Trình Xử Mặc cảm thấy mình mệt như chó, thành lạc đà chậm rãi di chuyển, hắn mang kỵ binh không ngừng dò xét, cướp bóc bốn phương, đảm bảo thành lạc đà có đầy đủ lương thực để dùng.

Thành A Nguyên bị Trình Xử Mặc dùng nỏ tám trâu mang thuốc nổ phá tan cửa thành, nổ tung đám quân sĩ dàn trận đón địch, cướp bóc liền bắt đầu.

- Đại tướng quân có lệnh, thành A Nguyên phải giao một vạn đảm lương, năm nghìn đảm thức ăn gia súc, nếu không đồ thành.

Phiên dịch ưỡn ngực diễu võ giương oai nói với thành chủ quỳ ở cổng thành.

- Thành A Nguyên nhỏ bé nghèo khó, không có nhiều vật tư như thế, xin nói với đại tướng quân, chúng tôi chỉ có thể gom năm vạn cân lương thực, hai vạn...

Chưa kịp nói hết đã bị Quách Bình chặt đầu, đao còn dính máu chỉ vào một võ tướng mặc giáp bên canh, nói với phiên dịch:

- Bảo hắn, nếu hắn làm được chuyện này, hắn sẽ là thành chủ.

Tướng quân nhát gan kia nghe phiên dịch nói xong không run rẩy nữa, lập tức xoay người quát lệnh thuộc hạ, còn ghé đầu thì thầm vào tai phiên dịch.

- Tướng quân, vị Ô Lạp tướng quân này nói hắn có thể làm theo yêu cầu của chúng ta, nhưng xin chúng ta giết hết cựu bộ và gia quyến của thành chủ.

Tức thì thiết kỵ của Trần Sồ đi đầu hướng thẳng tới phủ thành chủ, giết người với hắn mà nói chẳng là cái gì, trên tường thành Quy Tư hắn đã giết không biết bao nhiêu người rồi.

Quách Bình do dự một chút rồi cùng đi theo, hai con mắt đầy tơ máu của Trình Xử Mặc đang nhìn mình chằm chằm, làm lục phủ ngũ tạng của mình đều không thoải mái.

Đi tới đâu cướp tới đó, thành chủ thành bang của Thổ Hỏa La thay đổi luôn, cho nên chỉ cần giết rất ít người đã đạt được mục đích, Vân Diệp rất hài lòng, Trình Xử Mực thở phào, giết bao nhiêu kẻ địch hắn cũng không biết chán, nhưng võ dũng cha ông truyền cho không phải để giết bình dân, xưa nay Trình Xử Mặc luôn phản cảm chuyện này.

Bất kể hắn đưa tới bao nhiêu vật tư, Điền Nguyên Nghĩa luôn cười híp mắt mang ra danh sách mới, giờ tốt rồi, có cách nhẹ nhỏm hơn, kẻ địch tự vơ vét người của mình, làm Trình Xử Mặc giảm đi nhiều cảm giác tội lỗi.

Sau khi cướp ba tòa thành, Điền Nguyên Nghĩa nói với Trình Xử Mặc, vật tư của đại quân đã đầy đủ, từ giờ kỵ binh không cần nghe hắn chỉ huy nữa.

- Dân tộc nào cũng có kẻ hèn nhát bị lợi ích nhất thời che mắt, những kẻ đó là trợ lực lớn nhất của chúng ta khi tây chinh, ta cho rằng về sau nên thúc đẩy chuyện này, đồng thời cảnh báo chuyện này với quốc dân, để họ có nhận thức tỉnh táo.

Đỗ Như Hối kiểm tra vật tư xong, nói với Vân Diệp như thế.

Lạc đà đầu đàn kêu lớn, thành lạc đà chậm rãi di chuyển, đội ngũ dài không thấy điểm cuối mang tới chấn động mạnh mẽ cho người Thổ Hỏa La.

Trương Kiệm trở về lều soái, cởi giáp trụ, đây là lần đầu tiên ông ta cởi giáp trong nửa tháng qua, bốn nữ nô Cao Ly đưa Trương Kiệm tới phòng tắm hơi nóng lượn lời, giúp ông ta tắm rửa.

Người Tân La, Bách Tế cuối cùng đã rút lui, núi xác không lấp kín được hào của vương đô Cao Ly, phòng ngự thành Bình Nhưỡng do người Công Thâu gia đích thân thiết kế mười năm trước đúng là không thể vượt qua.

Viện quân của Ngưu Tiến Đạt đang vất vả bôn ba, phản loạn liên tiếp làm viện quân tiến bước chậm chạp, Trương Kiệm biết nên chưa bao giờ thúc giục.

Trương Kiệm lấy làm lạ vì sao người Tân La lại chuẩn xác biết được bố trí phòng ngự của mình, mỗi lần tấn công đều trúng vào chỗ bố trí phòng ngự yếu nhất. Liên tục tấn công mười lăm ngày, đại quân tử thương thảm trọng, miễn cưỡng lắm mới đánh lui được kẻ địch.

Nằm trên giường, vô tình nhìn nữ nô Cao Ly đang dọn bàn, Trương Kiệm thống khổ nhắm mắt lại, hiện giờ chỉ cần là người Cao Ly thì đều là kẻ địch của mình.

Thân binh đội trưởng đi vào, Trương Kiệm mặt lạnh tanh hạ lệnh:

- Giết toàn bộ người Cao Ly trong nhà, sau khi ta tỉnh lại, chúng ta sẽ tới quân doanh.

