- Lại là Hàn Tín điểm binh đề, chẳng qua đổi sang kiểu khác, Hàn Tín biến thành người chăn nuôi, binh sĩ biến thành gà dê, biến thành gà dê cùng lồng đề mục, bản chất chẳng có gì thay đổi, đáp án chính là gà 56, dê 83.

- Phụ hoàng, người cho học sinh xuất sắc của thư viện tính toán mét khối? Thứ này hài nhi ba năm trước đây đã tính chán rồi, chuột hoang đào động hài nhi cũng đã làm vô số lần, nếu như phụ hoàng thêm khái niệm độ dày vào, hài nhi còn nửa điểm hứng thú.

Lý Nhị cho rằng đề mục của mình ra đã là rất khó rồi, được sự cho phép của Trường Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, cho rằng những đề mục này chính là khó nhất trong những năm gần đây, nào ngờ lại bị con trai chê bai trắng trợn.

Lý Khác là một hài tử lễ phép, thấy phụ thân mất hứng thì vội nói:

- Phụ hoàng, những đề mục này không biết là ai đề xuất? Sao lại khinh suất như vậy, quá đơn giản rồi, chức quan Đại Đường ta từ khi nào lại mất giá như vậy? Những đề mục này đối với bọn Tiểu Ảm cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, trình độ như vậy cũng có thể lên tước vị sao? Chẳng phải nói học sinh học ở viện hai năm xong đều có thể làm quan? Phụ hoàng, người nên trừng phạt nghiêm khắc quan viên phụ trách ra đề, bắt hắn làm lại đề mục lần nữa.

Khuôn mặt Lý Nhị hồng lên, gõ đầu hai con trai mỗi người một cái, gào thét:

- Đây là đề mục lão tử ta ra đó, Phòng Huyền Linh, cả cữu cữu của ngươi cũng nói rất khó rồi, hơn nữa còn có kỷ yếu làm quan phía sau, ta không tin thư viện các ngươi ngay cả những thứ thực tế này cũng có thể giải quyết.

Lý Thái xoa đầu ủy khuất nói:

- Phụ hoàng ra đề thực tế chính là sai. Để so sánh một nơi giàu có và đông đúc không phải chỉ nhìn trên tiền thuế nộp lên trên, mà yêu cầu tổng hợp thu nhập thực tế của bách tính địa phương, số lượng của bò, dê, tổng sản lượng lương thực, trình độ của giáo dục, hưng thịnh của thương nghiệp, có tác phường công nghiệp hay không, thậm chí mật độ người ra sao, tốc độ tăng trưởng của nhân khẩu, tỉ lệ sống của trẻ mới sinh cũng phải tính, cuối cùng mới là thuế má nộp lên trên. Đại Đường muốn giàu có và đông đúc không đơn thuần chỉ là muốn lương thực của bách tính, một khi bách tính giàu lên rồi, Đại Đường muốn không giàu cũng khó, cho nên đề của phụ hoàng sai rồi, ít nhất là không hoàn thiện.

Lý Nhị rớt mông cái phịch xuống ghế, nhìn hai nhi tử hỏi:

- Thật ra thư viện dạy các ngươi những gì?

**********

Lý Nhị không tin là thật, vì vậy ngay trong đêm gọi Lý Hựu, Lý Ảm từ thư viện trở về, để cho bọn chúng làm đề mục lần nữa trước mặt bản thân cùng Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trường Tôn Vô Kỵ. Cũng không nói đây là đề mục đại khảo, chỉ nói bản thân muốn kiểm tra bài tập một chút.

Hai thiếu niên mày ủ mặt ê sau khi mở đề thì trở nên trấn định, hai người liếc nhau, bốn người lớn đứng xem rõ ràng thấy được sự mừng thầm trong mắt chúng. Trong lòng Lý Nhị thở dài, Thanh Tước nói không sai, những đề mục này sợ rằng không làm khó được chúng.

Quả nhiên, chỉ trong nửa canh giờ bọn chúng đã làm xong, Lý Ảm còn nhấn mạnh bỏ đi đề cuối, cho rằng chỉ quan tâm thuế má là điều Đại Đường không nên, Lý Hựu thì theo quy củ đem mỗi chức năng liệt kê lại một lần, còn rất khiêm tốn nói đây chỉ là một chút thiển kiến của bản thân.

