Trong chương này, nhân vật nam chính của chúng ta lại mạo hiểm mọi thứ. Một lần nữa.

Trong vòng mười năm kể từ khi chú cô trở thành người giám hộ, Lucy chưa bao giờ biết đến ông như một người đứng ra tổ chức một bữa tiệc nào. Ông không phải là người có thể mỉm cười trên bất cứ khoản chi phí không cần thiết nào - sự thật là, ông hoàn toàn không phải là một người hay cười. Vì vậy có một chút ngờ vực rằng cô đang tiến gần đến một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức để làm rạng rỡ danh tiếng của cô tại Fennsworth House ngay sau lễ cưới.

Quí ngài Haselby chắc chắn là khăng khăng muốn bữa tiệc đó. Chú Robert sẽ rất hài lòng khi phục vụ trà và bánh ngọt tại nhà thờ và đã chuẩn bị để làm điều đó.

Nhưng không, trong hầu hết khả năng phán đoán hoang đường nhất của ngôn ngữ, đám cưới phải trở thành một sự kiện, và vì vậy tại thời điểm sớm nhất có thể khi buổi lễ đã kết thúc, Lucy lướt nhanh qua căn nhà-sẽ-sớm-trở-thành-nhà-cũ của cô và tranh thủ vừa đủ thời gian tại căn phòng ngủ-sẽ-sớm-trở-thành-phòng-ngủ-cũ của cô để tát một ít nước mát lạnh lên mặt trước khi bị triệu xuống dưới nhà để chào hỏi những vị khách.

Bữa tiệc thật nổi bật, cô nghĩ khi cô gật đầu và nhận những lời chúc tốt đẹp từ những người đến tham dự, chỉ là thật tốt đẹp khi cứ giả vờ rằng đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ồ, họ sẽ chẳng nói về điều gì khác vào ngày mai, và cô thậm chí có thể sẽ là chủ đề chính cho những cuộc chuyện trò trong vòng vài tháng tới. Và chắc chắn trong năm tới sẽ chẳng ai nói đến tên cô mà không thêm vào, “Cậu biết người này. Với cái đám cưới đó đó.” Thứ mà sẽ chắc chắn được theo sau bởi, “Ohhhhhh. Cô ta chính là người đó đấy.”

Nhưng ngay lúc này, đối diện với cô, chẳng là gì khác ngoài, “Thật là một dịp hạnh phúc,” và “Cô là một cô dâu thật xinh đẹp.” Và dĩ nhiên, một cách ranh mãnh và táo bạo hơn - “Một bữa tiệc thật đáng yêu, Quí bà Haselby.” Quí bà Haselby. Cô kiểm tra cái tên trong tâm trí mình. Cô bây giờ đã là quí bà Haselby.

Cô có thể đã là Bà Bridgerton rồi.

Cô cho rằng có thể là quí bà Lucinda Bridgerton, khi cô không cần phải chuyển từ cách nói trang trọng sau khi đám cưới sang một cách nói bình dân hơn. Đó là một cái tên đẹp - có lẽ là không kiêu kỳ như quí bà Haselby, và chắc chắn là không gì có thể so sánh được với Nữ công tước xứ Davenport, nhưng mà -

Cô nuốt xuống, cố gắng bằng cách nào đó để không trục xuất cái nụ cười mà cô đã dán lên mặt mình vào năm phút trước.

Cô sẽ thích được làm quí bà Lucinda Bridgerton hơn.

Cô thích Quí bà Lucinda Bridgerton. Cô sẽ là một người hạnh phúc, với một nụ cười sẵn sàng trên môi và một cuộc sống rõ ràng là đầy đủ và hoàn thiện. Cô có một chú chó, có thể là hai, và một vài đứa con. Căn nhà của cô sẽ ấm áp và thoải mái, cô uống trà với những người bạn của mình, và cô cười.

Quí bà Lucinda Bridgerton cười.

Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ trở thành người phụ nữ đó. Cô đã kết hôn với Haselby, và bây giờ cô là vợ anh, và cố gắng nhất cô có thể, cô không thể hình dung được cuộc sống của cô sẽ đi về đâu. Cô không biết nó có nghĩa là gì khi cô là Quí bà Haselby.

Bữa tiệc tiếp tục sôi động, và Lucy khiêu vũ một cách bắt buộc người chồng mới của mình, người mà, cô đã tự an ủi mình để ghi nhớ rằng, khá là hoàn hảo. Rồi cô khiêu vũ với anh trai cô, điều mà gần như làm cô phát khóc, rồi đến chú cô, bởi vì điều đó đã được trông đợi.

