Sau khi trở về, Ôn Ngưng bị dọa giật cả mình, phòng khách và phòng ăn lộn xộn bừa bãi, vật dụng rơi tán loạn dưới đất, ghế cũng ngã hai cái. Nếu không phải nơi này luôn có cảnh sát vũ trang tuần tra, Ôn Ngưng ắt sẽ cho rằng nhà mình bị cướp.

Phòng trên lầu đều tắt đèn, Ôn Ngưng vội vàng gọi cho Lộ Nhược Bồi hỏi tình hình. Lộ Nhược Bồi bắt máy rất nhanh: “Về rồi à? Hôm nay anh ở văn phòng tăng ca, không về.”

“Ở nhà xảy ra chuyện gì vậy? Lộ Lộ về chưa?”

“Nó ở trong phòng tuyệt thực.” Bên Lộ Nhược Bồi có tiếng  lật giấy, hẳn đang bề bộn nhiều việc. Ôn Ngưng đi tới trước cửa phòng Lộ Kha Đồng, thấp giọng hỏi: “Nó với anh đánh nhau?”

“Không có, nó tự phá nhà thôi.”

Cúp điện thoại vặn mở cửa, không biết máy điều hòa mở mấy độ mà lạnh cóng. Bật đèn lên, Lộ Kha Đồng cuộn tròn trên giường ngủ mê man, khẽ hé miệng hít thở, coi bộ nghẹt mũi rồi.

“Lộ Lộ, dậy đi con.” Ôn Ngưng vỗ vỗ lưng Lộ Kha Đồng, sợ cậu bị cảm hoặc viêm mũi nên khó chịu.

“Làm gì nha…” Lộ Kha Đồng lầm bầm một câu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, hít hà hít hà đúng là nghẹt mũi thật, giọng cũng ồm ồm: “… Mẹ về rồi, con đang nằm mơ mình trượt tuyết.”

Ôn Ngưng đi mở cửa sổ thông gió, cười nói: “Đó là do con lạnh quá, nếu khó chịu thì đi xịt thuốc đi.”

Lộ Kha Đồng tỉnh táo hẳn, tâm trạng lại chùng xuống, cậu tựa vào đầu giường co người thành cái bánh, nói: “Lòng con khó chịu, phải xịt chút thuốc trừ sâu DDVP, không mạnh thì không khỏi được.”

Nói xong bụng kêu ùng ục một tiếng, cảm thấy đói cồn cào, nghĩ thầm Ôn Ngưng chưa biết chuyện mình tuyên bố muốn tuyệt thực, Lộ Kha Đồng bổ sung: “Bụng rỗng mà uống thuốc chắc chết quá, con ăn cơm trước đã.”

Ôn Ngưng đi đến trước tủ quần áo tìm hai bộ đồ ném cho cậu, vui vẻ nói: “Thế uống thuốc trừ sâu DDVP không phải muốn chết à?”

Chờ Ôn Ngưng ra ngoài, Lộ Kha Đồng thay quần áo đi rửa mặt, sau đó lấy di động vừa xuống lầu vừa xem có tin nhắn gì không. Phí Nguyên gọi cho cậu vài cuộc, cậu không bắt máy thì lại gửi tin nhắn cho cậu.

Lộ Kha Đồng đứng trên cầu thang trả lời, biên soạn một đoạn dài ngoằng, nhưng không nhắc đến chuyện Lộ Nhược Bồi điều tra nhà Phí Nguyên, chỉ nói mình rất ổn, bây giờ đang chuẩn bị ăn cơm.

Gửi xong ngẩng đầu lên, phòng khách mất trật tự lọt vào tầm mắt, Ôn Ngưng đang dọn dẹp phòng ăn, kêu vài tiếng “ôi trời”. Lộ Kha Đồng lăng xăng chạy vào, hấp ta hấp tấp nói bừa: “Là ba ra tay trước đó.”

“Dựng ghế lên đi,” Ôn Ngưng lười vạch trần cậu, không khỏi cảm thấy xót đĩa ăn trang trí bị ném vỡ: “Đây là hè năm con lớp sáu chúng ta đi châu Âu chơi mua trong chợ bán đồ cũ, lúc đó con nhất quyết không chịu đi, nói sợ bọ chét cắn con.”

Lộ Kha Đồng cũng xót, cậu ngồi xổm xuống dọn phụ, thở dài: “Con cũng hối hận nữa, sớm biết vậy phá phòng sách cho rồi, cũng tại con thiếu kinh nghiệm.”

Ôn Ngưng vừa tức mình vừa buồn cười: “Thôi mẹ xin con đó.”

