Đương nhiên, bằng vào Mạnh Ân thiên tài sao có thể không nghiên cứu ra được giải dược? (chỉ là có rất nhiều tác dụng phụ thôi…). Sống sót sau tai nạn, những học tỷ học trưởng kia ôm đầu khóc rống, tranh nhau đóng gói hành lý chạy thoát sạch sẽ không còn một mống. Sở dĩ sự việc không bị bại lộ, là vì Mạnh Ân chấm thành tích loại ưu cho bon họ, thì sự kiện ô long này mới có thể che giấu qua được.

Đương nhiên, có một vài học tỷ học trưởng bị hậu di chứng vì vậy mới miễn khỏi bất hạnh bị lưu ban, thực khẩu thị tâm phi mà nhất trí tán dương sự giáo dục tài giỏi của Mạnh sư phụ. Đại sư phụ mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng hiệu trưởng của trường khác gởi thư cảm tạ tới, bất giác trên mặt cũng có vinh dự, thuận miệng liền khen ngợi Mạnh Ân vài câu.

“Không nghĩ tới thằng nhóc chập mạch kia cũng đã biết nghĩ thông suốt rồi, mới chia tay vài ba ngày, thật sự đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Một vị sư phụ nào đó của “Đêm Hè” ghi nhớ vào trong lòng, vào một đêm không trăng không sao, bèn đưa một ‘đệ tử’ mà hắn đau đầu nhất, đến sở nghiên cứu của Mạnh Ân.

“…Lão Mục, thầy tới có chuyện gì sao?” Đang nhét một con Mạn Đà La giãy dụa điên cuồng vào trong máy ép, Mạnh Ân cảm thấy thực khó hiểu.

Vị đồng nghiệp kiêm bạn học cũ này, vừa không cùng ngành, cũng không cùng sư phụ. Sở dĩ quen biết, là vì Đại sư phụ tức sùi bọt mép cho rằng Mạnh Ân cần phụ đạo tâm lý (ở mặt trình độ nào đó mà nói…), kiên quyết bắt hắn đến phòng tư vấn tâm lý của Mục sư phụ.

Nhà tư vấn tâm lý giỏi nhất “Đêm Hè” này mặc dù không thành công uốn nắn hắn từ tình trạng không được bình thường trở lại con đường chính phái, nhưng ít nhất cũng dạy cho hắn làm thế nào giấu giếm được sự không bình thường của mình – thế là hắn có được sở nghiên cứu của riêng mình.

Mà hắn biết, vị Mục sư phụ này chưa từng có trường hợp ngoại lệ thất bại. Trưởng khoa tư vấn tâm lý với năng lực chữa trị tâm lý mạnh đến mức quả thực có thể sánh bằng Đại thiên sứ này, cư nhiên lại muốn an bài đệ tử của mình đến chỗ Mạnh Ân dạy dỗ?

Hắn nhịn không được ló đầu ra xem một chút, xem thử có phải trời đang đổ mưa ‘dao nhíp’ chứ không phải mưa ‘nước’ hay không.

“Lão Mục, thầy mà không có biện pháp, ta cũng không thể nào có biện pháp.” Hắn vội vàng giơ hai tay đầu hàng. Nếu mà Mục sư phụ cũng không có biện pháp, trừ bỏ thượng đế, đại khái cũng sẽ không ai có biện pháp.

“Ai nha, ai nha, sao lại khách khí như vậy chớ?” Mục sư phụ với vẻ mặt như của ‘anh trai hàng xóm’ mỉm cười, giải trừ lòng cảnh giác của Mạnh Ân, “Tôi nghe Đại sư phụ nói, thầy dạo gần đây chăn dắt đám đệ tử rất tốt nha. Coi như giúp tôi một chuyện, thế nào? Thật sự trừ thầy ra tôi cũng không nghĩ ra người nào thích hợp hơn…”

Cá 100% là hắn nhất định có được ma lực nào đó, làm cho người khác không thể kháng cự. Mạnh Ân có chút nổi giận nghĩ. Ló đầu ra nhìn ‘đệ tử’ ngoài cửa…

“Cho xin đi! Đó là đứa con gái lớn tám tuổi của thầy mà!” Mạnh Ân kêu lên, “Ta tuy rằng lâu không trở về ‘Đêm Hè’, nhưng ta cũng thường dạo thăm trên trang web ‘Đêm Hè’ nha! Thầy dăm ba bữa liền chụp hình con gái đăng lên trang web trường… Thầy là muốn lừa tiền bắt cóc hay là muốn lừa người mù a? Thầy đem đứa con gái bảo bối đến chỗ tôi làm gì? Nơi này của tôi không phải nhà trẻ…”

“…Nó hiện tại thật sự là đệ tử của tôi!” Mục sư phụ trán đầy mồ hôi, “…Được rồi, tôi nói thẳng với thầy, năng lực của con bé đã khai sáng từ rất sớm rồi, không biết là kế thừa từ mẹ nó hay tôi, tóm lại, con bé đối với phù chú và ‘linh’ có thiên phú rất đặc biệt… Chỉ cần một tuần là được rồi, làm ơn, một tuần thôi! Năng lực của con bé không được ổn định lắm, mà mẹ nó lại sắp lâm bồn rồi… Chúng ta không có thời gian chăm nom nó.”

