Rốt cuộc kỳ thi cuối kỳ đã tới, không cần biết thi tốt hay không, nói chung vẫn là chuyện đáng để vui mừng, dù gì thi xong là tới nghỉ hè rồi. Với người không đáng tin cậy như Lộ Kha Đồng, hiển nhiên trong lòng không được yên tâm, nhưng mà cậu vẫn tự tin, nói sao cũng được năm thầy giáo thay nhau phụ đạo mà.

Ngày có điểm chẳng ai còn tâm trạng để nghe, lần khai giảng tới sẽ lên lớp mười hai, mùa hè này chơi được nên tranh thủ mà chơi. Lớp phó thể dục nói: “Đúng là dối trá, rõ ràng đứa nào đứa nấy cũng đăng ký trường luyện thi hết rồi, chỉ có mình lo nghĩ xem hè này chơi gì thôi.”

Lộ Kha Đồng vào góp vui: “Mình cũng vậy nè mình cũng vậy nè, suy nghĩ mấy ngày rồi đó.”

Mới vừa xoay người định hỏi Phí Nguyên có ý kiến gì không, Sở Nhị Nhị cán sự môn Văn qua đây mở miệng trước: “Phí Nguyên, đi lấy vở bài tập với mình được không?”

Phí Nguyên đang gỡ dây tai nghe, nghe vậy thì đứng dậy nói: “Được.”

“Uầy, thôi để em tự suy nghĩ vậy.” Lộ Kha Đồng lại quay lên. Lớp phó thể dục duỗi chân đá bàn Lộ Kha Đồng, hỏi: “Cậu biết chưa? Nhị Nhị sắp ra nước ngoài du học đó, lần khai giảng tới sẽ không đến nữa.”

Lộ Kha Đồng hết hồn: “Biết chứ, nhưng sao cậu gọi người ta thân mật thế?”

Một lát sau, Sở Nhị Nhị và Phí Nguyên lần lượt trở về, Sở Nhị Nhị bê một chồng nhỏ, Phí Nguyên bê một chồng to. Chờ Phí Nguyên trở lại chỗ ngồi, Lộ Kha Đồng xoay người tựa lưng vào ghế, nói: “Sở Nhị Nhị sắp ra nước ngoài du học.”

“Ừ, khi nãy nhỏ nói với anh rồi.” Phí Nguyên tiếp tục gỡ dây tai nghe, không giương mắt lên.

Lộ Kha Đồng im lặng, nhìn mặt bàn không nói lời nào. Phí Nguyên cầm bút chọt má cậu: “Sao nghiêm túc thế, lại không vui à? Nghĩ xem hè này đi đâu chơi chưa?”

“Anh chỉ biết chơi thôi!” Lộ Kha Đồng nhíu mày gắt giọng, xong rồi lại tiếp tục trầm tư, lát sau nói: “Anh nói xem, Sở Nhị Nhị đi rồi, em lên làm cán sự môn Văn được không?”

“Mẹ nó,” Phí Nguyên ném bút nhéo má cậu: “Làm lớp trưởng đi, làm cán sự môn thiệt thòi cho em quá.”

Lớp trưởng đang phát phiếu điểm, nghe vậy thì dừng bước: “Đừng lôi mình vào nha.” Lộ Kha Đồng bưng mặt hỏi: “Lớp trưởng, lần này thứ hạng của cậu lại thua lớp phó học tập, cậu có ý kiến gì không?”

“Có, mình đau khổ thất vọng, quyết định cuối tuần này ra bờ biển cắm trại giải sầu với bạn gái.”

Láo lếu thật, sau khi lớp trưởng bỏ đi, Lộ Kha Đồng vẫn còn bưng mặt, mang theo chút chờ mong nói: “Em cũng muốn ra bờ biển cắm trại giải sầu, nhưng mà em không có bạn gái.”

“Thế nào, em muốn có à?”

“Anh bớt nói oan cho người ta đi, rõ ràng mấy nhỏ đều thích anh, đừng tưởng em không biết.” Lộ Kha Đồng trề môi, dùng ánh mắt mắng người. Cuối cùng cũng gỡ tai nghe xong, Phí Nguyên nói: “Thôi được rồi, anh thích ai em rõ nhất còn gì.”

Một tuần sau đến kỳ nghỉ hè, Lộ Kha Đồng nằm ở nhà vỗ béo, Khưu Lạc Dân đến tìm cậu chơi, thế là hai người cùng nằm vỗ béo. Ôn Ngưng có việc ra ngoài, Lộ Nhược Bồi đến sở cảnh sát họp, không có ai trông nom bọn họ.