Lộ Kha Đồng hơi sửng sốt, viền mắt lập tức đỏ lên, cậu gác cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm mảnh vỡ không nói tiếng nào. Thấy vậy, Ôn Ngưng chỉ biết xoa đầu cậu, nói: “Lộ Lộ, con đừng buồn.”

*Lộ sửng sốt là vì ở đây Ôn Ngưng xưng “mẹ” 妈   hẳn hoi chứ không xưng “tôi”  我.

Lộ Kha Đồng dụi mắt: “Con chỉ thấy hơi tiếc thôi.” Thật ra không phải hơi tiếc, mà là rất nhiều, không phải, cực kỳ cực kỳ nhiều. Ôn Ngưng không kiềm được nước mắt, trong ấn tượng của Lộ Kha Đồng, đây là lần đầu tiên Ôn Ngưng khóc.

“Ba con bận rộn như vậy, sau này ai họp phụ huynh cho con, lễ trường thành năm sau ai dự cho con…”

Lộ Kha Đồng đứng dậy rút tờ khăn giấy, lau nước mắt cho Ôn Ngưng, nói: “Năm sau con chưa trưởng thành, khỏi dự.” Nói xong hít hít mũi, cố gắng kiềm nén nói: “Sau này mẹ, sau này mẹ…”

Ôn Ngưng ngừng khóc nhìn cậu: “Sau này làm sao?”

“Sau này…” Cậu nói như cầu xin: “Nếu mẹ có gia đình của riêng mình, mẹ đừng quên con được không.”

Nước mắt vừa ngừng lại chảy xuống, Ôn Ngưng đưa tay ôm chầm Lộ Kha Đồng khóc nức nở. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lộ Kha Đồng chỉ mới năm tuổi, hai tay nho nhỏ nắm chặt phần quà tặng cô, lúc ăn cơm chung bị phỏng cũng không dám khóc, sợ cô không thích.

Dọn phòng ăn xong đã mệt đứt hơi, ăn tạm chút gì đó rồi ngồi thừ người ra. Nãy giờ Ôn Ngưng không hỏi tiếng nào, nhưng suy cho cùng vẫn lo lắng, cô hỏi dò: “Lộ Lộ, con với nam sinh kia là sao thế?”

“Mẹ cũng muốn rầy con hả.” Lộ Kha Đồng cau mày ủ ê, giọng điệu lại nhẹ bẫng: “Con giận cũng vì ba điều tra nhà anh ấy, ngay cả ông ngoại anh ấy cũng không tha. Nếu ba muốn phá hoại chia rẽ tụi con, con sẽ đến trước cổng Ủy ban nhân dân thành phố ngồi yên căng biểu ngữ.”

Ôn Ngưng cũng không bất ngờ với cách làm của Lộ Nhược Bồi, dù sao Lộ Kha Đồng chỉ mới mười lăm tuổi, tính tình y như con nít, đổi thành phụ huynh nhà nào cũng không chấp nhận nổi. Vì để xoa dịu tâm trạng của Lộ Kha Đồng, Ôn Ngưng hỏi: “Dân công người ta ngồi yên là vì muốn tiền mồ hôi nước mắt, con ngồi yên là vì cố ý chống đối ba con sao?”

*Ngồi yên: Vì đạt được mục đích nào đó hoặc bày tỏ kháng nghị mà ngồi yên.

Lộ Kha Đồng giận đến mức húp cạn chén canh, nói: “Con sẽ viết trên biểu ngữ —— Trả tình yêu đích thực cho tôi!”

“Con mới mấy tuổi đầu mà bày đặt tình yêu đích thực.” Ôn Ngưng hết chỗ nói rồi, cô nhìn lướt qua phòng khách, hỏi: “Tài liệu điều tra đâu? Mẹ cũng muốn xem thử.”

Lộ Kha Đồng: “……”

Lộ Nhược Bồi cả đêm không về, hôm sau về thu dọn vài bộ đồ đi công tác, hễ bận là chẳng hơi đâu màng đến việc khác. Ôn Ngưng vẫn ra ngoài vào ban ngày, nói chung sóng gió qua đi đột nhiên lại yên ả như xưa.

Trải qua mọi vui tươi u buồn, Lộ Kha Đồng ở nhà làm bài tập hè, nhưng được nửa đề thì làm hết nổi, nhớ tình yêu đích thực quá đi.

Sáng sớm đã ra ngoài phơi nắng, dọc đường đi mặt cũng phơi nắng đến đỏ au, thấy đầu phố mới mở một tiệm gà chiên, Lộ Kha Đồng xuống xe trước định bụng mua một ít, cậu cũng không biết Phí Nguyên thích vị gì, bèn mua vị mình thích.