Mạnh Ân trong lòng thầm mắng không thôi, vị tư vấn tâm lý thần thánh sắp phát ra hào quang đáng chết này nhất định đã hạ độc thủ gì với hắn, làm cho hắn một chữ cũng không thể phản bác, không thể phản đối, cứ trơ mắt nhìn hắn dặn dò con gái nhỏ phải nghe lời, đoạn nghênh ngang rời đi!

Phụ nữ là cực phiền toái! Mặc kệ là tám tuổi hay là tám mươi tuổi!

Hắn giương mắt nhìn đứa bé gái với gương mặt nho nhỏ âm trầm kia, thở dài thườn thượt, “…Con tên gì?”

Tiểu cô nương lạnh lùng nhìn hắn, hất mặt qua một bên.

Mạnh Ân im lặng thật lâu. Ít nhất hắn có thể xác định, tiểu cô nương không có huyết thống thánh thú, linh thú, hoặc ma thú. Hắn lại không có sở trường cư xử với nhân loại… Nhất là phụ nữ, đặc biệt không có tý tẹo sở trường nào.

“…Lưu Phi! Chúng ta có một vị khách nhỏ!” Hắn chỉ có thể gọi viện binh.

“Khách nhỏ?” Lưu Phi từ trên lầu ló đầu ra, “Ai da, là một em gái đáng yêu?! Hoan nghênh đến nơi này, mặc dù sư phụ có chút không bình thường, nhưng cũng tốt lắm…” Cô đi xuống lầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Ân vài lần, cảnh cáo hắn đừng có gây thêm rắc rối gì nữa.

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn nhìn Lưu Phi, đột nhiên nhào vào lòng cô, vẻ mặt cười ngọt ngào.

What XXOOXYΖ! Mạnh Ân đột nhiên nổi lửa giận. Thế lày là thế lào?! Ai ai cũng thích Lưu Phi, bộ hắn khiến người ta ghét lắm hay sao?! Tự tôn a tự tôn… Hắn thật sự đã bị tổn thương trầm trọng.

Nhìn sư phụ lại ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, Lưu Phi nhịn không được bật cười, rất qua loa xoa xoa đầu hắn, “Sư phụ ngoan nha, nhanh đi xử lý cho xong đám Mạn Đà La kia đi, bữa tối ta nấu gà nấm hương nha… nào, em gái, chị dẫn em đi đến phòng của em. Em tên gì…”

“Hạ Đóa.”

“Đóa hoa mùa hè sao? Thực đáng yêu a…”

Mạnh Ân vuốt vuốt tóc mình, tâm tình mười hai vạn phần phức tạp… Hắn không có chí tiến thủ thở dài một tiếng, ủ dột tiếp tục đem Mạn Đà La giãy dụa không thôi nhét vào máy ép (làm nước ép nhân sâm ).

.

Mạnh Ân cảm thấy, con nhóc Hạ Đóa này đã hoàn toàn phá hủy cuộc sống an bình của hắn!

Tiểu quỷ chết tiệt kia gần như là quấn quít lấy Lưu Phi không rời, hắn ngay cả muốn hảo hảo nói chuyện một chút cũng không xong, càng không cần nói tới việc lại gần Lưu Phi một chút…

Tiểu quỷ đáng ghét kia còn chưa đụng tới tay, đã bị phỏng rồi*, luôn khiến Lưu Phi bận rộn không ngừng.

(*biến tấu từ câu: chạm tay phải bỏng: ý chỉ người vô cùng quan trọng, được nâng niu, săn đón)

Tuy Lưu Phi vẫn luôn cảnh cáo, nhưng hắn thật sự nhịn không được muốn thả xích luyện xà ra, hoặc kêu con nhóc đó đi vườn rau nhổ Mạn Đà La, hoặc là hạ loài cổ ‘không nguy hiểm đến tính mạng’ linh tinh gì đó…

“Ta ghét nó!” Nổi trận lôi đình, Mạnh Ân oán giận.

