Tây Vực thực ra không có đường, cho dù có thì sau một trận bão cát cũng biến mất tăm.

Cái tệ nhất của chiến tranh là chết ngươi, một địa phương nếu xảy ra chiến tranh quy mô lớn, ngươi sẽ kỳ quái phát hiện, người nơi đó sẽ trở nên rất ít (!?), ngươi có thể thi thoảng thấy lạc đà, bò dê chết trên sa mạc, chỉ có người không thấy, dù là sống hay chết.

Chỉ người mới có thói quen mai táng đồng loại, thương cổ ở trên đường thấy xương người chết, bất kể thủ lĩnh thương đội có phải gian thương không đều đem tìm chỗ ít gió cát chôn đi, thói quen này nhất định phải tuyên dương, chẳng may mình chết trên sa mạc, người sau cũng sẽ làm thế, trong sa mạc, chẳng ai là an toàn, người già thường nói vậy. 

Đám cường đạo càng tôn trọng truyền thống chôn cất, giết người xong vội chôn xác đi, như chó giấu xương vậy, không để cho ông trời thấy, chỉ để bà đất biết, dù sao ông trời biết giáng sét, bà đất nhân từ hơn, như người mẹ chiếu con, khi con làm chuyện xấu, mẹ luôn giấu giếm.

Một trận gió nhỏ thôi qua, sa mạc sẽ mù mịt, cát bụi như dùi công thành nện vào thành lạc đà, khí thế hung mãnh nhưng chẳng có chút lực đạo nào. Thành lạc đà một ngày không biết bị công kích như thế mấy lần.

Người trong căn nhà gỗ giữa thành lạc đà lại chẳng có tâm tình cảm thụ sự cuồng dã, hào mại của sa mạc, ai nấy ôm chồng công văn dấy vội vàng ra vào, cả đi vệ sinh cũng chạy gấp gáp.

Binh sĩ đi qua đây là nghển cổ nhìn vào trong một cái, gặp được văn thư nửa đường ra đổi gió liền cười cho nắm đậu rang, hỏi nhỏ quân công của hắn khi nào tính xong.

Văn thư nhai đậu rôm rốp, làm ra vẻ thần bí khua tay một cái, đối phương liền tỏ vẻ hiểu ý.

- Bệ hạ định lấy thứ này ứng phó cho có với quân tây chinh của ta à? Không có vàng, bạc, đất đai, nữ nhân, quan chức, chỉ có một miếng sắt vun này à? Ném vào hiệu sắt chẳng được một ngân tệ.

Tiếng rống của Vân Diệp làm chim ưng bay trên trời cũng nghe thấy, đời sau y chịu đủ sự lừa gạt này rồi.

- Đồng chí Vân Diệp một năm qua cống hiến... Đặc biệt phát huân chương khen thưởng, mọi người vỗ tay...

- Đồng chí Vân Diệp tại năm chín tám có thành tích trác tuyệt...Đặc biệt phát huân chương khen thưởng, mọi người vỗ tay...

- Đồng chí Vân Diệp...

Toàn là cổ vũ, làm trâu làm ngựa một năm, có được không phải tờ giấy thì là miếng sắt, nói mỹ miều là phần thưởng tinh thần.

- Chủ ý thất đức này là do ai nghĩ ra?

Vân Diệp nhìn cái miếng sắt quen thuộc, bên trên có ít sao, không khác gì thứ mình được thưởng trước kia, nhớ tới cảnh ngộ cũ, lại nhớ tới đám ngốc ăn cát ở sa mạc, lửa giận sôi trào.

- Lão Vân, đừng nổi giận với ta, ta cũng từ thành Loạn Thạch chạy tới đây để nói với ngươi chuyện này. Đây là chính sách mới của triều đình, ngươi xem kim long bài chuyên môn phát cho tướng quân cấp một, ngươi có một cái, ta có một cái, phải rồi, cái kim long cầm quyển sách là của Lão Đỗ, ông ta là quan văn, chỉ được thế thôi.

Hứa Kính Tông vô cùng cao hứng, lại tên ngốc bị danh dự làm ngốc.

- Ngươi cũng là quan văn, sao không có kim bài rắn bốn móng? 

- Khác chứ, ta đích thân dẫn quân chém giết với người Thổ Phồn trên tường thành, thu được quân công chân chính, quan văn ở hậu phương như Lão Đỗ sao so được.

Hừa Kính Tông đắc ý lắm, công lao của quan văn lớn tới đâu cũng không thực tế bằng quân công, quân công có thể giữ mạng, dù không may tham ô, hoặc nhìn trúng khuê nữ nhà nào mà cưỡng bức, có quân công, hoàng đế nể tình ngươi từng bán mạng mà tha cho đường sống. Quan văn làm chuyện này thì cơ bản là thanh danh thối hoắc, không còn hi vọng ngóc đầu lên nữa, võ tướng không tham ô, không báo láo quân công, không cưỡng bức dân nữ thì còn là võ tướng không?

Lão lưu manh Lý Hoằng Cơ một đêm ngự thập nữ, Trường Tôn Thuận Đức tham ô thành tính, bị hoàng đế lấy mất tước vị rồi, vậy mà đại thọ hoàng đế, ôm chân hoàng đế khóc một hồi, bị hoàng đế tát không biết bao lần, sau đó hơn hở về nhà, tước vị được khôi phục, ngay bổng lộc mấy năm qua cũng thanh toán đủ.