“Có loại nào mềm chút không, cho thêm một phần ạ.”

Tay xách nách mang nên cảm giác con hẻm như trở nên sâu hơn, đi đến khi trán đầy mồ hôi mới đến nơi, cậu sải chân qua bậc cửa, thế rồi chôn chân tại chỗ.

Má ơi, Phí Nguyên ở trần đứng trong sân cầm ống nước xịt xe máy, ngầu muốn chết luôn!

“Sao đột nhiên lại tới đây?” Giương mắt thấy Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên nắm ống nước huơ về phía cậu một cái, nói đùa: “Nóng không? Vào đây đặt đồ xuống, anh xịt cho em luôn.”

Lộ Kha Đồng chạy vào cởi áo trên ra, sau đó dùng chậu hứng nước tạt Phí Nguyên, giỡn đủ rồi thì ngồi trên ghế nhỏ lau xe, Phí Nguyên lau nửa đầu, cậu lau nửa sau.

Hơn mười một giờ trưa bắt đầu thấy đói bụng, Lộ Kha Đồng đi lấy gà chiên mình mua, mở hộp ra mùi thơm lan khắp sân: “Em mua toàn vị em thích, anh ráng ăn nha.”

Phí Nguyên hôn nhẹ lên má cậu một cái: “Nghe lời một chút thì mua gì anh cũng thích.”

“Lại ra điều kiện rồi.” Lộ Kha Đồng cầm một hộp đi qua nhà Thẩm Đa Ý, vào cửa thấy ông Thẩm đang xem TV: “Ông ơi, thịt gà này mềm nè, ông lấy ăn trưa đi.”

Ông Thẩm cười ha ha: “Cảm ơn cháu, đi tìm Đa Ý chơi đi.”

Thẩm Đa Ý ở trong phòng làm bài tập, Lộ Kha Đồng đi vào, hốt hoảng nói: “Cậu làm xong hết rồi hả? Mình mới làm có nửa tờ!” Nói đoạn lấy di động ra bắt đầu chụp hình: “Cho mình chụp lại tham khảo chút nha, để tỏ lòng cảm ơn mời cậu ra ăn gà với mình.”

Vừa dứt lời thì di động của Thẩm Đa Ý reo lên, người gọi là Khưu Lạc Dân. Lộ Kha Đồng lại lẳng lặng nghĩ linh tinh, còn đứng kế bên cạnh muốn nghe lỏm.

“Sao cậu chưa tới nữa?”

“Mình có việc bận, không đi được, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

Thẩm Đa Ý nói xong thì cúp máy, Lộ Kha Đồng nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Thẩm Đa Ý dọn dẹp bàn học một chút, trả lời: “Học kỳ sau Khưu Lạc Dân đi du học nên mời bạn cùng lớp đến Quốc Tân ăn cơm.”

Thiệt không giống ai hết mà, chờ ra tới sân Lộ Kha Đồng mượn cớ đi lấy nước uống để gọi điện thoại cho Khưu Lạc Dân: “Bộ anh không biết Thẩm Đa Ý làm thêm ở Quốc Tân hả, còn đãi tiệc ở đó nữa, anh thấy ghét ghê đó.”

Khưu Lạc Dân tủi thân hết biết: “Mẹ anh đặt, còn chuẩn bị chiếu slide tình cảm nữa, muốn khóc quá đi.”

“Vậy oan cho anh rồi,” Lộ Kha Đồng cũng biết sai chịu sửa: “Chừng nào anh mới mời em ăn bữa chia tay đây? Đẳng cấp của Quốc Tân có so được với tình nghĩa của hai ta không? Không đời nào.”

“Sao cưng thấy ghét vậy, tối nay mời cưng đi ăn đồ nướng ven đường, có thể dẫn bồ cưng và trúc mã của bồ cưng theo.”

Sau đó Khưu Lạc Dân lại lần lượt gọi điện thoại mời Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý, rất trịnh trọng nữa là khác. Buổi tối bốn người ngồi ăn ở quán ven đường, gọi nửa thùng bia tươi. Lộ Kha Đồng chưa từng uống bia, nóng lòng nếm trước vài ngụm.

Phí Nguyên ném tôm đã nướng chín và lột vỏ vào dĩa của Lộ Kha Đồng, sau đó lau tay bắt đầu ăn từ từ. Khưu Lạc Dân nâng ly, hắng giọng muốn đọc diễn văn: “Đặt đũa xuống đi, đây muốn phát biểu.”

Lộ Kha Đồng cau mày: “Anh gieo vần gì vậy?”