Quân thần bốn người dưới ánh nến tù mù không nói được một lời, còn Lý Ảm Lý Hựu lại hết sức phấn khởi mang theo phần thưởng phụ thân ban cho về cung gặp mẫu thân.

Nhìn hai nhi tử đi xa dần, Lý Nhị cười khổ:

- Đây là hai nhi tử tệ nhất của trẫm. Huyền Linh, Khắc Minh, Vô Kỵ, tuy rằng hai sách luận của Lý Hựu, Lý Ảm có vẻ ngây ngô, nhưng cũng rất quy củ, toán học, thiên văn, địa lý không cái nào kém. Hai đứa Thanh Tước, Khác nhi còn cho rằng loại đề này là nhục nhã bọn họ. Huyền Linh, ấu tử ngươi thương yêu đã ở thư viện, xem ra đề này cũng không thể làm khó hắn. Nghe nói thành tích của Khắc Minh, Đỗ Hà ở thư viện so với hai nghịch tử của ta còn tốt hơn. Lão tứ, lão ngũ Vô Kỵ ở thư viện, bọn chúng cũng nhất định cho rằng đề mục chúng ta ra rất đơn giản. Đạo đề này cũng thì thôi, nhưng trẫm không muốn hài tử 13, 14 tuổi đều vào triều đình làm quan.

- Bệ hạ, bệ hạ lại dùng danh sĩ Hoằng Văn Quán tới thử một lần, sẽ biết học thức của học sinh thư viện so với các học sinh khác sai biệt thế nào, sau đó chúng ta sẽ có sách ứng đối. Chúng thần cũng cầm lại đề thi, rồi lại tìm những người này tới làm để xem kết quả thế nào.

Phòng Huyền Linh lập tức nhìn ra vấn đề trong đó, học sinh thư viện về các mặt toán học, thiên văn, địa lý, đạo lí đối nhân xử thế nắm chặt cực kỳ tinh chuẩn, thế nhưng sách luận truyền thống, cổ ngôn, điển cố, thi văn thì vẫn trong dự liệu. Khoa này hoàng đế thiên hướng vận dụng thực tế, giảm bớt độ dài của tri thức truyền thống, cho nên làm lợi cho đệ tử thư viện, đương nhiên loại yêu nghiệt như Lý Thái không thể tính vào, sách luận của hắn đến cả lão Phòng nghe thấy cũng phải vỗ án trầm trồ khen ngợi.

Lý Nhị lo lắng trở lại tẩm cung, không rẽ vào cung phi tử nào khác mà trực tiếp đi thẳng tới cung hoàng hậu. Trưởng Tôn đang lừa tiểu nữ nhi ngủ, Lý Nhị thấy như vậy thì tự giác ra bàn ngồi uống trà, đợi sau khi hài tử ngủ mới nói chuyện với Trưởng Tôn.

Tiểu nữ nhi rốt cuộc cũng ngủ, Trưởng Tôn đặt nữ nhi trong màn, phân phó vú nuôi cẩn thận trông coi, lúc này mới ra tiền sảnh, đi lấy một số điểm tâm đặt lên bàn.

- Nhị lang, ăn vài thứ đi, những thứ này không có đường, Tôn tiên sinh dặn chàng không được ăn nhiều đồ ngọt.

- Trẫm giờ lấy đâu tâm tư ăn uống. Hai nghịch tử Lý Ảm, Lý Hựu đều tự mình giải được nan đề, nếu như bọn chúng tham gia đại khảo thì nhất định đỗ.

Trưởng Tôn kinh ngạc nhìn Lý Nhị, nàng không thể tin được với tâm tính của hai tiểu tử kia cũng có thể làm khó trượng phu. Có điều kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, lập tức bật cười:

- Người thường nói hổ phụ vô khuyển tử, nhi tử chàng giải được nan đề cũng không phải việc gì quá khó tin. Hài tử tiến bộ chàng nên vui mừng mới phải, sao lại ủ dột như vậy?

