Tiểu Miêu bỏ nón sắt lộ ra tóc đầy đầu, tỉ muội Y Lợi Tư cầm khăn lông ướt lau cho chủ nhân, chẳng những phải lau khói bụi trên mặt, còn phải lau vết máu loang lổ trên giáp. Tiết Tây Tư cưỡi ái mã từ xa chạy tới nói với tiểu Miêu:
- Điện hạ, chúng ta đã hoàn toàn khống chế Nghiệt Đa thành, thành chủ đã đầu hàng, giờ có thể dẫn huynh đệ ở Thản Câu lĩnh rút lui, ta lo kéo dài lâu sẽ gặp nguy hiểm.
- Đan Ưng ở chỗ nào thì chỗ đấy làm gì có nguy hiểm?
Tiểu Miêu lẩm bẩm một câu rồi phái người đi thông báo viện quân đi đánh lén địch nhân rút quân về trong thành, Mạc A Tư cũng đã được sung làm phó tướng của Đan Ưng. Đan Ưng thì dù trong loạn quân hắn cũng sẽ không bị gì, đánh không lại hắn sẽ chạy, nhưng Mạc A Tư là người ngoan cố, nhất định sẽ tức giận mà chiến đấu đến cùng.
Tiểu Miêu sống chung với những người này đã lâu, không thể bỏ mặc họ sống chết. Nếu như là A Ba Tư thì tiểu Miêu mặc kệ, đó là một người vô cùng thô bỉ, tiểu Miêu không thích chút nào, trước mặt mình và Lưu Phương thì người rạp xuống đất, nhưng trước mặt người khác lại hống hách vô cùng. Tiểu Miêu còn nghe tỉ muội Y Lợi Tư nói nhỏ, có lần người này thẩm vấn phạm nhân, lại dùng miệng cắn một miếng thịt phạm nhân nhai ngấu nghiến.
Sớm đã muốn đuổi người này đi, nhưng Lưu Phương gia gia lại rất thích người này, luôn giao trọng trách cho hắn. Đám chiến nô của mình đều không thích tên A Ba Tư, bởi vì trong mắt người này ai cũng giống như dê chờ mổ thịt, chỉ có thuế lại mới có con mắt như vậy, đây là lý luận của Mạc A Tư.
Hôm nay mình ba lần dẫn chiến nô đánh giết đám thủ quân đầu thành, mở cửa thành cho Tiết Tây Tư dẫn kỵ binh tiến vào, thế nào bây giờ người dương oai xử trí đám chủ thành lại là A Ba Tư?
Mỗi lần tên kia vung tay là lại có một loạt đầu người rơi xuống đất, tiểu Miêu đối với hắn lại càng thêm chán ghét, dù biết người này đang thi hành lệnh của Lưu Phương gia gia, nhưng việc giết phụ nữ trẻ nhỏ thì tiểu Miêu rất không thích.
- Chúng ta tới vùng đất này chính là để gieo rắc cừu hận, cho nên tiểu Miêu à, A Ba Tư muốn làm gì ngươi không thể ngăn trở, chỉ có để vùng đất này hỗn loạn chúng ta mới có thể giúp được Hầu gia. Lão phu biết ngươi thích Hầu gia, thậm chí từ nhỏ ngươi chỉ thích Hầu gia. Chờ xong trận này, ta cùng sư phụ ngươi sẽ gả ngươi cho Hầu gia làm thiếp, dù sao y mới chỉ có một thê hai thiếp, thêm nữa cũng không có vấn đề gì, với mặt mũi của ta và sư phụ ngươi chắc y không thể nào cự tuyệt.
Tiểu Miêu nghe vậy thì nóng bừng cả mặt, gần đây nàng luôn nằm mơ thấy gì đó kì lạ, tay Hầu gia sờ ngực Na Nhật Mộ tỉ rồi cười với mình, nụ cười vô cùng cổ quái.
- Điện hạ, nước nóng quá sao?
Y Lợi Tư phục vụ tiểu Miêu tắm thấy tiểu Miêu hồng lên thì lo lắng hỏi, còn tự tay thử nước thế nào, thấy nước cũng đâu có nóng.
- Y Lợi Tư, cho ta xem ngực ngươi chút.
Tiểu Miêu nhìn bộ ngực nhỏ của mình thở dài, muốn xem ngực Y Lợi Tư lớn thế nào, chuyện này đã hành hạ nàng sắp điên rồi.
Y Lợi Tư rất hiểu ý chủ nhân, xoẹt một cái đã cởi yếm che ngực. Một đôi vú đầy đặn kiêu ngạo vươn lên trước mắt tiểu Miêu, vừa trắng vừa to.
- Điện hạ, ngực ta còn chưa to, ngực của tỉ tỉ còn to hơn ta nhiều. Trước kia nghe nói nữ nô có ngực lớn, eo nhỏ bán được 50 mai kim tệ đó.
Y Lợi Tư nâng ngực mình vẩy vẩy trước mặt tiểu Miêu.
- Ta cho ngươi 1000 kim tệ, ngươi cho ta bộ ngực của ngươi đi.
Tiểu Miêu tức giận nói một câu, lưu luyến rời mắt khỏi bộ ngực Y Lợi Tư.
Ánh mắt Y Lợi Tư đảo đảo, rồi bước tới nói thầm vào tai tiểu Miêu.
- Thật hay giả? Trước kia ta sai người hỏi qua thần y gia gia, kết quả bị lão gia gia đuổi ra ngoài, xem ra không có cách nào cho nó lớn hơn.