“Cô đã làm một việc đúng đắn, Lucy,” ông nói.

Cô không nói gì. Cô không tin tưởng vào chính mình để làm vậy.

“Ta tự hào về cô.”

Cô hầu như cười to. “ Chú chưa bao giờ tự hào về con trước đây cả.”

“Bây giờ ta như vậy đấy.”

Việc này không thoát khỏi sự chú ý của cô rằng điều đó thật chẳng hề mâu thuẫn.

Chú cô đưa cô trở lại rìa của phòng khiêu vũ, và rồi - Chúa ơi - cô phải khiêu vũ với Quí ngài Davenport.

Điều mà cô sẽ làm, bởi vì cô biết trách nhiệm của mình. Đặc biệt là trong ngày này, cô biết trách nhiệm của cô.

Ít nhất thì cô không phải nói gì cả. Quí ngài Davenport đang trong lúc dễ dãi, và đã duy trì cuộc chuyện trò cho cả hai bọn họ. Ông ta rất hài lòng về Lucy. Cô là tài sản tuyệt diệu cho gia đình.

Và tiếp nữa và tiếp nữa cho đến khi Lucy nhận ra rằng cô đã cố để tự mình làm cho ông ta hài lòng trong một phương thức hầu như không thể nào rửa sạch được. Cô đã không chỉ đơn giản là đồng ý kết hôn với đứa con trai nổi tiếng một cách đáng ngờ của ông ta, mà cô đã xác nhận cái quyết định đó trước toàn thể những người đáng kính trọng của Drury Lane.

Lucy kín đáo di chuyển đầu cô sang một bên. Khi Quí ngài Davenport đang trong cơn hào hứng, nước bọt có khuynh hướng bay từ miệng ông ta ra với một tốc độ đáng báo động và chính xác. Thực vậy, cô không thể chắc chắn cái gì tệ hơn - sự khinh bỉ của quí ngài Davenport hay là lòng biết ơn mãi mãi của ông ta.

Nhưng ơn Chúa là Lucy đã cố gắng lãng tránh người cha chồng mới của mình trong hầu hết thời gian của buổi tiệc. Cô xoay sở để lãng tránh hầu hết mọi người, điều mà không hề có chút khó khăn nào một cách đáng ngạc nhiên, khi mà cô được cho là cô dâu. Cô không muốn nhìn thấy Davenport, bởi vì cô ghê tởm ông ta, và cô không muốn nhìn thấy chú cô, bởi vì cô khá là nghi ngờ rằng cô cũng ghê tởm ông. Cô không muốn nhìn thấy quí ngài Haselby, bởi vì điều đó sẽ dẫn đến những suy nghĩ của cô về đêm tân hôn sắp đến, và cô không muốn nhìn thấy Hermione, bởi vì cô ấy sẽ hỏi những câu hỏi, và rồi Lucy muốn khóc.

Và cô không muốn nhìn thấy anh trai mình, bởi vì anh ấy chắc chắn sẽ ở bên Hermione, và ngoài ra thì, cô đang cảm thấy khá là cay đắng, và đang luân phiên giữa cảm giác có tội và cay đắng. Đó không phải là lỗi của Richard khi anh hạnh phúc cực độ và cô thì không.

Nhưng cũng như tất cả những thứ khác, cô đã không phải nhìn thấy anh.

Điều này dẫn đến việc muốn rời bỏ những người khách, hầu như cô không biết một ai trong số họ. Và cô không ao ước được gặp mặt bất kỳ một ai trong số đó.

Vì vậy cô tìm thấy một chỗ ở góc phòng, và sau một vài giờ, mọi người đã uống quá nhiều đến nỗi không ai dường như để ý rằng cô dâu đang ngồi một mình.

Và chắc chắn không ai lưu ý khi cô thoát ra để về phòng ngủ của mình để nghi ngơi một lát. Đó có lẽ là một cách hành xử tồi tệ cho một cô dâu khi lãng tránh bữa tiệc mừng của chính mình, nhưng ngay lúc này, Lucy chỉ đơn giản là không quan tâm. Người ta sẽ nghĩ rằng cô đã đi để tự làm khuây khỏa chính mình, nếu bất kỳ một ai để ý đến sự vắng mặt của cô. Và bằng cách nào đó, nó dường như hợp lý cho cô khi ở một mình vào ngày này.