“Chơi game không?”

“Tay lười nhúc nhích.”

“Nghe giảng bài không?”

“Điên chắc.”

“Vậy anh tới đây làm gì?”

“Ba anh ở nhà mắng anh hoài.”

“Chú ở nhà?!” Lộ Kha Đồng ngồi bật dậy, lửa giận bắt đầu bùng cháy, mẹ nó Lộ Nhược Bồi lại nói xạo, sở trưởng sở cảnh sát ở nhà nghỉ ngơi, Lộ Nhược Bồi đi họp với ai?

Khưu Lạc Dân lật người, hỏi: “Gì thế?”

“Không có gì, ngày nào cũng muốn mắng ba mình.” Lộ Kha Đồng lại nằm xuống, nhìn phao bơi treo trên tường, cậu rầu rĩ hỏi: “Anh muốn ra bờ biển cắm trại không?”

“Không, lỡ làm da anh đen thì tính sao.”

Đúng là không biết xấu hổ, người ta trắng vầy mà còn chưa lo nữa. Lộ Kha Đồng xuống giường lục tủ quần áo, lục tới lục lui tìm ra quần bơi nhỏ của mình, còn vân vê trong lòng bàn tay. Khưu Lạc Dân bày ra vẻ mặt đau đớn: “Đồ biến thái.”

“Anh em tốt không mong được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được bơi cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

“Cưng chia tay với Phí Nguyên rồi sao?” Khưu Lạc Dân xuống giường gỡ phao bơi trên tường, tròng lên cổ Lộ Kha Đồng: “Di động của cưng đâu, chụp tấm hình coi.”

Hai người ôm nhau tự chụp một tấm, Khưu Lạc Dân nói: “Gửi vào nhóm chat đi, thêm cái emo đi bơi nữa.”

“Gửi rồi!” Lộ Kha Đồng không còn buồn nữa, phải nói là mặt mày sáng láng, gửi xong còn tự bấm like cho mình, chờ Phí Nguyên nhìn thấy rồi nổi cơn ghen lần nữa.

Hơn mười giây sau có hồi âm đầu tiên, là Uông Hạo Diên. Uông Hạo Diên không bình luận gì mà tag thẳng tên Phí Nguyên. Bắt đầu từ giây phút đó, Uông Hạo Diên đã bước vào lòng Lộ Kha Đồng.

Phí Nguyên đang ở trong sân rửa trái cây, Lâm Du Châu ở trong phòng thu dọn túi du lịch, Phí Đắc An thì đổ xăng cho xe. Rửa xong Phí Nguyên cất trái cây vào hộp, sau đó về phòng làm biếng.

“Đừng chơi di động nữa, lo gấp quần áo của mày đi. Có nghe thấy không?”

Lâm Du Châu thúc giục một câu, song Phí Nguyên vẫn nhìn di động, thế rồi không nói hai lời đi ra ngoài.

“Mày lại làm gì nữa vậy? Lát nữa nhà cậu mày tới là chúng ta lên đường đó.”

Phí Nguyên không nghe mà ngồi trên ghế gọi điện thoại, bên kia bắt máy rất nhanh, Phí Nguyên hỏi: “Đang ở đâu?”

Lộ Kha Đồng còn đeo phao bơi trên cổ, nói: “Ở nhà nha, chuẩn bị dọn đồ ra bờ biển chơi.” Phí Nguyên đứng dậy trở về phòng, lục quần ngắn và áo ba lỗ của mình ném vào túi, nói: “Chờ anh, lát nữa qua tìm em.”

Phí Nguyên dọn đồ qua loa một chút, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi, Lâm Du Châu vội vàng gọi cậu lại. “Mọi người đi đi, con đi đây.” Nói xong đẩy xe máy ra cửa, Lâm Du Châu ở phía sau quát to: “Trước khi nghỉ hè đã nói lái xe đi du lịch mà, mày muốn làm mẹ mày tức chết hả!”

Lộ Kha Đồng đã được như nguyện, ai ngờ ra đến bờ biển chỉ biết trợn tròn mắt, bờ biển làm gì còn lãng mạn như lần trước hai người tới, ông nội ơi trên bãi cát ngoại trừ người thì toàn là lều bạt.

Anh trai cho thuê lều nhận được tiền là sướng rơn, cười đến không khép miệng lại được, hàng người xếp hàng mua dừa cũng dài hơn mười mét. Phí Nguyên cười lạnh: “Hối hận rồi phải không? Chưa thấy quan tài nên kiếm chuyện cho anh đây mà.”

