dụng người khác tới lừa y – Yến Chỉ Hoài, khi ngươi luôn miệng nói tuyệt đối không bỏ lại ta, tuyệt đối không rời khỏi ta, có phải luôn luôn tính kế, đợi cơ hội, để gạt ta một lần nữa hay không?

Ngươi…… Có từng thật sự đặt ta ở trong tâm?

Ngao Lăng phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, đối mặt với biểu tình hận không thể ăn tươi nuốt sống gã của Dung Sâm, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy chua sót, mở miệng nói: “Mặc kệ ta đã làm sai cái gì, cũng vì muốn tốt cho ngươi. Dung Sâm, mấy trăm năm qua ta và ngươi là tri kỉ, chẳng sợ ngươi cầu xin ta mang ngươi tới ‘Nghiệt Kính Thai’, biết rõ là không nên, nhưng vì giúp ngươi giải quyết khúc mắc mà ta vẫn mang ngươi đi. Nếu không phải lo lắng cho ngươi, ta cần gì phải xen vào việc của người khác, nay…… Chẳng lẽ ngươi hận ta đến mức muốn giết ta sao?”

Dung Sâm cứng người, hai tay dần dần buông ra, trong giọng nói không nghe ra chút cảm tình: “Nếu không phải ta còn nhớ phần tình cảm tương giao nhiều năm của chúng ta, ngươi nghĩ ngươi còn có thể êm đẹp đứng trước mặt ta sao?”

Yểm Mị bị áp bách làm đồng lõa, còn bị y không chút do dự ăn luôn, mà Ngao Lăng xen vào việc của người khác còn mang Yến Chỉ Hoài đi, nếu đổi lại là người khác, sớm đã bị y một chưởng mất mạng.

Ngao Lăng thấy ngữ khí y mềm xuống, liền nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười nói: “Cho dù ngươi muốn mạng của ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Dừng một chút, thở dài nói, “Ta cũng rất hối hận, nếu ngươi trách ta, đánh ta mắng ta đều được. Nhưng ngươi hãy nghe ta nói, Yến Chỉ Hoài cũng không phải hết cách, nếu hắn đã nói tìm được biện pháp tự cứu rồi, ngươi cứ tin hắn một lần này xem sao? Bây giờ ngươi nhập ma còn ít, chi bằng ở lại trong Long cung của ta, để ta giúp ngươi thoát ly ma thể, mau chóng khôi phục……”

Dung Sâm lạnh lùng nở nụ cười: “Tin hắn một lần nữa? Ta chính vì tin hắn vô số lần, mới bị lừa vô số lần! Hắn mỗi lần đều nói là vì ta, sau đó liền vứt bỏ ta, nói là giúp ta hóa rồng, kết quả là ta đã quên mất hắn! Nay lại lấy cớ tìm được cách tự cứu, thậm chí không tiếc hạ Yểm Mị thuật với ta – hắn biết rõ bản thân không quay về được, mới ra hạ sách này a!”

Ngao Lăng ngơ ngác chưa kịp mở miệng, Dung Sâm đã bắt đầu cuồng tiếu: “Cho dù cuối cùng hắn không thoát khỏi cái chết thì sao chứ? Ngươi biết không, ta không cầu nhiều lắm, chỉ hy vọng hắn có thể thẳng thắng với ta, có thể để cho ta cùng hắn đối mặt với cái gọi là Thiên kiếp, cho dù hắn chết trước mặt ta, cũng tốt hơn ngay cả lần cuối cùng nhìn mặt hắn cũng không có được! Ai ngờ hắn vì muốn thoát khỏi ta, thế nhưng lại hạ Yểm Mị thuật với ta – hắn có từng nghĩ cho ta một chút nào không?”

Ngao Lăng hoàn toàn sợ ngây người, hắn vẫn nghĩ tình cảm Dung Sâm dành cho Yến Chỉ Hoài bất quá là áy náy, vì ân tình năm xưa hắn giúp y hóa rồng, mới chấp nhất như thế giữ Yến Chỉ Hoài ở bên người. Gã hoàn toàn không ngờ được ở trong lòng Dung Sâm, Yến Chỉ Hoài lại chiếm phân lượng như thế – bản thân, thật sự đã làm sai rồi sao?