Cô leo lên những bậc thang ở phía sau, sợ rằng cô sẽ băng ngang qua một vài người khách nào đó đang đi dạo, và với tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô trượt vào phòng mình và đóng cánh cửa lại đằng sau.

Cô dựng lưng vào cánh cửa, chầm chậm thở phào nhẹ nhõm cho đến khi có vẻ như là không còn gì trong cô nữa.

Và cô nghĩ - Bây giờ thì tôi sẽ khóc đây.

Cô muốn vậy. Thực sự là, cô đã làm vậy. Cô cảm thấy như thể cô đã giữ nó bên trong hàng giờ đồng hồ, chỉ chờ đợi một khoảnh khắc riêng tư. Nhưng những giọt nước mắt sẽ không đến. Cô đã quá tê liệt, đã quá bàng hoàng bởi những gì đã xảy ra trong hai mươi tư giờ qua. Và vì vậy cô đứng đó, nhìn chăm chăm vào chiếc giường của mình.

Hồi tưởng lại.

Chúa ơi, chỉ mới mười hai tiếng trôi qua kể từ khi cô nằm đó, được bao bọc trong vòng tay anh sao? Nó dường như cách xa hàng năm trời vậy. Như thể là cuộc sống của cô đã được phân chia một cách khéo léo ra thành hai phần, và cô đang ở trong phần phía sau.

Cô nhắm hai mắt lại. Có thể nếu cô không nhìn thấy nó, nó sẽ rời đi. Có thể nếu cô -

“Lucy”

Cô đông cứng lại. Lạy Chúa, không.

“Lucy.”

Một cách chậm chạp, cô mở hai mắt ra. Và thì thầm, “Gregory?”

Anh trông như một đống lộn xộn, mái tóc bị gió thổi rối tung lên và bẩn thỉu giống như một người đã cưỡi ngựa một cách điên cuồng. Chắc hẳn anh đã lẻn vào đây theo cùng mọt cách anh đã làm vào đêm hôm trước. Anh hẳn đang đợi cô.

Cô há miệng ra, cố gắng nói gì đó.

“Lucy,” anh lại nói, và giọng anh thổi xuyên qua cô, tan ra xung quanh cô.

Cô nuốt xuống. “Tại sao anh lại ở đây?”

Anh bước về phía cô, và trái tim cô bị ép chặt lại bởi điều đó. Gương mặt anh quá đẹp trai, và quá đỗi thân thương, và quá đỗi quen thuộc một cách hoàn hảo tuyệt vời. Cô biết từng phần nhô lên của má anh, và màu chính xác của đôi mắt anh, nó có màu hơi nâu ở gần mống mắt, và chuyển dần thành xanh ở phía rìa.

Và miệng anh - cô biết cái miệng đó, nó trông thế nào, cảm giác của nó ra sao. Cô biết nụ cười của anh, và cô biết cái vẻ tư lự của anh, và cô biết -

Và đã biết quá nhiều rồi.

“Anh không nên ở đây,” cô nói, cách ngắt nhịp trong giọng cô phản ánh sự tĩnh lặng trong tư thế cô.

Anh bước một bước về phía cô. Không có sự giận dữ trong mắt anh, điều mà cô không hiểu. Nhưng cái cách anh đang nhìn cô - nóng hổi, và sỡ hữu, và nó không là gì ngoài điều mà một phụ nữ đã kết hôn không bao giờ nên cho phép từ một người đàn ông không phải là chồng mình.

“Anh phải biết tại sao,” anh nói. “Anh không thể để em đi. Không cho đến khi anh biết được tại sao.”

“Đừng,” cô thì thầm. “Làm ơn đừng làm điều đó.”

Làm ơn đừng làm cho em cảm thấy hối tiếc. Làm ơn đừng làm cho em mong mỏi và ao ước và cân nhắc.

Cô ghì chặt hai cánh tay vào lồng ngực, như thể có lẽ... có lẽ cô có thể siết quá chặt đến nỗi mà cô có thể kéo bên trong bản thân mình ra ngoài. Và rồi cô sẽ không phải nhìn thấy, cô sẽ không phải nghe thấy. Cô chỉ có thể ở một mình, và -

“Lucy”

“Đừng,” cô lại nói, lần này sắc nhọn hơn.

Đừng.

Đừng làm em tin vào tình yêu.

