Tiêu Hoàn Vũ từ sau khi tới Đường triều, lần đầu tiên có thế cùng người khác giao lưu thông thuận, thực sự đáng kỷ niệm quá mà… Cùng với đó, y cũng biết được nhiều tin tức mới, tỷ như  Lý Thuần Phong là thực tập sinh của tiểu tổ chuyên nghiên cứu về đề tài: “Không gian và lịch sử”, khá nổi danh của đại học Bắc Kinh. Năm ngoái, tức năm 2001, cùng với đồng nghiệp bên Mỹ nghiên cứu đề tài, hợp tác chế tạo ra một dụng cụ có thể bẻ cong thời gian, tạo ta một lỗ hổng trong từ trường thời không, nguyên bản còn đang trong quá trình thực nghiệm, nhưng trong quá trình vận chuyển về Trung Quốc đã phát sinh sự cố, nghe nói đã khiến một hành khách trên máy bay tiến nhập không gian, mà Lý Thuần Phong, chính là sợ người nọ có thể gây ra hành vi cải biến lịch sử nên mới vội vội vàng vàng chạy đến cùng thời điểm với người nọ, sửa chữa sai lầm…

Nói đến đây, Tiêu Hoàn Vũ đã một đường xách cổ Lý Thuần Phong: “Hành khách kia chính là ta!!!”

Lý Thuần Phong cười hắc hắc: “Ta biết chính là ngươi…”

“Vậy còn không mau mau đưa ta trở lại!” Hai tay nắm chặt vạt áo trước của thiếu niên đang cười thập phần thoải mái, Tiêu Hoàn Vũ đã muốn nổi gân xanh.

“Chậm đã, chậm đã, có một chút sai sót! Ví dụ như ngươi mới vừa đặt chân đến đây, trong khi đó, ta đi tìm ngươi, ở chỗ này đợi đã hai năm rồi! Cỗ máy đó phải căn thời gian thật chuẩn mới được… ví dụ như ta, chỉ căn lệch có vài giây, đã thành sai biệt hai năm rồi, còn may là không có đến một thời không khác.”

“Ta quản ngươi tới sớm tới muộn mấy trăm năm! Ta phải trở về!”

“Thế nhưng lúc đó dự định tìm được ngươi sẽ về luôn, thế nhưng lại bị chậm mất hai năm…”

“Tiêu Hoàn Vũ nhe răng, tàn bạo nói: “Ngươi không phải nói với ta giờ  về không được ba?”

“Không phải! Không phải!” Nhìn vẻ mặt kia rõ ràng đang trưng ra tối hậu thư – ngươi nói phải ta cắn chết ngươi!!!- Lý Thuần Phong có mười lá gan cũng không dám gật đầu: “Ta là muốn nói, ta cùng bên kia đã có hẹn, ngày mười lăm mỗi thắng sẽ khởi động cỗ máy một lần, nếu như ta tìm được ngươi sẽ khởi động máy trên tay ta, chúng ta sẽ trở về được.”

“Tại sao không mở mỗi ngày một lần?? Còn phải chờ tới ngày mười lăm?? Ngày hôm nay là mười tám rồi??? Ta còn phải đợi một tháng nữa???”

“Ta van ngươi!! Ngươi tưởng là phim trên TV chắc! Muốn đóng là đóng, muốn mở là mở??”

Tiêu Hoàn Vũ cúi mặt, lầm bầm cả nửa ngày, vươn tay vò vò đầu.

“Lão đầu tử kia không biết có sốt ruột hay không nữa…”

Tiêu Hoàn Vũ lần khần cả nửa ngày, lo lắng cho lão ngoại công kia… Lão nhân gia nhà y nhất định là rất lo lắng đi? Niên kỉ lớn, thân thể cũng có điểm ngược, vạn nhất khiến hỏa công tâm…

Tiêu Hoàn Vũ trong đầu hiện ra hình ảnh lão ngoại công lúc nào cũng uy nghiêm lại bày ra dáng vẻ phiền muộn, lệ nóng rưng rưng, nhât thời luống cuống, nắm tay Lý Thuần Phong nói: “Ngoại công của ta có hay không báo cảnh sát? Có phải đã khóc đến đứt từng khúc ruột? Có không hay không tức đến phát điên? Có hay không bênh tim tái phát phải vào bệnh viện? Có hay không miệng phun tiên huyết, khí tuyệt bỏ mình?”

Uy uy uy, hắn nghe được ngươi rủa hắn như thế mới khí tuyệt bỏ mình thì có…

“A! Ngươi là nói sở trưởng của chi nhánh bên Mỹ? Hắn tốt lắm a, chỉ cho ta tấm ảnh ngươi trần truồng lúc năm tuổi… ta nhận bằng niềm tin a… thế nên vừa rồi ta mới ngờ ngợ…”

“Sở trưởng?”

