*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bony nhìn chằm chằm Hào Dịch, nhìn nhiều đến nỗi trên mặt đối phương như muốn nở hoa, thế nhưng ánh mắt nó đối với người đang bị nó nhìn dường như không ảnh hưởng, bởi vì đối phương đang làm những gì cần làm —— chính là dùng linh lực chữa trị kiểm tra thân thể Thiên Dịch.

Đối với việc Hào Dịch cũng dùng linh lực chữa trị, Bony dường như không cảm thấy kinh ngạc tí nào, nó cảm giác như mình đã từng gặp mặt Tinh Linh này rồi, nhất định là như vậy.

Tay chân luống cuống kiểm tra thân thể Thiên Dịch, lại muốn dành thời gian an ủi Thường Cảnh cả người trong trạng thái mất hồn, Hào Dịch hận không thể chia người mình ra hai nửa, mỗi một bên một nửa, thế nên ông không có thời gian rảnh nhìn đến Bony đang nhìn mình chằm chặp, mặc dù, ánh mắt Bony thật sự rất chăm chú.

“Tiểu Cảnh, có phải thể chất con thức tỉnh linh lực chữa trị đã bị mọi người biết?” Đặt Thiên Dịch xuống giường, Hào Dịch lúc này rảnh rỗi mới đi tới bên người Thường Cảnh, hỏi rõ nguyên nhân.

Tiếng dạ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, tâm tình Thường Cảnh xuống dốc không phanh, ở trên đường y đã nghe Bony nói đến quyết định của Thiên Dịch, điều này làm cho cả người y cảm thấy không tốt, y đang tự trách mình.

Hào Dịch nhìn người trước mặt hồn bay phách tán, hơi thở dài, lập tức vươn tay như trưởng bối, nhẹ nhàng xoa lên đầu Thường Cảnh, “Không cần lo lắng, chỉ cần Địa Quốc linh lực vẫn còn dồi dào, Thiên Dịch sẽ có ngày khôi phục, hơn nữa còn có khả năng đột phá.”

Nghe được lời Hào Dịch, Thường Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt như nai con Bambi* nhìn về đối phương, không nhịn nổi mở miệng xác nhận, “Có thật không ạ? Thiên Dịch còn có thể khôi phục sao?”

*Nai Bambi

“Ừm……” Hào Dịch ánh mắt có chút hư vô, “Trên thực tế, linh lực hiện tại của Địa Quốc, đã càng ngày càng ít, chỉ còn một số ít địa phương linh lực vẫn dồi dào, thế nhưng có một vài chỗ, thậm chí đã hoàn toàn biến mất.”

“Biến mất? Sao lại thế?” Thường Cảnh có chút mờ mịt, “Thiên Dịch hiện tại như thế này, liệu cậu có thể khôi phục không?” Thường Cảnh lo lắng tay nắm chặt áo Hào Dịch, ánh mắt cấp thiết hỏi dò.

“Chỉ cần linh lực Địa Quốc một lần nữa trở lại vào thời kỳ dồi dào, như vậy sẽ liền khôi phục ngay, mà hiện tại, chỉ có thể nói rằng sẽ rất chậm thôi.” Hào Dịch nhìn giống cái trước mặt, nhẹ giọng nói, “Chỉ là, muốn cho linh lực Địa Quốc trở lại thời kỳ dồi dào, nói dễ làm mới khó.”

Ngày xửa ngày xưa, linh lực Địa Quốc vô cùng dồi dào, có một ít chủng tộc dựa vào hấp thu linh lực bắt đầu khởi nghĩa, tỷ như Tinh Linh tộc, tỷ như Thú tộc…… Bọn họ dựa vào hấp thu linh lực Địa Quốc, tu luyện chính mình, cuối cùng trở thành quân chủ lực khổng lồ nhất trong Địa Quốc.

Địa Quốc ban đầu chỉ có cư dân nguyên thủy, kỳ thật chỉ có Nhân tộc cùng Ma tộc, hai chủng tộc lúc đó không can thiệp lẫn nhau, bọn họ thỉnh thoảng sẽ hợp tác, bởi vì Nhân tộc có giống cái mà Ma tộc muốn, mà Ma tộc thì lại có thể cung cấp đá quý cho Nhân tộc.