Nhưng anh thậm chí còn di chuyển đến gần hơn. Một cách chậm rãi, nhưng không hề do dự. “Lucy,” anh nói, giọng anh ấm áp và tràn đầy mục đích. “Chỉ cần nói với anh tại sao. Đó là tất cả những gì anh đòi hỏi. Anh sẽ đi ngay và hứa sẽ không bao giờ lại gần em lần nữa, nhưng anh phải biết tại sao.”

Cô lắc đầu. “Em không thể nói với anh.”

“Em sẽ không nói với anh,” anh đính chính cho cô.

“Không,” cô khóc òa lên, tắc nghẹn bởi từ ngữ. “Em không thể! Làm ơn, Gregory. Anh phải đi.”

Trong một lúc lâu anh không nói gì. Anh chỉ quan sát gương mặt cô, và cô có thể nhìn thấy anh đang suy nghĩ.

Cô không nên cho phép điều này, cô nghĩ, một cảm giác của sự kinh hoàng đã bắt đầu lớn lên trong cô. Cô nên gào thét. Anh phải bị tống cổ ra. Cô nên chạy khỏi căn phòng trước khi anh có thể hủy hoại kế hoạch cho một tương lai đã được suy tính cẩn thận. Nhưng thay vào đó cô chỉ đứng đó, và anh nói -

“Em đang bị tống tiền.”

Đó không phải là một câu hỏi.

Cô không trả lời, nhưng cô biết rằng nét mặt cô đã trả lời thay cô.

“Lucy,” anh nói, giọng anh mềm mỏng và cẩn thận, “Anh có thể giúp em. Bất kể nó là cái gì, anh có thể làm nó trở nên đúng đắn.”

“Không,” cô nói, “anh không thể, và anh là một thằng ngốc để mà -“ Cô tự mình ngưng lại, quá điên tiết để có thể nói được.

Cái gì làm anh nghĩ rằng anh có thể xông lên và sắp xếp mọi thứ khi anh chẳng biết gì về những nỗi khó khăn của cô? Có phải anh đã nghĩ cô đã bị dính vào một thứ gì đó nhỏ nhoi thôi? Một thứ gì đó mà có thể dễ dàng vượt qua được?

Cô đâu có yếu đuối đến như vậy.

“Anh không biết đâu,” cô nói. “Anh chẳng biết gì cả.”

“Vậy nói cho anh.”

Những cơ bắp của cô run run, và cô cảm thấy nóng.. lạnh... và tất cả những thứ ở giữa chúng.

“Lucy,” anh nói, và giọng anh quá bình tĩnh, thậm chí quá là - giống như một tia chớp, giam giữ cô ngay tại nơi mà cô có thể ít nhất là khoan dung cho nó.

“Anh không thể dàn xếp nó được,” cô nghiến răng.

“Điều đó không đúng. Chẳng có gì mà một người có thể giam giữ em lại mà không thể nào vượt qua được cả.”

“Bằng cách nào?” cô đòi hỏi. “Cầu vồng và những tiên nữ và những ước muốn tốt đẹp bất tận của gia đình anh chắc? Nó sẽ không hiệu quả, Gregory. Nó sẽ không. Nhà Bridgerton có thể có nhiều quyền lực, nhưng anh không thể thay đổi quá khứ, và anh không thể bẻ cong tương lai cho phù hợp với ý thích bất chợt của mình.”

“Lucy,” anh nói, vươn ra để với tới cô.

“Không. Không!” cô đẩy anh ra, từ chối lời đề nghị được an ủi. “Anh không hiểu đâu. Anh không có khả năng. Tất cả những gì của anh đều quá hạnh phúc, quá hoàn hảo.”

“Chúng ta thì không.”

“Anh có. Anh thậm chí còn không biết rằng anh có, và anh không thể tưởng tượng được rằng những người còn lại trong chúng tôi thì không, rằng chúng tôi phải đấu tranh và cố gắng và phải tốt và vẫn không thể nhận được những gì chúng tôi ao ước.”

Suốt từ đầu đến cuối, anh quan sát cô. Chỉ quan sát cô và để cô tự mình đứng đó, siết chặt cánh tay vào cơ thể cô, trông nhỏ bé và xanh xao và cô độc một cách đau lòng.

Và rồi anh hỏi điều đó. “Em có yêu anh không?”

Cô nhắm hai mắt lại. “Đừng hỏi em điều đó.”

“Em có không?”

Anh nhìn thấy cằm cô siết chặt lại, nhìn cái cách vai cô so lại và thẳng lên, và anh biết rằng cô đang cố gắng để lắc đầu.

Gregory bước về phía cô - chầm chậm, trân trọng.