“Đúng!! Hắn là sở trưởng của viện nghiên cứu bên Mỹ, còn dường như là thừa tiền không có chỗ tiêu, hoàn toàn tài trợ tài chính cho viện nghiên cứu, còn tự nguyện hỗ trợ nhiều, lần này công cụ vận chuyển máy thời không chính là ở trong hành lý của ngươi…”

Nói đến đây thì, Tiêu Hoàn Vũ sắc mặt đã muốn trắng bệch, nhiều lần nỗ lực hít ra thờ vào mong ổn định khí tức, sau đó bắt đầu ngửa mặt lên trời rống to: “Ngươi là một lão cáo già!! Lại dám lợi dụng ngoại tôn duy nhất của người!! Lừa gạt một thanh niên ưu tú anh tuấn tiêu sái như thế cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết sao???”

Hảo hận nha!!!

“Dám nguyền rủa trưởng bổi, đại nghịch bất đạo, cẩn thận sét đánh đó!”

Một âm thanh lành lạnh truyền đến, Lý Thuần Phong cùng Tiêu Hoàn Vũ song song quay đầu lại, nguyên lai là do Viên Thiên Cương – nhân vật sớm bị vứt trong một xó nào đó vừa lên tiếng.

“Di? Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Đến đây lúc nào vậy?”

“Sao lại không lên tiếng, ngồi im im trong góc dọa người ta!”

“Đúng thế, tốt xấu gì cũng phải lên tiếng gọi một câu chứ?”

Viên Thiên Cương vốn từ đầu ngồi an phận trên ghế, nghe thế trán đã nổi gân xanh.

“Đúng rồi!!” Tiêu Hoàn Vũ vỗ bàn, nhìn Viên Thiên Cương, sau đó một đường kéo Lý Thuần Phong ra xa, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, xác định Viên Thiên Cương vẫn ngồi chỗ đó, mới lên tiếng: “Lý Thuần Phong đều không phải là nhân vật lịch sử nổi tiếng sao? Ngươi sao lại dám giả mạo hắn?”

“Ta không có giả mạo a…” Lý Thuần Phong vẻ mặt ủy khuất: “Ta vốn tên là 李纯峰 (ngọn gió trong lành).. Nhưng sau khi đến nơi này, gặp Viên Thiên Cương, lại bị hắn viết thành 李淳风 (phong thổ nhân tình chất phác thật thà), thế là ta mạc danh kỳ diệu trở thành nhân vật lịch sử a, lại còn cùng hắn biên soạn một tác phẩm thiên cổ lưu danh “Thôi bối đồ”… Ô ~ Trời mới biết, ta đối với mấy cái thứ chu dịch, ngũ hành, bát quái, thái cực gì gì đó một chữ cũng không biết mà…”

Chỉ bất quá là nói đúng vài sự k iện lịch sử nổi tiếng mà thôi ~~

Lý Thuần Phong trong lòng nhỏ giọng nói thầm.

“Nga! Tiêu Hoàn Vũ vẻ mặt thất vọng, trong lòng mắng ông trời, sao cha mẹ lại không đặt cho y cái tên giống một danh nhân lịch sử nào đó đi~~

Sau đó hai người lại trở về ngồi xuống ghế, cực ăn ý đưa mắt liếc lẫn nhau, sau đó lại song song thở dài một hơi.

Con người đáng thương ngồi xa xa kia, lần thứ hai trong ngày bị lãng quên, trán lại nổi thêm một đường gân xanh nữa.

“Đúng rồi!”

Lý Thuần Phong đột nhiên vỗ bàn, nhìn Viên Thiên Cương, sau đó kéo tay Tiêu Hoàn Vũ, xoay đầu nhìn Viên Thiên Cương vẫn bất vi sở động mới an tâm thì thào to nhỏ…

Đương nhiên, người nào đó, cuối cùng đã đến cực hạn, gân xanh đầy trán…

“Ta quên hỏi ngươi” Lý Thuần Phong hưng phấn nói: “Ngươi có nghiên cứu qua lịch sử Đường triều không? Đối với lịch sử của những năm Trinh Quán có đọc qua không? Vậy người có nhớ vào năm Trinh Quán thứ mười hai, dân tộc Phổ Thiên tấn công đại Đường thì Đường Thái Tông phái tướng lĩnh nào ra trận? Hiện tại hoàng đế muốn ta đề cử tướng lĩnh, ta chính là nghĩ muốn điên cũng không ra a!! Nếu như tiến cử lung tung, vạn nhất cải biển lịch sử thì toi rồi!”

Tiêu Hoàn Vũ hai mắt chớp chớp, hắn đang nói cái gì?