“Lẽ nào chỉ mình cưng độc quyền?” Khưu Lạc Dân liếc xéo, tiếp tục nói: “Mùa hè mười bảy tuổi cứ thế trôi qua phân nửa, đứa nào mười lăm thì khỏi nói. Sắp phải rời xa tổ quốc của mình, miền đất mà mình yêu tha thiết, lòng này xốn xang trăm bề. Thẩm Đa Ý, chuyện trước kia xin cậu quên nó đi, sau này chúng ta làm bạn tốt, tại đây mình chân thành xin lỗi cậu vì chuyện lần trước. Phí Nguyên, thật ra tôi từng luyện Taekwondo, nhưng ông trời đã cho cậu hình phạt nghiêm khắc nhất, đó chính là để cậu cặp với Lộ Kha Đồng, vậy thì tôi không cần ra tay nữa. Lộ Kha Đồng, cưng ăn no uống ngon quậy thỏa thích. Cứ thế đi! Vỗ tay!”

Bốn người ăn rất lâu, ăn xong hứng gió ven đường. Lộ Kha Đồng uống nhiều quá, ôm Khưu Lạc Dân không buông tay, chân tình rớt đầy đất: “Khưu nhi, anh đừng đi mà, người nước ngoài hổ báo lắm, lỡ anh bị bắt nạt thì làm sao bây giờ, em có mua vé máy bay liền cũng không kịp qua đó hai sườn cắm dao vì anh, đừng đi mà, thật đó.”

Khưu Lạc Dân giương mắt nhìn Phí Nguyên, có chút sợ hãi nói: “Lộ Lộ, cưng đừng như vậy, đâu phải anh đi rồi không về nữa, nhớ anh thì mua vé máy bay cho anh, mà nhớ đừng mua vé một chiều.”

“Đủ rồi đấy.” Phí Nguyên nhịn từ nãy tới giờ, bước lên kéo Lộ Kha Đồng về bên mình, đỡ lấy cậu: “Có phải ngày mai đi đâu, coi em kìa.”

Lộ Kha Đồng ôm Phí Nguyên: “Vậy về nhà ngủ đi, thật ra em buồn ngủ lắm.” Bên cạnh là trạm xe buýt, Phí Nguyên dắt cậu qua chờ xe, sau khi lên xe hai người tìm chỗ ngồi ở dãy sau, tính cả tài xế chỉ có ba người họ.

Gió thổi qua tỉnh táo được đôi chút, Lộ Kha Đồng nhìn đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ, đột nhiên nói thẳng: “Thật ra ba em không làm trong đội quản lý trật tự đô thị.”

Phí Nguyên nắm tay cậu: “Nói thừa, tưởng anh ngốc như em à.”

Lộ Kha Đồng không chịu, quay đầu bực tức nói: “Anh có thể mắng ba em ngốc nhưng không thể mắng em ngốc.” Phí Nguyên búng trán cậu, hỏi: “Vậy anh có thể mắng cái gì?”

“Đẹp trai.”

“Bớt đắc ý đi, em chỉ được cái đáng yêu thôi.”

Lộ Kha Đồng dùng sức bóp tay Phí Nguyên, bóp xong lại nhéo, nói: “Nếu đặt em vào hẻm Lá Thu, anh nói xem có phải em đẹp nhất không? Quá lắm em cho phép Thẩm Đa Ý xếp hạng nhất chung với em.”

Phí Nguyên cười nhạo: “Coi em kìa, giành hạng nhất trong hẻm Lá Thu hay lắm à.”

“Thì sao chứ!” Nếu Lộ Kha Đồng có râu thì bây giờ đã thổi râu trừng mắt rồi. Thấy ai đó lại muốn sửng cồ, Phí Nguyên nói: “Anh mà sống ở tám hẻm lớn, có đặt em vào cũng đứng đầu bảng, được chưa.”

“Vậy còn nghe được, mà sao cảm giác như anh đang xỏ xiên người ta vậy.”

Nửa đoạn đường sau lại yên tĩnh đến lạ, lúc gần đến trạm có chút không muốn xuống xe, Lộ Kha Đồng áp tay lên cửa sổ, thở dài: “Khưu nhi sắp đi, mẹ em cũng sắp đi rồi.”

Phí Nguyên kéo tay cậu xuống, bọc trong lòng bàn tay mình, nói: “Anh sẽ không đi đâu hết.”

Mười ngón siết chặt, dường như chẳng còn gì đáng sợ nữa. Giữa người với người có trăm ngàn loại khả năng, có trăm ngàn loại duyên phận, ly biệt chưa hẳn là kết thúc, có những tình cảm vĩnh viễn cũng không có điểm dừng.