- Hai năm giáo dục của thư viện còn hơn chục năm công lao của trẫm. Hiện tại nàng có bao giờ nghe qua Lý Hựu, Lý Ảm hồ đồ? Trước đây còn có lúc làm vài trò cười, thế nhưng hiện tại trở lại trong cung, không phải đi cùng mẫu thân hắn, mà là quy củ du ngoạn Trường An. Các tiên sinh từng dạy học vấn bọn chúng trong cung ngày trước giờ đều nhìn chúng với cặp mắt khác xưa, có thể thấy được giáo dục của hoàng gia quả thật có vấn đề.

- Bệ hạ đây là đang trách thần thiếp hay sao chứ, giáo dục hài tử không tốt là khuyết điểm của thần thiếp.

Trưởng Tôn cũng có chút mờ mịt, biến hóa của Lý Hựu, Lý Ảm có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Kiêu căng, độc ác, nham hiểm, háo sắc, những lỗi này không ngờ giờ lại không hề phạm phải. Mặc dù bọn chúng cũng không nhận lỗi với thái giám, cung nữ từng khi dễ trước đây, nhưng cũng bồi thường rất nhiều ngân lượng. Nếu không phải trước đây hai đứa nó có ác danh, thì không ai có thể ngờ hai thiếu niên hào hoa phong nhã hiện nay từng làm nhiều chuyện ác như vậy. Cho nên Âm phi vì để cảm tạ Bồ Tát đã nguyện ăn chay hẳn một năm.

- Trẫm không phải đang trách nàng, ngay cả trẫm cũng không ngờ được lại có biến hóa như vậy. Lúc trước Vân Diệp nói giao bọn chúng cho thư viện, chúng ta sẽ không được hỏi đến nữa, cho dù có xảy ra một số việc kỳ quái cũng không được hỏi. Sau đó thì có việc Lý Hựu thân tình với Vân Diệp, Lý Ảm còn bị trói lên cột, tuyên bố bản thân tận mắt nhìn thấy Vân Diệp rạch ngực Lý Hựu, moi tim rồi thay bằng một quả tim dê lớn. Mặc dù Lưu Hiến đã nói đầu đuôi mọi chuyện cho trẫm, thế nhưng trẫm vẫn không rõ, nếu như thay tim là giả, thì sao lại có biến hóa thật lớn như vậy?

Vân Diệp từng nói ngửi hoa lan nhiều sẽ quên mất mùi lan thơm, dùng những lời này nhắc trẫm. Hiện tại nghĩ lại, tên hỗn đản này đang mắng trẫm, vì phía trên còn có một câu, ngửi cá thối nhiều cũng quen mà quên mất mùi thối. Tiểu tử, dám nói hoàng cung của trẫm là đống cá thối, chờ ngươi trở về trẫm sẽ dúi ngươi vào đống cá thối đó, tội danh đã có sẵn, ẩu đả quận vương, để Lý Nguyên Xương đắc ý một hồi.

- Bệ hạ, không thích hợp đâu. Lần này Vân Diệp trông vậy cũng đã chịu đau khổ, suýt chết mà vận lương cho chàng, tìm tài bảo, có đại công với nước. Nếu chàng xử phạt y thì sợ rằng không thích hợp.

- Quả thật có chút không thích hợp, vậy lần sau chờ y mắc sai lầm sẽ xử phạt một thể. Dù sao thì y luôn luôn phạm sai lầm, trẫm muốn bắt đuôi của y cũng rất dễ, ha ha...

Trong lúc Lý Nhị nói những lời này, thì Vân Diệp đang ngồi xổm trên thuyền dùng đũa đảo cá trong nồi. Một nồi cá nấu tiêu chuẩn là trên mặt có một tầng dầu hồng, màu đen của hạt tiêu cộng lại tỏa ra một mùi hương đậm đà, còn thịt cá trắng tinh được đảo dưới nồi. Hồng Thành miệng ngậm đũa, nín thở chờ cá chín.

- Nếu ngươi dám nhúng cái đũa trong miệng ngươi vào nồi, thì ngươi sẽ có "mũ" nồi cá để đội đấy biết chưa.

Vân Diệp nghiêm khắc cảnh cáo Hồng Thành, người này một khi có ăn là bất kể sống chết, lễ nghi gì cũng không để ý. Còn Hà Trung Vũ văn nhã hơn nhiều, nghe theo sự phân phó của Vân Diệp ngồi ngăn ngắn, Vô Thiệt cũng xếp đũa trước mặt, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Nồi mở, Vân Diệp mới ăn được một miếng, Vô Thiệt cũng đã mò đầy bát của mình. Hồng Thành cũng không chịu kém cạnh, miệng nóng rát vẫn cười hề hề, ngay cả Hà Trung Vũ cũng gắp vội hai miếng cho mình.