Sợ bị ai đó dạy dỗ nữa, Lộ Kha Đồng xoay người bỏ chạy: “Em đi mua dừa nha.” Xếp ở cuối hàng vừa nắng vừa nóng, cậu ngó nghiêng xung quanh xem có tìm được lớp trưởng không: “Má ơi…” Anh bạn mặc quần cộc in hoa đằng kia sao trông quen mắt quá ta.

“Uông Uông!” Vừa bước vào lòng Lộ Kha Đồng, Uông Hạo Diên đã có biệt danh.

*Uông Uông có nghĩa là “gâu gâu” đó =))

Uông Hạo Diên cởi trần đeo kính râm, thoạt nhìn màu mè hết sức. Anh chàng đi tới cười gian manh với Lộ Kha Đồng, hỏi: “Tới đây với ai thế?”

“Hê hê, với Phí Nguyên.” Lộ Kha Đồng nhìn quanh bốn phía: “Giản Tân đâu?”

“Ở bên kia nướng BBQ, vừa tới là ăn rồi.” Hàng người nhích lên phía trước, Uông Hạo Diên vỗ vai Lộ Kha Đồng, nói: “Dựng lều xong rồi qua tìm bọn này đi, lều sọc kiểu này nè, nhớ mang thêm hai trái dừa.”

Không thể mua nhiều hơn, chỉ ôm được hai trái, lúc Lộ Kha Đồng trở lại, lều bạt mới vừa dựng xong, Phí Nguyên đang trải túi ngủ.

“Uông Hạo Diên và Giản Tân cũng tới, em muốn đi đưa dừa cho Giản Tân.” Cậu đặt một trái xuống cho Phí Nguyên rồi ôm trái còn lại chạy mất.

Đi qua khu BBQ mà chịu không thấu, thơm đến mức cậu chảy cả nước miếng, song lại không thấy Giản Tân đâu. May mà lều sọc dễ tìm, đoán chừng là hai người kia tự mang theo, Lộ Kha Đồng đi tới, phát hiện lều đã kéo khóa, chỉ chừa một khe hở.

“Không thấy nóng hả trời.” Lộ Kha Đồng khom lưng nhích lại gần, định gọi hai người họ: “Đậu má…”

Uông Hạo Diên mặc quần cộc in hoa đè Giản Tân xuống hôn môi.

Phí Nguyên dọn dẹp xong đi qua, chỉ thấy Lộ Kha Đồng ngồi một mình trong khu BBQ ăn xúc xích, miệng dính đầy dầu mỡ. Phí Nguyên mua nước ngọt ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Em lại sao nữa rồi?”

Lộ Kha Đồng chu miệng: “Buồn quá đi, Giản Tân của em bị chó gặm rồi.”

“Phí Nguyên! Lộ Lộ!” Vừa nói xong chợt nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên thì thấy lớp trưởng và lớp phó thể dục, Lộ Kha Đồng lập tức vui trở lại, biến sắc mặt còn cừ hơn kịch Tứ Xuyên, cậu vẫy vẫy xúc xích hô to: “Hai người cặp nhau rồi hả! Lớp trưởng chia tay bạn gái hồi nào thế!”

Lớp trưởng phóng tới giật xúc xích của Lộ Kha Đồng: “Đi chết đi!”

Lớp phó thể dục theo sát phía sau, nói: “Mình yêu lớp trưởng quá, lớp trưởng tốt của nhân dân.” Thì ra bạn gái của lớp trưởng rủ bạn học tới, còn là con gái nữa, quả thật cứ như hai lớp giao lưu kết bạn với nhau.

Lộ Kha Đồng đưa cánh gà đã nướng xong cho hai người kia: “Cho mấy cậu đó, nhân lúc còn nóng đem đi nịnh bợ đi.”

Ăn uống no nê trở vào trong lều, chuẩn bị ngủ một giấc rồi xuống bơi. Phí Nguyên nằm ngửa, cánh tay gối dưới đầu. Lộ Kha Đồng nằm song song với Phí Nguyên, còn đeo đồ bịt mắt.

Cứ thế mà ngủ à?

Tương kính như tân quá đi.

*Tương kính như tân: kính nhau như khách.

Lộ Kha Đồng nhẹ nhàng lật người, chen chúc sang chỗ của Phí Nguyên, còn cục cựa đầu cạ cạ cánh tay của Phí Nguyên. Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, cậu cảm giác được Phí Nguyên xoay người về phía mình, giây tiếp theo trên bụng truyền đến độ ấm từ lòng bàn tay.

“Ăn no lại làm nũng.”

Lộ Kha Đồng đeo đồ bịt mắt cười toe toét, còn giơ hai ngón làm chữ V.