“Dung Sâm, ta……”

Ý cười trên mặt Dung Sâm chậm rãi biến mất, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Ta chấp nhất với hắn như thế, lại có ý nghĩa gì đâu?”

Vì lưu lại hắn, chỉ cần là biện pháp có thể nghĩ đến, y đều đi thử. Cho dù phải nghịch thiên, chỉ cần có thể cứu được Yến Chỉ Hoài, y cũng sẽ không chút do dự đi làm. Nhưng y hao tổn tâm cơ như thế, lại được gì đâu? Chỉ là người nọ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi y, thà rằng chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh y nhìn không tới, cũng không chịu cho y cùng hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Tất cả đều là vì y, đúng không Yến Chỉ Hoài?

Biết rõ thứ y muốn là cái gì, biết rõ y sợ hãi điều gì nhất, còn có thể cố tình tàn nhẫn như thế, một lần nữa không chút do dự vứt bỏ y.

Ngay cả lần nhìn mặt cuối cùng, cũng không được nhìn thấy.

Dung Sâm lạnh lùng cười, nụ cười không chút độ ấm, làm nổi bật cặp mắt như máu kia, Ngao Lăng nhịn không được run rẩy.

“Dung Sâm, ngươi đừng……”

“Ta đã nhập ma, thì không thể quay lại nữa.” Dung Sâm xoay người sang chỗ khác, thanh âm lạnh băng tận xương, “Cảnh nhi phó thác cho ngươi, nói cho cùng nó cũng không muốn đối mặt một phụ thân đã trở thành ma vật.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Ngao Lăng nhịn không được kinh hô, giữ chặt Dung Sâm, “Đừng khăng khăng một mực như vậy a, Dung Sâm! Nhập ma đạo, ngươi sẽ khó thoát khỏi trời phạt!”

Dung Sâm mỉm cười, hai mắt như hàn băng: “Trời phạt? Ta lại thật sự chờ mong a.” Thanh âm nghiêm túc, lập tức giãy khỏi Ngao Lăng, “Trên đời này không còn Ích Thủy Long quân nữa, chẳng qua là hơn một tên ma vật Dung Sâm thôi.”

Không chút do dự, hóa quang bay đi.

Trong Bắc thiên Ma vực, một người ngồi thẳng trên chính điện, chậm rãi uống cạn chén rượu ngon. Đôi mắt nâng lên, nam tử hoa phục yêu dã, khóe môi gợi lên tươi cười: “Thú vị, ta lại có thêm một gã đồng bạn trên thế gian này sao?”

Vài ma cơ dưới chân hắn đều cười rộ lên: “Hình như là một ma vật rất lợi hại nha, nếu Ma tôn có thể thu y vào dưới trướng, Vạn Hư cung ta ở trong Bắc thiên Ma vực, chính là không thể lay chuyển.”

Vừa rồi các nàng nhận thấy được trong thiên địa có một cỗ ma khí mãnh liệt, xem ra lại có tân ma vật sinh ra. Mà trên người ma vật này lại mang theo long khí cường hãn, chẳng lẽ là thần long nhập ma?

Nếu đúng là thật, thì ma vật này khó lường a.

Nam tử được xưng là Ma tôn lại cười không nói, thưởng thức chén rượu trong tay, thật lâu sau, chậm rãi nói: “Bây giờ y tất nhiên không có chỗ đi, nếu bị ma chủ khác giành trước ra tay, thì không ổn. Nhanh chóng chiêu mộ y, mặc kệ y đưa ra điều kiện gì đều tận lực thỏa mãn, đi đi.”

Vài tên ma tướng lĩnh mệnh rời đi, nam tử khẽ mỉm cười, nằm ngã ra giường.

“Sư huynh a…… Lợi dụng xong ta rồi liền trốn tránh không chịu gặp sao? Không nghĩ tới lại có mồi nhử tự mình đưa tới cửa. Ha ha, lần này không sợ ngươi không chủ động tới gặp ta.”