Lại Truyền Phong đứng trên tường thành Nhạc Châu, suy đoán tâm tư của đại soái thế nào cũng không sao đem thiên chức quân nhân và phá hoại bỏ chạy liên hệ với nhau, ba nghìn huynh đệ thêm vào một nghìn phủ binh đủ để thủ vệ thành Nhạc Châu, cho dù là quân binh tinh nhuệ tới công thành cũng thủ được nửa năm không thành vấn đề, một tòa thành yên lành tại sao lấy ra chà đạp?

- Tướng quân, thuộc hạ đã tẩm dầu vào gỗ đá, chỉ đợi thủy tặc tới sẽ cho bọn chúng một đòn phủ đầu đau đớn, mấy vạn thủy tặc không biết đầu chúng có tính quân công không?

- Chết không tính, chỉ sống mới tính, tàn phế thì trừ quân lương của ngươi. Nghe thuộc hạ tính tới cả quân công, Lại Truyền Phong bống nhiên bực tức.

- Hả? Thế này thì làm sao mà đánh, tướng quân, nếu thủy tặc đánh tới thì ti chức có nên giết không? Hôm qua tướng quân còn muốn cắm bọn chúng lên hồ thị uy mà.

- Đương nhiên phải giết, nhớ kỹ không cần kẻ thương bệnh, chỉ cần bị thương là bồi thêm một đao, tốc độ phải nhanh không để tư mã nhìn thấy, đó là điều đại soái căn dặn.

Lâm trận hạn chế tướng quân tự do phát huy, dù chủ soái ngu xuẩn đến mấy cũng không đưa ra lệnh này với tướng sĩ sắp lên chiến trường, Vân hầu xưa nay trí tuệ lại đưa ra mệnh lệnh đó, dứt khoát không phải hầu gia bị điên mà trong đó có đạo lý mà kẻ thô kệch như mình không hiểu được.

Lưu Nhân Nguyện nhận được mệnh lệnh là kiên quyết tiêu diệt tất cả thủy tặc dám phản kháng, nếu cần không để lại kẻ nào.

Định Vũ quân của Trường Tôn Xung ở Ba Lăng cách đó không xa, sáu nghìn giáp sĩ đủ để ứng phó với tất cả sự kiện đột phát, đó là nguyên nhân lớn nhất Vân Diệp tự tin lệnh Lại Truyền Phong bắt sống tất cả thủy tặc có thể bắt.

Chiến hạm của thủy quân vẫn theo kế hoạch bắt đầu bao vây Quân Sơn, soái hạm mộc lan chu nổi trên mặt nước như ngọn núi trôi tới trại thủy tặc, thủy tặc nghênh chiến lấy thuyền nhỏ đấu thuyền lớn chỉ có cách dùng hỏa công, mà trên chiến hạm mọc ra vô số câu liêm chắn hỏa thuyền, tiếp đó là tảng đá cực lớn ném vào hỏa thuyền, hỏa thuyền bị thủy lỗ lớn, nước hồ ồng ộc chảy vào, chẳng cầm cự bao lâu liền chìm xuống hồ, chỉ có bó có tưới dầu vẫn còn cháy trên mặt nước.

Hỏa thuyền không ngừng từ trong thủy trại tràn ra, mũi thuyền cắm đầy đinh sắt, mượn thế gió lao tới, mới đầu trên thuyền có một số phỉ tặc điều khiển bánh lái, hò hét tuyệt vọng muốn đồng quy vu tận với thuyền lớn.

Trên mặt hồ khói mù mịt, thuyền lớn của quan quân phải rút lui năm dặm, đợi những chiếc hỏa thuyền kia tự cháy hết, trên mặt hồ bao la lại dùng hỏa công, không biết là chủ ý ngu xuẩn của kẻ nào. Lưu Nhân Nguyệt nhổ một bãi nước bọt nhìn thuyền lớn thuyền nhỏ của thủy tặc cướp đường bỏ chạy.

- Hàn tiên sinh dự liệu vô cùng chuẩn xác, quan quân quả nhiên nhường đường, bọn chúng cho rằng lần này chúng ta cố đánh Nhạc Châu là chiến lược thất bại, không biết rằng ta căn bản không hi vọng đám người đó còn sống, chỉ cần phá được Nhạc Châu thôi.

Lưu Phương thương cảm nhìn đám thủy tặc nối nhau tiến lên, Hàn Triệt lại nói: - Hàn tiên sinh là trí giả trên đời, vì sao không nhìn thấu chân tướng nhân gian, có vài vạn thủy tặc đáng là gì đâu, trên đời này sinh tử chỉ cách nhau gang tấc, cờ gì phải cố chấp sinh ra tâm ma?

Lưu Phương gian nan nói: - Công tử là thần, tất nhiên có thể lãnh đạm nhìn tất cả, lão nô thị khác, hôm qua một tiểu huynh đệ cười cho lão nô một quả quất, lão nô ăn ngon lành, hôm nay phải tiễn hắn đi nạp mạng, trong lòng lão nô khó chịu một chút. Hôm nọ một huynh đệ trẻ đỡ lão nô khỏi ngã trên thuyền, hôm nay hắn đi nạp mạng, khó chịu trong lòng tăng thêm một phần. Có một lão huynh đệ hôm qua cùng lão nô uống một bầu rượu, hôm nay lại đi nạp mạng, cho nên trong lòng tích lũy rất nhiều sự khó chịu. Nay công tử muốn lão nô vứt bỏ tất cả, dám hỏi lão lão nô vứt bỏ thế nào?

