Đường Chuyên

Chương 1498: Giết Ác Tặc

Trường Tôn Xung thở dài, chắp tay một cái rồi quay đầu bỏ đi rất dứt khoát. Vân Diệp cũng không tiễn, biết Trường Tôn Xung tới bàn bạc phân chia thế lực với mình, đó là dấu hiệu của tạo phản, Vân Diệp không cho hắn có cớ, né tránh liên hồi làm Trường Tôn Xung cảm thấy tuyệt vọng, một mình hắn tạo phản không có chút hi vọng nào, chỉ có cùng Vân Diệp tạo phản, hai bên mới có thể dựa theo Trường Giang phân chia.

Hành động gom quyền của Lý Thừa Càn đã làm người khác không thể chịu đựng được nữa, huân quý bắt đầu căm thù hắn rồi, Lý Tượng mặc dù ở Hành Sơn đóng cửa không ra ngoài, nhưng tin đồn liên quan tới hiền vương Lý Tượng đã xuất hiện.

Huân quý là gì, là người bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng kéo hoàng đế xuống để tự mình làm hoàng đế, trong mắt huân quý, hoàng đế chẳng qua là huân quý lớn nhất thôi, một khi hoàng đế không để huân quý sống yên, mọi người sẽ thay hoàng đế. Trên lịch sử trừ Lưu Bang và Chu Nguyên Chương thì hoàng quyền đều luân chuyển trong tay huân quý, ai nắm đấm lớn thì là lão đại.

Vân Diệp nghĩ tới đó thấy rất chán ngán, bảo Vân Thọ:

- Thọ Nhi, mai con dâng thư đàn hặc Chu Hưng và Tác Nguyên Lễ đi, hoàng đế phải dừng thu quyền rồi, hắn không thể quá tham lam.

Vân Thọ gật đầu đi chuẩn bị tấu chương, hai tên ác quan đó hoành hành ba năm, đúng là nên chấm dứt rồi, người khác đàn hặc sẽ có kết cục thê thảm, Vân Thọ thì khác, hắn có hai hảo hữu bị đưa vào Thôi sự viện sau đó không ra nữa.

Mùa đông năm Thái Hưng thứ năm, binh bộ tả thị lang Vân Thọ chửi mắng hình bộ thị lang Chu Hưng, đàn hặc sáu mươi bảy tội lớn, chủ sự Thôi sự viện Tác Nguyên Lễ tám mươi sáu tội lớn.

Đế kinh hãi hỏi quần thần có chuyện này không, văn võ toàn triều khóc lớn, chỉ tay lên trời thề, vạch trần tội trạng của Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ, nhiều tới mức sách vở không chép hết.

Đế rơi lệ an ủi quần thần, lệnh Hình bộ thượng thư Lý Nghĩ Phù, Đại lý tự khanh Hàn Độ, Binh bộ tả thị lang Vân Thọ điều tra, trả lại cho thần dân thiên hạ bầu trời trong sáng.

Vân Thọ vào Thôi sự viện, thảm cảnh không nỡ nhìn, nam làm chó lợn, nữ làm cầm thú, chân tay khắp nơi, da người treo tường, tù phạm cầu khẩn Vân Thọ cho chết thật nhanh, trừ địa ngục không gì có thể so được.

Vân Thọ cuồng nộ cầm kiếm giết mười sáu hình tốt thôi sự viện, hô lớn:" Không giết hết lão tặc, thề không làm người!"

- Chết ba nghìn bảy trăm tám mươi người?

Vân Diệp cũng thất kinh, chỉ ba năm làm sao nhiều thế?

Vân Thọ vàn mắt đỏ hoe:

- Người vào Thôi sự việt phải qua năm bước tẩy rửa, luộc da, cạo xương, rút gân, sưởi ấm, ít người chịu được tới bước thứ năm. Phụ thân biết chúng sưởi ấm ra sao không? Cho người vào chum sau đó đốt lửa, nhẹ nhất thì từ chum ra hai chân cũng thành than.

Vân Diệp trầm mặc hồi lâu:

- Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ có khai nhận khong?

- Không, chỉ cần thẩm vấn, bọn chúng lập tức nói là ý chỉ của bệ hạ, dù sự thực là thế, nhưng con không cần khẩu cung này, con cần bọn chúng nhận hết tội.

Vân Thọ cười khổ:

- Cha cũng biết hoàng đế không thể có tội, chỉ có thể là thần tử có tội, Lý Nghĩa Phù và Hàn Độ căn bản không làm gì cả, ngồi ở đại đường như tượng bồ tát không nói không rằng.

- Bọn họ không dám cướp công lao của con, không làm tượng bồ tát thì làm cái gì?

Vân Thọ cười ngượng ngùng:

- Hổ uy của cha vẫn còn hiển hách, con hưởng nhờ.

Vân Diệp cười lớn:

- Loại chuyện này Vân gia không làm thì ai dám làm? Làm cho tốt, cho xác đáng, tìm Địch Nhân Kiệt giúp con, hắn làm Đại lý tự thiếu khanh quá kín tiếng rồi.

Tân Nguyệt nhìn Vân Thọ đi ra, đầy kiêu ngạo ngồi đối diện với Vân Diệp:

- Hôm nay thiếp thân tuần thị sản nghiệp, rất nhiều người quỳ bái xe của thiếp, khen Thọ Nhi lật đổ ác tặc, ngoài phố đều khen ngợi Thọ Nhi, thiếp nghe cả đường đi không biết chán.