Lý Thuần Phong thấy Tiêu Hoàn Vũ phản ứng thế, hưng phấn trong nháy mắt bay mất tăm, vẻ mặt tội nghiệp, lệ rơi lã chã: “Ngươi không biết?”

Ách.. Ta chỉ biết Võ Tắc Thiên thôi…”

“Di?… May quá nha! Ta chỉ nhớ thời điểm nàng bị biếm, rồi được lập phi, xưng đế thôi. Ngươi có biết nàng làm sao tiến cung không? Ta nghĩ nàng ở trong dân gian đã sớm lưu tình với hoàng đế a”

“…”

Trầm mặc một hồi lâu, Lý Thuần Phong không biết làm gì hơn là chuyển đề tài: “Vậy ngươi biết đoạn lịch sử nào?”

“Ta không có nhớ rõ thời gian…”

“…” Nhìn người kia bày ra khuôn mặt vô lo, Lý Thuần Phong lập tức đề cao cảnh giới: “Cái kia.. Ngươi biết biến cố Huyền Võ Môn chứ?”

“Nghe quen quen a!”

“…” Xem ra về khoản lịch sử Đường triều không thể trông cậy vào tên này được.

“Vậy Tống triều thì sao?”

Thấy Lý Thuần Phong bày ra vẻ mặt muốn thử, Tiêu Hoàn Vũ làm ra bộ dáng thông thái không gì sánh được: “Đương nhiên biết! Nhạc Phi cũng rất nổi danh đi! Tuy rằng hắn thủ đoạn hãm hại thân nhân của Phàn Khoái có điểm trơ trẽn! Bất quá tốt xấu gì ta cũng thấy qua tên hắn trong sách lịch sử!”

(Nhạc Phi là danh tướng chống Kim thời Nam Tống; Còn Phàn Khoái là khai quốc công thần thời nhà Hán)

“…”

Mồ hôi ròng ròng, Nhạc lão tiên sinh sẽ không tức giận đến nỗi bật mồ ra đi~~

Không cần nói đến nhà Nguyên – cái triều đại của dân tộc thiểu số này chắc chắn y không biết rồi.. Bất quá Thanh triều gần với cận đại, y hẳn là biết đi?

“Thanh triều a…. Quên đi, ta hỏi cách khác, Khang Hi ngươi biết chứ? Con của hắn là hoàng đế nào?”

Tiêu Hoàn Vũ thở một hơi: “Đương nhiên là Càn Long!” (Càn Long là cháu nội của Khang Hi)

Khang Càn thịnh thế đương nhiên ta biết (Khang Kiền thịnh thế là cụm từ hàm chỉ hai thời Khang Hi – Càn Long là phồn thịnh bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa, là một trong ngũ đại thịnh thế)! Chữ Kiền sau chữ Khang, chính là chỉ Càn Long! Hô hô, thắng một ván!

“…” Lý Thuần Phong suýt nữa đứng không vững: “Nếu như vậy.. Vậy nhi tử của Ung Chính là ai (Ung Chính là Papa Càn Long, con Khang Hi)?”

“Ách… Quang Tự? Cái tên này rất quen nha!” (Quang Tự cách Ung Chính sáu đời, tức là … tớ cũng không biết là gì nữa =.=)

Lý Thuần Phong hít sâu một hơi: “Vậy mẫu thân của Quang Tự là ai?”

Từ Hi thái hậu nổi danh như thế chắc chắn không thể không biết đi~~

Tiêu Hoàn Vũ vắt hết óc tìm tên một đại nhân vật nữ: “Hiếu Trang hoàng hậu…” (Hiếu Trang hoàng hậu là phi tử của Hoàng Thái Cực, thuộc đời vua thứ hai, cách Quang Tự 8 đời)

*ngất* “Phịch!” Không cần hoài nghi, chính là âm thanh mông của Lý Thuần Phong chạm đất. Hắn ngã vật ra, ánh mắt đờ đẫn, nhìn Tiêu Hoàn Vũ như người ngoài hành tinh, dù cho y không phải là học giả lịch sử bác đại tinh thâm đi chăng nữa, thì mấy vấn đề lịch sử thông thường cũng không thể bê tha đến mức này chứ??? …

“Ngươi là sao vậy?” Rõ ràng người nào đó vẫn chưa minh bạch sức sát thương kinh người trong lời nói của mình.

“Lịch sử cổ đại ngươi không rành… Nói cho cùng ngươi cũng là Hoa kiều… Vậy lịch sử cận đại… Không, lịch sự hiện đại ngươi hẳn sẽ phải biết đi.”