Thế nhưng sau khi Tinh Linh tộc cùng Thú tộc xuất hiện, bọn họ liền đánh vỡ loại hình thức cân bằng này, thời điểm ban đầu, Tinh Linh tộc, Ma tộc cùng Thú tộc, thường xuyên có những cuộc đại chiến, bọn họ vì đất đai, vì giống cái, thậm chí vì một ít nguồn nước, cái gì cũng có thể đánh nhau chí chóe.

Mãi đến tận rất lâu về sau, mọi người chợt phát hiện chiến đấu với nhau nhiều lần như vậy thì không phải là biện pháp tốt, chính tộc nhân mình hi sinh sẽ giảm thiểu rất nhiều, vì thế từ Ma tộc, Thú tộc, Tinh Linh tộc đề cử người làm lãnh đạo, bọn họ khắc chế lẫn nhau, cùng nhau thỏa thuận, đưa ra điều khoản —— Ma tộc ở lại hướng tây, mà Thú tộc cùng Tinh Linh tộc, lại phân bố ở trung bộ cùng hướng đông.

Theo thời gian trôi qua, ba chủng tộc không còn nghiêm khắc ước định lẫn nhau, tộc nhân bọn họ bắt đầu sống trong thành trấn lẫn nhau, chỉ cần không xâm phạm, như vậy sẽ bình an vô sự.

Một thời gian sau, mọi người cũng đã bắt đầu quen thuộc phương thức này.

Nhưng mà, ngày tháng hòa bình càng ngày càng lâu, đội ngũ Tinh Linh tộc cùng Thú tộc càng ngày càng khổng lồ, hầu như đã đạt đến con số khủng, hơn nữa Tinh Linh nhờ vào thiên nhiên, nên rất ít khi qua đời, ngay cả bình quân tuổi tác của Thú tộc cũng ngày càng dài, cuối cùng đạt đến mấy ngàn năm thậm chí hơn vạn năm…… Rốt cuộc, Địa Quốc bắt đầu có làn sóng người tai hại tăng vọt.

Đầu tiên, diệp lục trên Địa Quốc bắt đầu giảm bớt; tiếp đó, thời tiết bốn mùa càng ngày càng lộn xộn, sau đó sông núi nước non bắt đầu theo mùa bùng nổ ra những thiên tai chưa bao giờ thấy; cuối cùng, cũng là cái nghiêm trọng nhất thậm chí còn gây nguy hiểm thương tổn đến Thú tộc cùng Tinh Linh tộc —— vốn linh lực dồi dào ngày càng giảm bớt, đồng thời còn biết được, người Tinh Linh tộc có quang hệ linh lực chữa trị từ từ biến mất, Thú tộc càng ngày càng ít giống đực —— nếu linh lực cứ tiếp tục biến mất, tiếp đến, chính là Tinh Linh tộc cùng Thú tộc toàn bộ đều diệt vong.

Không hiểu được Hào Dịch nói chuyện gì, thế nhưng Thường Cảnh mẫn cảm phát hiện, chuyện này, có thể có mối liên quan đến nguyên nhân chính mình xuyên đến đây, y an tĩnh nhìn Tinh Linh ngồi ở trước mặt mình, mím môi.

“A, ngô nhớ đã gặp nhữ ở đâu rồi!” Bony âm thanh kích động đánh vỡ Hào Dịch cùng Thường Cảnh đang ngồi yên tĩnh xuất thần, hai người ăn ý đưa ánh mắt nhìn xuống con thú đã thu nhỏ kia, thế nhưng tính cách vẫn là Kỵ Hành thú xuẩn ngốc.

“Cái cây thế giới, nhữ là người thủ hộ của cây thế giới!” Bony ánh mắt tỏa sáng, nó vắt chân lên cổ nhảy đến trước mặt Hào Dịch, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, khẳng định điều này.

Nghe vậy, Hào Dịch chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, không phủ định cũng không thừa nhận, Thường Cảnh ở một bên có chút không rõ vì sao, “Bony, cây thế giới có nghĩa là gì?”