Khắp thế giới là kẻ địch, ai cũng thù địch Đại Đường, quá nhiều tâm tình ảnh hưởng tới tác chiến, Trương Kiệm thấy lúc này mình cần nhất là một giấc ngủ đầy đủ, chỉ có giữ thân thể khỏe mạnh, mới ứng phó được cuồng phong bạo vũ sắp tới.

Ngủ tới tận bốn canh giờ, Trương Kiệm thức dậy thì thấy trời vẫn tối đen, nghiêng tai lắng nghe, xác định giờ là canh bốn. Vệ sĩ đứng ở cổng nghe thấy tiếng Trương Kiệm họ liền đẩy cửa vào, đốt nến giúp ông ta mặc áo.

- Mặc mặc y phục, mặc giáp đi.

Bữa sáng rất không hợp khẩu vị, gọi một tiếng Hà Cơ, thấy hộ vệ kỳ quái nhìn mình mới nhớ ra mệnh lệnh mình ban bố trước khi ngủ, cười khổ, ông trời không cho mình và người Cao Ly có bất kỳ liên quan nào, dù Hà Cơ đã hoài thai.

Vì đảm bảo an toàn cho Hà Cơ, cố tình không dạy nàng tiếng Đường, không ngờ người ta biết từ lâu, phủ tướng quân tưởng vững như thành đồng, ai ngờ sơ hở khắp nơi. Ngũ lễ tư mã sớm cảnh cáo mình, khi đó mình không nghe, giờ xảy ra chuyện đành cắn răng mà chịu.

Chân trời hửng sáng, Trương Kiệm đeo đao vào, khi ra tới cửa nói với đội trưởng hộ vệ:

- Hậu táng cho nàng!

Cổng Chính Dương là nơi chiến sự thảm liệt nhất, máu loang lổ trên tường thành còn chưa khô hết, kéo tới vô số ruồi nhặng phủ kín tường thành, chuẩn bị đẻ trứng.

Địch điên rồi, từ khi nghe tin người Đột Quyết thảm bại, luôn muốn dùng thời gian nhanh nhất chui vào thành Bình Nhưỡng, bọn chúng chỉ có đoạt lại Bình Nhưỡng, đẩy chiến tuyến tới sông Áp Thủy, cách sông lớn, dựa vào núi hiểm yếu mới có vốn để tác chiến với Đại Đường.

Liên tục mười lăm ngày tác chiến, bộ hạ của Trương Kiệm đã mệt mỏi vô cùng, hơn năm vạn đại quân đã tổn thất quá nửa, dầu hỏa, thuốc nổ đã hết sạch, chẳng còn lợi khí nà nữa, đành dùng hoành đao và mã sóc trong tay chiến đấu với địch.

Thủy sư của Trương Lượng không thể viện trợ được nữa, người Tân La đã lấp kín dòng sông, hiện hải thuyền đi vào nội hạ là tìm đường chết.

Vân Diệp thật may mắn dưới tình hình đó còn có thể lấy yếu đánh mạnh, không biết thành lạc đà của y rốt cuộc trông thế nào, nó dựa vào cái gì mà mạnh tới khủng khiếp như thế, kỵ binh Đột Quyết lừng danh lại ngoan ngoãn nạp mạng.

Chuyện này làm Trương Lượng đau đầu vô cùng, thế cục phía đông vốn rất giống phía tây, đều là một bộ phận bị bao vây trong thành, một bộ phận khác đi cứu viện, Quách Hiếu Khác đã chết, hơn nữa toàn quân bị diệt, Vân Diệp lại ngăn cơn sóng dữ, lật ngược tình thế.

Chẳng lẽ mình cũng cần chiến tử?

- Đại soái, quân địch hôm nay bình tĩnh khác thường, hình như không định đánh thành.

Phó tướng Vương Quân Khả đi tới bẩm báo:

- Quân Khả, ngươi nghỉ ngơi đi, hiện do ta tiếp nhận thủ thành, Ngũ lễ tư mã đâu rồi?

- Trương Thái vào thành nghỉ ngơi, mạt tướng thấy ông ấy mệt mỏi quá mức, nên thay hắn một chút.

Vương Quân Khả vội nói rõ, không muốn Trương Kiệm cho rằng Trương Thái lười biếng.

Hai người đang nói chuyện thì một tấm chăn ở góc tường đột nhiên vén lên, Trương Thái hai mắt đỏ rực hỏi:

- Tìm thấy nội gián chưa?

Trương Kiệm gật đầu:

- Tìm thấy rồi, cũng giết rồi!

Trương Thái thở dài:

- Chuyện này thật làm khó ông, không trừ nội gián, lòng quân không yên. Nhưng Lão Trương cũng biết cái khó của ông, Trương gia hiếm muộn, tới giờ mới có tin vui, vậy mà không còn nữa, ông chửi mắng ta, ta cũng không trách.

- Hiện không phải lúc sinh con đẻ cái, chỉ cần chúng ta thắng trận này, tương lai thế nào cũng có con.

Trương Kiệm chẳng lấy làm lạ khi Trương Thái biết mọi hành động của mình, đó là quyền lực của Ngũ lễ tư mã.

Trương Thái chắp tay với Trương Kiệm:

- Chuyện tới đây là chấm dứt, chỉ ba người chúng ta biết, ông đã ngủ rồi, giờ đến ta.

Nói xong kéo chăn ngủ tiếp.