So ra thì Ngụy Trưng không tốt số như thế, tước vị được khôi phục, nhưng thanh danh thì thối hoắc.

- Lão Vân, đừng coi thường thẻ bài này, quý lắm đấy, lần này ngươi được thưởng sáu huân chương, có thể đeo lên quan phục khoe khoang, ít nhất gặp quan không cần bái lạy.

Hứa Kính Tông lấy ra một huy chương mãnh hổ bằng bực, ướm lên ngựa Vân Diệp.

- Ngươi ngốc hay ta ngốc, giờ trên triều đường còn ai mà ta phải tham bái? Huy chương hổ già này liên quan rắm gì tới ta. Không được, ta phải dâng tấu, bệ hạ không thể qua loa như vậy, chẳng may binh biến thì nguy.

- Binh biến? Ai tạo phản? Thứ này khi thử chấp hành ở Trường An, binh sĩ được thưởng khóc rầm trời, nhất là mấy tướng lĩnh dị tộc, dùng đao cắt mắt thề trung thành với bệ hạ, tướng sĩ trong quân tung hô vạn tuế. Phía đông, phía nam, phía bắc có rồi, chúng ta xa n hất, thiên sứ giờ mới đem tới. Bệ hạ nói, thứ này là cảm tạ tướng sĩ anh dũng giết địch, sau khi về Trường An sẽ có phong thưởng.

- Về còn có phong thưởng?

- Có chứ, nghe nói nương nương đã lệnh nội phủ chuẩn bị rồi, lần phong thưởng này sẽ lấy thẳng từ nội phủ, không chiếm dụng quốc khố.

Nghe tới phong thưởng Vân Diệp mới trở nên vui vẻ, thế mới đúng chứ, toàn là hán tử trồng cây làm ruộng, học cao quý làm cái mẹ gì, vàng bạc thật mới động lòng. Thẻ bài làm thủ đoạn an ủi tinh thần cũng không tệ, kim long bài của mình thế nào cũng được một kim tệ.

Ngắm nghía huân chương một chút, Vân Diệp đột nhiên nhớ ra:

- Thiên sứ đâu, sao không thấy tới? Phải chiêu đãi tốt, trở về còn nói tốt hộ chúng ta vài câu.

Khóe miệng Hứa Kính Tông co giật:

- Chết rồi, ở thành Loạn Thành chưa được một tháng thì chết, uống nước thế nào miệng nôn trôn tháo, được ba ngày thì chết. Ta cũng chẳng hiểu sao qua nổi ba năm vừa rồi, về Trường An, lão phu sẽ ở trong Yến Lai lâu không ra nữa, mẹ nó, Hồ cơ của ta cũng chết rồi, người bản địa còn chẳng chịu nổi, ba năm qua lão phu ít nhất giảm thọ mười năm.

Vân Diệp hoài nghi nói:

- Không phải thiên sứ nhòm ngó Hồ cơ của ngươi nên bị ngươi giết chứ? Nói đi, yên tâm, huynh đệ giúp ngươi xử lý, nhất định thành án không manh mối.

Hứa Kính Tông dở khóc dở cười, chỉ Vân Diệp mắng:

- Ba năm qua ngươi ở trong quân ngày càng thô bỉ rồi đấy, Hồ Cơ dùng nốn năm năm, ai vì ả mà giết người, dù tặng Hoàng Nguyên Thọ, hắn cũng không lấy.

Gặp được bằng hữu cũ, nói nhăng nói cuội một hồi làm người ta vui vẻ.

Cái đất Tây Vực này quá tà, con người tới đây là dã tâm cứ tăng vòn vọt, Hi Đồng, Hàn Triệt đều thế, tên béo Hà Thiệu cũng vậy, nhìn mặt đất mênh mông, liền dâng lên ý muốn chiếm hữu, nhìn trời đất bao la, muốn khắc tên mình vào đó, đâu ngờ tây bắc không chứa được nhiều hùng tâm tráng chí như thế.

Vân Diệp thề, sau này tuyệt đối không thể để kẻ có hùng tâm tráng chí tới nhà, càng kẻ nhìn xa trông rộng càng phải đề phòng, chỉ chiêu đãi người tầm nhìn hạn hẹp, không có chí lớn, đó mới là người cùng đường với mình, tránh đầu tư tình cảm vào, thu lại là đầy bụng ủy khuất.

Phạm Hồng Nhất mang sách công lao lên, mắt đổ kè, mấy ngày qua không ngủ được tử tế, chỉ sợ làm mai một công lao của tướng sĩ, cùng ngũ lễ tư mã thủ hạ ngày đêm tra xét, cố gắng không bỏ sót một ai.

Vân Diệp lật xem sổ công lao, lấy bút đỏ viết gạch tên mình và Đỗ Như Hối đi, đưa tên Quách Bình ở phía sau lên, đặt ngang với Trình Xử Mặc. Xong việc nói:

- Nâng công lao của các huynh đệ trên cơ sở này lên ba thành.