Trong nồi thoáng cái sạch trơn, đành phải chuẩn bị nấu tiếp nồi mới.

- Hầu gia, đây là thứ ngon nhất trong đời hạ quan từng được ăn, người Quan Trung chúng ta vốn không thích ăn cá mà chỉ quen ăn thịt bò dê. Nhưng không ngờ chúng lại ngon như thế, thật sự là trước đây quá bỏ phí rồi.

Nói xong lại cắm đầu tớp thêm một miếng trong bát của mình.

- Lần này về nhà dù thế nào cũng không xuất ngoại nữa, chỉ cần đi vòng quanh biên cảnh Đại Đường là đủ. Người ta thì du lãm khắp danh sơn đại xuyên, ca từ thi phú hát vang, chỉ có ta chẳng hề đi đâu, Quan Trung là nơi đẹp vậy cũng chẳng tới được mấy chỗ, quả thật thiệt thòi. Cho nên lần này về đến nhà trước tiên sẽ ngủ một giấc đã đời, sau đó ở nhà yêu thương lão bà hài tử, tiểu thiếp của ta cũng sắp sinh, lúc này ta còn lượn lờ trên thuyền thật là không nên. Con người ta cả đời mong muốn cái gì? Lúc nào là đủ? Ta thỏa mãn rồi, quan cao lộc hậu ta đều có, kiều thê mỹ thiếp ta cũng có, với Đại Đường ta cũng tận tâm tận lực, cho nên ta định 30 tuổi về vườn, thoải mái hưởng thụ sinh mệnh của mình. Vô Thiệt, lão cũng tới tuổi cổ lai hi, không bằng thừa dịp lần này lập được công lớn, cùng theo ta đến Tần Lĩnh kiếm ăn, sống nốt quãng đời tiêu dao thoải mái, tránh lúc sắp chết mới hối tiếc mình sống không như ý.

- Lời của Vân hầu chí phải, lão phu khi về sẽ khẩn cầu bệ hạ, hy vọng bệ hạ ân chuẩn. Thời gian gần đây lão phu càng lúc càng thấy thèm cuộc sống chốn thanh sơn nhàn nhã, câu cá, nuôi chim, chơi cờ. Những thứ này đáng ra lão nhân nào cũng phải biết, không ngờ lão phu lại dốt đặc cán mai, già rồi mới bắt đầu sống, cảm giác này thật có chút khó chịu.

Nghe xong Vô Thiệt nói, Vân Diệp gật đầu, mò một khúc cá cho vào bát, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hà Trung Vũ nói:

- Ngươi muốn phát triển tại sĩ đồ, việc này không sai, xấu hổ cái gì, ngươi đối với Oa quốc rõ như lòng bàn tay, chính là lúc triều đình cần ngươi góp sức. Oa quốc này rất đặc biệt, ngươi cần phải chú ý đến động thái của chúng nhiều hơn. Hiện tại bọn chúng nhún nhường, chính là để chuẩn bị hung hăng ngang ngược, mặc dù có thể lúc này cách thời điểm đó còn xa, nhưng tuyệt đối không thể coi thường. Chúng ta đều đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên giờ mới muốn thảnh thơi. Ngươi thì khác, phải tiếp tục mục tiêu của ngươi.

Hà Trung Vũ chắp tay xem như tạ ơn, không cần phải nhiều lời nữa. Vô Thiệt nhìn thoáng qua bờ sông, nói với Vân Diệp:

- Lỗ vương chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn cho tử sĩ đi theo chúng ta, ngươi nói có cần bắt chúng lại không?

Hồng Thành cười hà hà:

- Tốt nhất Lỗ vương gia hãy có chủ ý với bảo thuyền của chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể nhai sạch xương của hắn, chỉ là tiểu nhân này không có can đảm, phỏng chừng chỉ nghĩ tố cáo, hiện tại giám thị chúng ta.

- Người ở đâu sao ta không nhìn thấy? Tướng sĩ canh trên cột buồm cũng không phát hiện?