- Có gì mà thích, Chu Hưng và Tác Nguyên Lễ là hai cái quả đã chín nẫu, gió thổi một cái là rụng, dù nhà ta không ra tay, hoàng đế cũng xử lý chúng. Hai kẻ đó đã vô dụng rồi, giữ lại làm cái gì, Thanh Tước năm ngoái muốn đầu chúng đâu có được.

Tân Nguyệt xoay người đi, rất bất mãn với cách nói của trượng phu, rõ ràng là nhi tử béo của mình vạch trần gian nịnh trên triều, không sợ gian hiểm khều mủ của đế quốc, sao vào mồm trượng phu lại thành do đại thế? Có người làm cha như thế không? Chẳng chống lưng cho con gì cả.

Vân Thọ không biết mẫu thân đang giận dỗi với phụ thân vì chuyện của mình, hắn và Địch Nhân Kiệt đi vào Thôi sự viện.

- Ta nhận được văn thư của thôi sự viện, muốn ta tới tới nói chuyện, kết quả bị sư phụ bác về, sư phụ viết trên đó hai chữ "muốn chết", bảo ta mang tới cho Thôi sự viện, thế là Chu Hưng khách khí tiễn ta về, không nói một lời. Nếu ta vào đây, đối diện với những dụng cụ tra tấn này, thật khó mà đảm bảo sẽ không nói gì.

Vân Thọ không cho là thế:

- Sư huynh là ai cơ chứ, Chu Hưng mù mắt nên mới dám nhắm vào huynh, cha luôn muốn san bằng Thôi sự viện, nếu chúng bắt huynh vào thì Thôi sự viện tan lâu rồi.

Địch Nhân Kiệt cười ha hả:

- Chúng ta có trưởng bối bảo vệ tất nhiên không ngại gì, đệ nhìn kết cục của những người kia là biết khủng bố cỡ nào, cái vòng sắt này chẳng biết đã siết bao nhiêu người. Nghe nói siết tới cực hạn đỉnh đầu sẽ bay đi, não như sôi lên, chẳng biết có phải thật không?

- Sư huynh sắp biết ngay thôi, đám người này phát huy hình cụ tới mức đó, nếu không tự thưởng thức một chút sao xứng với tâm huyết của chúng. Đệ muốn xem xem cho Chu Hưng vào chum nướng để xem hắn còn mạnh miệng được không.

Địch Nhân Kiệt đi thẳng tới đại đường bắt đầu làm văn thư, còn về phần Vân Thọ hỏi ra cái gì thì Địch Nhân Kiệt không quan tâm, người thiên hạ đều hiểu, hoàng đế chỉ cần cái cớ che đậy cho khỏi bẽ mặt thôi. Có vẻ chỉ Chu Hưng và Tác Nguyên Lễ không biết cái đạo lý thỏ chết chó vào nồi.

Vân Thọ vào nhà lao, đám võ sĩ thường ngày diễu võ dương oai đều bị nhốt ở đây, tựa hồ biết khó thoát kiếp nạn, nên đều cúi đầu nhận mệnh. Nhưng cũng có kẻ không chấp nhận, như Chu Hưng, hắn vẫn mặc phi bào ngay ngắn, một nếp nhăn cũng không có, chẳng như Tác Nguyên Lễ, đầu tóc bù xù như ổ gà, y phục xộc xệch.

Đó là biểu hiện phòng tuyến tâm lý còn chưa sụp đổ, thấy Vân Thọ tới, Tác Nguyên Lễ bò lồm cồm tới song sắt van nài:

- Xin thượng quan bẩm báo với bệ hạ, ti chức oan uổng, mọi chuyện ở đây đều do Chu Hưng làm, ti chức thấp cổ bé họng, không thể không nghe.

Vân Thọ mắt lạnh băng, nhưng miệng vẫn mỉm cười, ngồi xuống nói:

- Hình cụ ngươi phát minh ra thì ngươi phải nếm thử đầy đủ, ngươi có biết ngoài kia bao nhiêu người đang đợi ăn thịt uống máu ngươi không? Giết ngươi bình dân phẫn là ý của bệ hạ, trước kia các ngươi có bệ hạ bao che, làm việc tuyệt tình, giờ bệ hạ không bảo vệ các ngươi ngữa, ngươi thấy mình còn kết cục tử tế được không?

- Ti chức oan uổng, ti chức chỉ nghe lệnh bệ hạ hành sự, chưa bao giờ vượt giới hạn.

Chu Hưng ngứa mắt lên tiếng:

- Câm mồm! Đại trượng phu chết là cùng, tận trung với thiên tử là bổn phận của chúng ta, cần gì nhiều lời.

Vân Thọ vỗ tay, lập tức có hai đại hán vạm vỡ đi vào, chỉ Tác Nguyên Lễ nói:

- Từ món đầu tiên, không bỏ qua cái nào.

Hai đại hán đi vào, kéo Tác Nguyên Lễ đã sợ té đái vãi phân ra, Chu Hưng nghe tiếng rống thê thảm của Tác Nguyên Lễ, thống khổ nhắm mắt lại.

***

Nếu xử lý đến đoạn Lý Nhị đăng cơ cho kết truyện sẽ không có mấy vụ đầu voi đuôi chuột này.