- Ý của ông là sao? Hàn Triệt cười nhạo, hứng thú nhìn Lưu Phương xem ông ta muốn làm gì.

- Công tử vừa tới Động Định Hồ đã dễ dàng thu phục hai mấy nhóm thủy tặc, hoặc dù dỗ hoặc danh lợi, không gì không dùng, cảnh hung tàn của hàm nô bên hồ làm tất cả mọi người sợ vỡ mật. Động Đình Hồ thực sự thuộc về công tử rồi, quan binh là nước, thủy tặc là đá, nước chảy qua đá vẫn luôn đứng tại chỗ, nay tình thế của chúng ta rất tốt, vì sao lại phá hủy tất cả?

- Lão nô già rồi, không quyết đoán như công tử, không trí tuệ như không tử, lại là người tham sống sợ chết bị công tử nắm trong lòng bàn tay, không nhúc nhích gì được. Lão nô tin rằng trong đại doanh này, mình chỉ chỉ huy được bản thân, sợ rằng ngay hộ vệ của mình cũng là người của công tử rồi?

Hàn Triệt cười lớn, nhìn thủy tặc xông lên giao chiến với quan quân: - Ta tưởng ông còn nhẫn nại được lâu hơn, thì ra cũng chỉ đến thế, ta đánh giá cao ông rồi. Chẳng lẽ muốn thực sự khống chế số thủy tặc này khiến ông quên mất cái chết khủng bố ra sao?

Hàm nô đứng dậy, một tên trong đó ngậm cầu gỗ trong miệng, kéo xích sắt đi tới nhìn chằm chằm Lưu Phương, chỉ cần Hàn Triệt hạ lệnh, Lưu Phương khó thoát khỏi vận mệnh thành thịt nát.

Chém giết trên hồ vẫn tiếp tục, tiếng gào thét thê thảm của thủy tặc không ngừng truyền tới, thuyền nhỏ dày đặc dần trở nên thưa thớt, nhưng đội thuyền do ba vạn thủy tặc tạo thành muốn diệt sạch phải mất hai ba ngày. Vân Diệp không dám để đám thủy tặc này xé lẻ ra thành hậu họa sau này, ngay từ đầu Hàn Triệt đã biết Vân Diệp để thủy tặc tụ lại thành một ngay dưới vành mắt mình là chuẩn bị đánh một trận bình định, nhưng có nhiều thủy tặc như thế là sai lầm duy nhất của y, sai lầm này sẽ đẩy y vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thích đánh một trận bình định đại trạch? Hàn Trạch nghĩ tới đó liền vui vẻ, nếu chỉ có ba vạn thủy tặc thì mình sẽ chạy trốn xa hết mức có thể, mặc cho lão già kia cười nhạo, nhưng hiện giờ có sáu vạn thủy tặc thì không phải trò đùa rồi.

Ngay từ đầu Hàn Triệt đã không định đấu trí với Vân Diệp, hắn có nhận thức rất sâu về bản thân, lão già cũng đánh giá mình không bằng Vân Diệp, tuy không muốn thừa nhận nhưng vô số sự thực chứng minh khiến Hàn Triệt không thể nói mình thông minh hơn Vân Diệp.

Không thông minh bằng người ta vậy dùng cách ngu xuẩn nhất để đạt được mục đích, ba vạn quân kháng cự thủy quân, ba vạn quân đánh thành, thậm chí không cần hạ thành chỉ cần biến nó thành đất chết là được.

Mang theo hàm nô bảo hộ vệ Lưu Phương áp giải ông ta lên chiếc thuyền cuối cùng, ba vạn thủy tặc rầm rộ tiến về Nhạc Châu, chưa tới một trăm dặm, lại thuận buồm xuôi gió chẳng cần tới một ngày đã tới đích.

Lưu Nhân Nguyệt cực kỳ bực tức, đám thủy tặc này không phải tới đánh trận mà là tới nạp mạng, máy ném đá vừa mới làm lật nhào một chiếc thuyền, nỏ diệt hết sạch thủy tặc, lại có hai chiếc thuyền địch tương đối lớn đánh tới, hắn phát hiện chưa tới lượt mình chém giết thủy tặc thì đám thủy tặc đã đánh nhau.

Một đại hán áo lam cầm đao tả xung hữu đột trong đám thủy tặc, mặc dù một mình đối diện với mười mấy tên thủy tặc vẫn cười lạnh, chuyện nạp mạng đâu dễ làm, không giết mấy tên cứng đầu lập uy sao được.

Một đao chém rụng miếng thịt to như nắm đấm, chuôi đao đập gãy xương cổ một tên khác, đám thủy tặc còn lại đành cúi đầu xông pha mưa tên áp sát quan quân, chỉ có cận chiến mới còn một tia hi vọng.

Đối diện với sự tấn công không tiếc mạng sống của đám thủy tặc, Lưu Nhân Nguyện vì giảm thiểu thương vong, đành phải rút trận địa về phía sau, đám thủy tặc tiếp tục bám theo.

Hai ngày? Lưu Nhân Nguyện cho rằng đại soái muốn mình tiêu diệt đám thủy tặc này trong vòng hai ngày đúng là xỉ nhục mình, vốn tưởng bọn chúng thấy chiến đấu bất lợi là chạy tứ tán như trước kia, như vậy muốn bắt toàn bộ đúng là nằm mơ nói mộng, bây giờ thì mình muốn chạy bọn chúng cũng bám theo, thật không hiểu đâu là bên mạnh hơn nữa.