“Sư phụ, chín chắn một chút.” Lưu Phi khuyên hắn, nhưng còn chưa kịp nói gì, Hạ Đóa đã dùng thanh âm vừa ngọt ngào vừa cầu xin gọi Lưu Phi, cô liền vội vội vàng chạy lên lầu.

“Chuyện gì vậy?” Lưu Phi đi vào phòng Hạ Đóa, nhìn con bé mặt đầy nước mắt.

“Bài tập này em không biết làm…” nó khóc thật sự đáng thương, “Vừa rồi em hỏi sư phụ, hắn không chịu chỉ em. Em ghét hắn.”

Không có khả năng. Lưu Phi liếc mắt một cái nhìn thấu con bé nói dối. Cô rất hiểu Mạnh sư phụ, tuy rằng hắn rất không đầu óc, dây thần kinh lại thô, nhưng mà đối với phụ nữ, cũng rất tốt.

“…Sao lại ghét Mạnh sư phụ?” Cô quyết tâm hảo hảo nói chuyện. Hạ Đóa dính cô như vậy, làm cho cô cảm thấy thực mệt mỏi. Nhưng Lưu Phi cùng cô nhi không khác nhau là mấy, rất thông cảm đến những đứa bé trước nay được cưng chiều, đột nhiên rời khỏi gia đình ấm áp, nhất định sẽ không dễ thích ứng.

“Hắn đẹp hơn em.” Hạ Đóa thực kiêu ngạo nói.

…Muốn xinh đẹp hơn Mạnh sư phụ là một chuyện khó khăn cỡ nào?

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Có xinh đẹp hay không chỉ là bề ngoài mà thôi, làm sao có thể dùng xấu đẹp để đánh giá một người được? “Chỉ đơn giản vậy?”

“…Em chán ghét hắn. Bởi vì chị thích hắn, hắn cũng thích chị.” Hạ Đóa đột nhiên bắt đầu ngang ngược, “Em thích chị! Em không muốn chị thích người khác!”

“…” Lưu Phi nhất thời nghẹn lời, cô thật đúng là không nghĩ tới cô có thích sư phụ hay không, sư phụ có thích cô hay không! Cô chỉ tự nhiên mà cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau. “Kỳ thật chúng ta đều là bằng hữu thôi. Mọi người đều quý mến nhau, không tốt sao?”

“Không tốt!” Hạ Đóa kích động, “Đừng thích người khác được không? Chị Lưu Phi! Chỉ thích em… Làm ơn, chỉ thích mình em thôi! Đừng giống như ba mẹ em… Trước kia nói chỉ thích em, hiện tại lại chỉ thích mỗi em trai còn chưa sinh ra! Thích em nha thích nha, chỉ thích em thôi! Làm ơn!”

Lưu Phi bị con bé dọa sợ. Cô cũng vừa mới đầy mười sáu tuổi, đối với loại vấn đề tình cảm còn rất mờ mịt. Tình cảm kịch liệt của một đứa bé như vậy, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“…Chị, chị cũng thích em mà.” Cô sửng sốt hồi lâu mới trả lời, “Nhưng chị còn thích tất cả bạn bè nữa.”

“Đồ phản bội! Chị cút đi! Em không muốn nhìn thấy chị nữa!” Hạ Đóa lớn tiếng gào khóc, Lưu Phi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh vô hình rất lớn đẩy văng cô ra ngoài, cửa phòng rầm một tiếng đóng sập trước mặt cô.

Thực tế, Lưu Phi thật sự rất sợ hãi. Mãi một hồi lâu cô mới tìm được khí lực run rẩy đứng lên, ù té chạy vào phòng thí nghiệm của Mạnh Ân, ôm chầm lấy cổ hắn, run như cầy sấy.

“Sao vậy sao vậy!” Mạnh Ân cũng sợ hãi, “Làm sao vậy? Lại có u linh đến nhà dạo sao?”

Cô run rẩy một hồi, mới bắt đầu nói năng lộn xộn tự thuật lại chuyện vừa rồi. Mạnh Ân vừa nghe, vừa đáng sợ nhíu mày.

“Ta đi giáo huấn nó!” Hắn rống lên, “Đánh cho nó một trận mới biết phải trái!”

“Đừng đừng đừng đừng…” Lưu Phi mang theo tiếng khóc, “Nó nó nó nó vẫn là đứa trẻ…”

“Cái gì, còn nhỏ là có thể không cần biết đúng sai hả! Xem đi nó đã dọa ngươi thành như vậy…”

“Là là là ta nhát gan…” Lưu Phi cũng không biết mình vì sao lại bị dọa đến như vậy, cô hẳn là chỉ sợ quỷ a?