- Một chút trò vặt mà thôi, Hầu gia nếu như muốn nhìn thì cũng đơn giản thôi, cứ theo lão phu.

Vô Thiệt tới đầu thuyền, ôm cự nỏ đã lên dây, đặt lên vai rồi bắn về bờ sông phía xa một tiễn. Dây cung vừa mới phát ra âm thanh, thì trên bờ sông có tiếng hét thảm, cùng với âm thanh hỗn loạn.

Vô Thiệt nghiêng tai nghe một hồi rồi buông nỏ, nói với Vân Diệp:

- Đám nhặng đã chạy, trong đó một con bị ta bắn trúng người, phỏng chừng không sống nổi. Đại quân ở đây mà dám ngang nhiên nhìn trộm, thực sự là chán sống.

**********

Thuyền vừa đến Lạc Dương, lão tiên sinh Tiêu Vũ đợi nơi này đã lâu lập tức lên thuyền, gặp mặt cũng không khách khí, trực tiếp lệnh Vân Diệp mở bảo khố, lão muốn kiểm tra rồi tính giá trị, chuẩn bị tuyên bố với thiên hạ hoàng gia giàu có thế nào.

Loại chuyện khoe của thế này cũng chỉ có hoàng gia có thể làm, những người khác đều phải lén lút giấu của ở chuồng lợn, ngày thường húp cháo, mặc quần áo rách, ngày lễ ngày tết mới dám ăn một tí thịt. Ban ngày ra vẻ vô cùng tiết kiệm, đến khi đêm đến mới chui vào chuồng lợn ngửi tiền, một mình hưởng thụ vui sướng do tiền tài mang đến.

Loại chuyện giấu tiền vào chuồng lợn có đánh chết Vân Diệp cũng không thèm làm, tiền phải dùng để tiêu, nhà xây đẹp một chút, ăn ngon hơn một tí, xe ngựa nhiều thêm một con, nữ nhân trong nhà mặc đẹp hơn, ban cho người hầu nhiều thêm, mọi người đều vui sướng, như vậy không sướng hay sao? Đã là triệu phú còn cần gì phải giả thành ăn mày?

Đều nói nhân bánh bao phải giấu vào trong, nhưng cũng không thể kĩ đến nỗi cắn 2 miếng mà không tới được. Lão tiên sinh Tiêu Vũ sau khi xem qua trân bảo thì miệng cười toe toét, nhưng lại muốn Vân Diệp phải khiêm nhường, không thể vì tranh kỹ nữ mà đập vỡ thuyền người ta, cũng không thể coi người như thỏ mà bắn tên tùy tiện, Lỗ vương đêm đó đứng ở trên bờ, thị vệ bên người bị nỗ tiễn cường đại bắn trúng, vương gia đến giờ vẫn còn run lẩy bẩy:

- Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là trúng ta rồi.

Vân Diệp cho rằng hoàng đế bệ hạ vĩ đại phái lão tiên sinh Tiêu Vũ tới là nhầm lẫn, hiện tại đòi hỏi toàn quốc đều phải biết quốc khố có tiền, mà không phải giữ kín. Nhân tâm hoảng sợ, đều lo lắng hoàng đế bệ hạ vốn cực kì hiếu chiến liệu có tăng thuế hay không. Người thông minh thì cho rằng hoàng đế bệ hạ miễn đi thuế thân kỳ thật là một loại sách lược.

Cái gọi là dục cầm cố túng, trước là phải cho đi, hoàng đế bệ hạ thông minh mà tàn nhẫn đầu tiên là bỏ thuế thân, nhằm mục đích cho những kẻ ngu si lộ tài phú thực, sau đó, hừ hừ hừ...

Vì thế người thông minh đánh chết cũng không chịu đổi tiên tiểu tam nhà mình, cảnh giác nhìn bọn nha dịch đang bận rộn phân điền cho nhân khẩu dôi ra, một mặt nói nhà mình có ba hài tử, một mặt ước ao nhìn hàng xóm sát vách vừa đổi tên cho con thành tiểu tứ nhận được nghiệp điền. Trong lòng vô cùng chờ đợi đều bị bệ hạ mau mau thu hồi lại của bọn chúng, sau đó phạt thêm, để cho bọn chúng táng gia bại sản, khi đó bản thân sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.