Cô đang bị tổn thương. Cô đang bị tổn thương quá nhiều đến nỗi nó phát tán ra không khí, bao bọc quanh anh, quanh trái tim anh. Anh khát khao với cô. Đó là một phản ứng vật lý, không thể chịu nổi và rõ ràng, và lần đầu tiên anh bắt đầu nghi ngờ khả năng của anh để có thể giữ nó tránh xa.

“Em có yêu anh không?” anh hỏi.

“Gregory -“

“Em có yêu anh không?”

“Em không thể -“

Anh đặt hai bàn tay mình lên vai cô. Cô do dự, nhưng cô không hất bỏ nó xuống.

Anh chạm vào cằm cô, chạm nhẹ vào gương mặt cô cho đến khi anh có thể đánh mất mình trong đôi mắt xanh của cô. “Em có yêu anh không?”

“Có,” cô nức nở, sụp đổ xuống trong vòng tay anh. “Nhưng em không thể. Anh không hiểu sao? Em không nên. Em phải dừng nó lại.”

Trong một lúc Gregory không thể di chuyển. Sự thừa nhận của cô đã mang đến sự khuây khỏa, và trong một cách thì nó như vậy, nhưng còn hơn thế nữa, anh cảm thấy máu anh đang bắt đầu chạy đua.

Anh tin vào tình yêu.

Chẳng phải đó là điều duy nhất bất biến trong cuộc sống của anh sao?

Anh tin vào tình yêu.

Anh tin vào sức mạnh của nó, vào phần tinh túy cơ bản nhất của nói, vào sự đúng đắn của nó.

Anh tăng cường cho nó sức mạnh, tôn trọng nó vì sự hiếm có của nó.

Và anh biết, ngay bây giờ, ngay tại đây, khi cô khóc trong vòng tay anh, rằng anh sẽ có đủ can đảm làm bất cứ điều gì vì nó.

Cho tình yêu.

“Lucy,” anh thì thầm, một ý tưởng bắt đầu hình thành trong tâm trí anh. Nó thật điên rồ, xấu xa, và hoàn toàn không được khuyến khích, nhưng anh không thể thoát khỏi cái ý nghĩ đang chạy đua trong não anh.

Cô không được hoàn thành hôn ước của cô.

Họ vẫn còn một cơ hội.

“Lucy”

Cô kéo ra xa. “Em phải quay trở lại. Họ sẽ biết em biến mất.”

Nhưng anh tóm lấy tay cô. “Đừng quay lại.”

Hai mắt cô mở lớn. “Ý anh là sao?’

“Đi với anh. Đi với anh ngay bây giờ.” Anh cảm thấy choáng váng, nguy hiểm và chỉ một chút xíu điên rồ. “Em còn chưa phải là vợ anh ta. Em có thể bãi bỏ nó.”

“Ôi không.” Cô lắc đầu, giật mạnh cánh tay mình ra khỏi anh. “Không, Gregory.”

“Có. Có.” Và anh càng nghĩ về nó, thì nó càng trở nên ý nghĩa. Họ không có nhiều thời gian; sau tối nay thì cô sẽ không thể nói rằng cô chưa hề được chạm vào. Những hành động của bản thân Gregory đã làm sẽ đảm bảo điều đó. Nếu họ có bất kỳ cơ hội nào được ở bên nhau, nó phải là bây giờ.

Anh không thể bắt cóc cô, chẳng có cách nào để anh có thể mang cô ra khỏi nhà mà không làm dấy lên một sự báo động. Nhưng anh có thể có thêm được một ít thời gian. Đủ để anh có thể sắp xếp lại những gì phải làm.

Anh kéo cô lại gần.

“Không,” cô nói, giọng cô ngày càng lớn hơn. Cô bắt đầu thực sự giật mạnh cánh tay cô,và anh có thể nhìn thấy sự hoảng loạn đang lớn dần trong mắt cô.

“Lucy, có mà,” anh nói.

“Em sẽ hét lên,” cô nói.

“Không ai nghe thấy em đâu.”

Cô bắt đầu nhìn anh trong cơn sốc,và thậm chí anh cũng không tin nổi anh đang nói gì.

“Anh đang dọa em đấy à?” cô hỏi.

Anh lắc đầu. “Không, anh đang bảo vệ em.” Và rồi, trước khi anh có cơ hội để cân nhắc lại những hành động của mình, anh chộp lấy quanh thắt lưng cô, ném cô lên vai anh, và chạy nhanh ra khỏi căn phòng.