Lý Thuần Phong, sinh viên yêu nước, kẻ nhớ đến từng triều từng đại của chiều dài lịch sử Trung Hoa, vẫn chưa từ bỏ hy vọng cuối cùng với Tiêu Hoàn Vũ, vì theo như hắn nghĩ, chỉ cần có nửa điểm quan hệ với Trung Hoa, thì không thể nào không biết tí gì về Trung Hoa!!! Đương nhiên, nếu như hắn biết Tiêu Hoàn Vũ đã từng có một phát kiến kinh người: Thủ đô của Trung Quốc chính là Hương Cảng, thì chắc đã sớm từ bỏ rồi…

“Chủ tịch hiện nay của Trung Hoa là ai?”

Ta van ngươi… Có người hỏi qua hắn rồi.!

“Mao chủ tịch!” Tiêu Hoàn Vũ không nhịn được trả lời ngay lập tức, vấn đề này ngoại công đã hỏi rồi, đúng là không sáng ý gì cả.

“…” Có lẽ nên buông tay, quay đầu là bờ a!

Lý Thuần Phong lăng ngốc đứng lên, hơi máy móc,phủi đi bụi bặm trên người, tâm tư một trận quằn quại, dùng tối hậu tối hậu tối hậu tối hậu quyết tâm, mong muốn giúp Tiêu H oàn Vũ vãn hồi một điểm danh dự.

Hỏi hắn Trung Quốc bao giờ gia nhập vào  nền thương mại thế giới? Không nên không nên, nhỡ y không biết cả WTO là gì thì… Hương Cảng được trả lại cho Trung Quốc lúc nào? Không được, nói không chừng y không nhớ được năm… A! Có! Vấn đề này tuyệt đối sẽ không thể trả lời sai đi!

“Thủ đô của Trung Quốc là ở đâu?” Ánh mắt lấp lánh, ngập tràn hy vọng.

Phản ứng bên kia, không nói mọi người cũng đoán được đi? Lý Thuần Phong ngây thơ chất phác cuối cùng đã biết được rằng hóa ra trí thông minh nhân loại cũng có thể thấp cỡ này…

Viên Thiên Cương đang ngồi ở một bên hờn dỗi, bỗng nhiên thấy Lý Thuần Phong bồng bềnh tiêu sái đi trở lại, hiển nhiên trên mặt là biểu tình bị đả kích vô cùng lớn… Hắn tiến lên một, có chút yêu thương đỡ lấy Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong nhìn về phía Viên Thiên Cương, bỗng nhiên gắt gao nắm lấy tay hắn: “Ngươi nói! Thủ đô Trung Hoa là ở đâu??? Sao lại là Hương Cảng?? Từ lúc nào đổi thủ đô vậy?? Vậy Bắc Kinh làm thế nào bây giờ!! Vì sao không ai nói cho ta biết! Tốt xấu gì thì  cũng nói một tiếng chứ!!!”

Thương cảm Lý Thuần Phong đã rơi vào thác loạn, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.

“A?” Viên Thiên Cương có chút khó hiểu, sau đó bấm tay tính toán, có chút hoang mang, mặt nhăn nhíu: “Trung Hoa Trung Quốc… Là vương triều thành lập hơn một nghìn năm sau đúng không? Quái a, thủ đô của nó trong cả trăm năm tới đều là Kế Thành mà…”

(Kế Thành: hiện nay là khu Tây Nam của Bắc Kinh, năm 938 sau Công Nguyên bị người Khiết Đan đổi tên thành Yên Kinh, năm 1153 lại bị tộc Nữ Chân đổi tên, sau đó trải qua nhiều thăng trầm  đã trở thành đại đô, cũng chính là Bắc Kinh hiện nay… Thế nhưng Viên Thiên Cương là người của năm 600, nên hắn mới gọi Bắc Kinh là Kế Thành…)

Lý Thuần Phong oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Hoàn Vũ, ý tứ quá rõ ràng! Ngươi xem, đến cả cổ nhân cũng biết rõ hơn ngươi!!!

Công bằng mà nói, cổ nhân này có điểm đặc biệt… Chứ nếu không ngay cả kẻ được xưng tụng là Đường Thái Tông cũng không thể biết được đi!

Thương cảm Tiêu Hoàn Vũ còn mở to đôi mắt vô tội nhìn Lý Thuần Phong, không hề có tí hối hận nào, nhất thời Lý Thuần Phong mắt giật một cái, ngã vào trong lòng Viên Thiên Cương.

“Tiêu công tử, sư đệ bần đạo tựa hồ thân thể có điểm không khỏe, bần đạo xin cáo từ.”

Viên Thiên Cương nâng dậy một Lý Thuần Phong vừa chịu không ít đả kích, rời khỏi. Tiêu Hoàn Vũ vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội, hoang mang, không sao hiểu được. Tài qua nửa ngày, mới bỗng nhiên nhớ ra: “Bọn họ tới tìm ra làm cái quái gì thế? Vấn đề này đã bị ba người song song quên mất, bất quá, hình như cũng chẳng có ai quan tâm…