“Hừ, nhữ là Nhân tộc chỉ có trăm năm tuổi thọ nên đương nhiên không biết rồi.” Bony đối với cây thế giới có một tình cảm khó có thể dùng lời diễn tả, nó hơi giương mắt, híp mắt nhìn Thường Cảnh, hắng giọng một cái, không nhanh không chậm mở miệng, “Cây thế giới này được cộng đồng Thú tộc cùng Tinh Linh tộc sùng bái, tồn tại như một vị thần. Có người nói nó là một hạt giống đến từ dị thế, sau khi nó xuất hiện, thế giới này mới bắt đầu xuất hiện linh lực, bởi vì xuất hiện linh lực, mới khiến cho Thú tộc cùng Tinh Linh tộc có thể lớn mạnh như vậy……”

Bony giọng điệu rất tự hào, “Lúc ngô còn nhỏ, đã từng may mắn được một lần gặp cây thế giới, quanh người lão là một lớp linh lực ôn hòa đày đặc, khiến ngô cảm giác rất thoải mái…… Quả thật là một ký ức khó quên, lão rất hiền lành, rất thích nói đùa.”

…… Cho nên, một cái cây có thể nói chuyện?

—— đây là thụ tinh giám định hoàn tất!

…… Hạt giống đến từ dị thế?

—— lại một hạt giống có kỳ tích xuyên qua đến đây, thế là xong!

Trở lại chuyện chính, Thường Cảnh nghe Bony tổng kết ra hai câu, kỳ thật rất thần bí, có điều Thường Cảnh cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thế giới này có Tinh Linh có Ma tộc có Thú tộc, còn có những sự việc kỳ quái khác, có một gốc cây được ví von như vị thần, không có chút nào kỳ lạ cả.

“Đúng vậy, cây thế giới đều thích nói một chút về chuyện thế giới của ông cho ta nghe, khi ông miêu tả trong thời không kia, có một cái cánh quái vật khổng lồ bay trên không trung, cũng có thể là dưới đáy nước có những con cá và các sinh vật hết sức kỳ quái, thậm chí ở trên đường còn có những cái hộp biết đi hết sức kỳ lạ……” Hào Dịch khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt nhớ lại hồi ức cảnh tượng giữa mình và cây thế giới, thế nhưng vẻ mặt sau đó lại lộ ra lo lắng: “Ông luôn luôn hài hước như vậy, nhưng mà, đã gần ngàn năm nay, ông càng ngày càng ít nói chuyện, thanh âm cũng càng ngày càng mệt mỏi.”

“Cũng chính bởi vì như vậy, linh lực Địa Quốc mới bắt đầu biến mất sao?” Câu nói này là Bony hỏi, nó kỳ thật vẫn luôn không buồn không lo cho nên khi ban đầu chưa gặp gỡ bọn Thiên Dịch đi ngang qua con đường đó thì nó hay trêu chọc người qua đường, thỉnh thoảng sẽ hoan thoát chạy về tìm đồng bạn của chính mình chơi đùa, tiếp đó trở về cánh rừng rậm tiếp tục trêu chọc người khác —— sở dĩ có nguyên nhân như vậy, là bởi vì Bony cảm thấy, nếu ở lại trong cánh rừng rậm kia, linh lực của nó sẽ tăng trưởng nhanh hơn.

Thường Cảnh cũng chớp mắt nhìn Hào Dịch.

“Đúng, cây thế giới nói cho ta biết, chẳng còn bao lâu nữa, linh lực của lão sẽ hoàn toàn biến mất, cuối cùng sẽ trở thành một cái cây bình thường.” Hào Dịch bi thương, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về Thường Cảnh, “Tiểu Cảnh, con có còn nhớ ta lúc đó có đưa cho con một chiếc hộp có chứa hạt giống không?”

Thường Cảnh sững sờ gật gật đầu, “Dạ nhớ, lúc đó con còn nhờ người giữ dùm con hộp này.”

Hào Dịch gật đầu, “Thật ra, đây là hạt giống của cây thế giới, nó kỳ thật có hai hạt, một hạt ở chỗ của ta, còn một hạt, ở trong tay của người dị thế, nhưng từ lúc đó cho đến bây giờ, ta còn chưa tìm được y.”

Nói tới chỗ này, Hào Dịch có chút hổ thẹn.

Người dị thế? Thường Cảnh trong đầu phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến mình, bởi vì chính y cũng là người dị thế xuyên qua đến nơi này, nhưng y biết rõ, trên người mình không có hạt giống kia.

Nghiêng đầu, Thường Cảnh nhớ tới một người khác.

Y vội vã từ trên eo mình móc ra túi tiền lúc trước Tuần Thuyền đã đưa quà cho mình, cái kia được gọi là món đồ đến từ dị thế, không thể chờ đợi được nữa mở ra, nhìn thấy hạt giống lẳng lặng nằm ở bên trong, hiểu ý nở nụ cười.

“Hào thúc, là cái này sao?”

Hào Dịch vội vã nhận lấy cẩn thận phân biệt, vẻ mặt kinh hỉ.

“Tiểu Cảnh, từ nơi nào mà con có được nó?”

“Lúc trước con cùng Thiên Dịch có đi đến Ma tộc giúp vương phi của thân vương Ma tộc Bỉ Nặc tỉnh lại, lúc chia tay, vương phi có tặng con lễ vật này.” Thường Cảnh đem chuyện này từ từ kể ra, cũng nói đến việc Bony cùng Thiên Dịch ký kết khế ước.

Hào Dịch nghe xong, cảm khái đúng là ý trời.

Yên lặng nhìn Thường Cảnh, Hào Dịch nói: “Tiểu Cảnh, con muốn biết đến cái gì gọi là người thủ hộ cây thế giới không?”

Thường Cảnh gật gật đầu, y bức thiết muốn biết, càng nhiều thông tin về thế giới này, cùng với, phương pháp khiến cho Thiên Dịch khôi phục trở thành Tinh Linh cường đại.

“Người thủ hộ cây thế giới, chính là……” Hào Dịch bắt đầu kể ra cố sự cổ xưa cho Thường Cảnh nghe.

Người thủ hộ cây thế giới, vẫn luôn là Tinh Linh trong bộ tộc, đây là đệ nhất Tinh Linh được chính cây thế giới thời điểm khi mở mắt ra, liền trói buộc danh hiệu này.

Bởi vì đệ nhất Tinh Linh khi thức tỉnh nhìn thấy đầu tiên chính là cây thế giới, nên tộc Tinh Linh vẫn luôn được gọi là Tinh Linh tự nhiên, bọn họ thờ phụng thiên nhiên, sùng bái thiên nhiên, thậm chí, đối với cây thế giới thần bí, luôn ngóng trông ngưỡng mộ.

Cây thế giới vẫn luôn do đệ nhất Tinh Linh khi thức tỉnh huyết thống liền bảo hộ, đến Hào Dịch đã là một thế hệ mới, đã qua ba đời, mỗi một đời người thủ hộ sẽ ở bên cạnh rất lâu, mãi đến tận khi người thủ hộ kế tiếp xuất hiện.

Thời điểm đến Hào Dịch, cây thế giới đã bắt đầu trở nên suy yếu, bởi vì Địa Quốc cần linh khí vượt quá mức cho phép khả năng lão có thể cung cấp.

Cho nên, Hào Dịch từ ngày thủ hộ cây thế giới đến tận bây giờ, liền biết vào một thời khắc nào đó, sẽ có một tên dị thế Nhân tộc cũng giống như cây thế giới đến đây, có thể giúp đỡ thế giới này khôi phục như lúc ban đầu.

Mà Nhân tộc này, khi Hào Dịch đã chờ đợi cực kỳ lâu, rốt cục mới xuất hiện, mà vào lúc này, cây thế giới đã suy yếu, ngay cả thoại cũng không thể thốt lên.

Hào Dịch nói xong, trong chớp mắt liền yên lặng.

Một hồi sau, Thường Cảnh mới lấy lại âm thanh chính mình.

Y ngơ ngác chỉ tay vào chóp mũi mình, không xác định hỏi: “Ý chú là, con sẽ có biện pháp giúp cho thế giới này khôi phục linh lực như lúc ban đầu?”