Tiểu Miêu thoạt nghe thì thấy mừng rỡ, sau đó nhớ tới lúc mình nhờ Tiểu Nha đi tìm Tôn Tư Mạc thỉnh giáo cách làm to ngực, kết quả lão gia gia không nói gì đã đuổi Tiểu Nha ra khỏi dược lư. Tôn gia gia đã không có cách, phương pháp của Y Lợi Tư quá nửa là không thành, có điều vú bò sữa quả thật là lớn.
Bữa sáng của tiểu Miêu có một tô sữa bò, quân nhân rất chú trọng ăn uống, giống như Đan Ưng, giờ hắn chỉ ăn lấy 8 phần no chứ không bao giờ ăn căng bụng. Trước kia tiểu Miêu cũng vậy, nhưng hôm nay dường như có chuyện lạ, chẳng những Đan Ưng thấy kì mà Cẩu Tử cũng khó hiểu. Trước kia tiểu Miêu chưa bao giờ ăn cố cái gì, hôm nay lại bưng sữa bò uống thun thút là thế nào?
Tiểu Miêu uống một hơi cạn sữa bò, xong cầm thanh kiếm nói với mọi người trong phòng:
- Ta phải đi xem Sa Y hà có thể bơi qua hay không, nếu như thế nước không sâu, chúng ta lập tức đến Kiên Đà La.
Lưu Phương lắc đầu cười:
- Vào lúc này, tuyết cầu chúng ta muốn lăn lớn thì nhất định phải có đủ người. Bất quản người nào, chỉ cần biết hắn đã bước lên đất đai Tiểu Bột Luật, thì chính hắn đã vi phạm điều ước đã ký kết giữa các quốc gia Tây Vực. Thêm một cái tây tiến thì bớt một cái đông chinh, cho nên chỉ cần là người của thánh nữ An Cát Tiểu Bột Luật chúng ta đều phải tiếp nhận, phải phát thưởng cho sĩ binh trở về càng nhiều càng tốt.
Khúc Trác gật đầu rồi lập tức đi làm chuyện này, toàn bộ Tiểu Bột Luật đã bị đánh hạ, tài bảo của Tô Thất Lợi rất nhiều, vừa hay dùng để thưởng cho chiến sĩ.
Để bộ hạ của mình an tâm về nhà, Đan Ưng đặc ý tới quân doanh Đại Bột Luật một chuyến, cầm theo thủ cấp quốc vương Đại Bột Luật về, vì vậy Đại Bột Luật vội vã triệt binh, ba vương tử cũng bắt đầu bước vào con đường tranh quyền đoạt lực.
Tướng sĩ thiên sứ quân áo gấm hồi hương được hoan nghênh như anh hùng vậy. Nguyên do lớn nhất có lẽ là nhiều tiền, lương to, cho nên bọn họ từ chối yêu cầu của đồng hương rủ họ đông chinh, mà cười ha ha dẫn theo phụ mẫu thân quyến rời khỏi Toái Diệp thành về Tiểu Bột Luật càng nhanh càng tốt.
Đại trưởng lão dẫn theo Hạ Lỗ nhìn đám quân sĩ dẫn theo toàn gia xuôi nam mà bất lực, những người này không phải là tộc nhân của lão nên không thể ngăn cản. Hạ Lỗ cũng rất nóng lòng nhìn đại trưởng lão, hắn cũng muốn dẫn theo binh sĩ nhào vào Sa Sách quốc, nghe nói thổ phỉ nơi đó vàng bạc đeo đầy người, đường đường là huân quý Đột Quyết chỉ có thể canh giữ ở Toái Diệp thành thì coi sao được?
Lưu Phương không cho phép binh lính của mình khoa trương về thời gian ở Tiểu Bột Luật, nhưng loại chuyện này căn bản không thể giấu diếm. Chỉ cần một người biết thiên sứ quân đã đánh hạ được một mảnh thổ địa để an cư, thì cơ bản toàn thành sẽ đều biết tin tức này. Thấy thiên sứ quân giàu có, lập tức sẽ có trí giả chất vấn tộc trưởng:
- Chúng ta có chiến sĩ cường hãn, tại sao phải tổn hao sinh mệnh tác chiến cùng người Đường? Chúng ta là lang, lang nên chơi với thỏ, cừu, sao phải tranh đấu với sư tử?
Nếu như sự xuất hiện của thiên sứ quân còn chưa đủ lay động dân tâm, thì khi thần vương Hàn Triết xuất ra lượng lớn tiền tài chiêu mộ dũng sĩ, thì toàn bộ Toái Diệp thành sôi trào. Mà hết lần này tới lần khác, hắc phong đạo Hi Đồng muốn dùng lượng lớn tiền tài để chuộc huynh đệ ngày xưa của hắn bị người Đột Quyết bắt, đây là ba lần phát tài chứ chẳng chơi.
Thân phận của Hàn Triết mẫn cảm, người Thổ Phồn không thể không cho mặt mũi. Thế nhưng đối với cường đạo như Hi Đồng thì họ không khách khí như vậy. Người Đột Quyết đưa ra điều kiện hà khắc, Hi Đồng cũng không kì kèo trả giá mà đồng ý ngay, dưới Toái Diệp thành, cứ một đấu kim ngân tài bảo đổi một người khiến con mắt người toàn thành đều đỏ.
Vì vậy khi vào Sa Sách, Đại Thực, người liền nhiều hơn, đợi đến khi thành chủ muốn khống chế việc này, thì lại có một nhóm người Đột Quyết phát tài trở về. Bọn họ tận mắt thấy người Sa Sách yếu đuối, người Đại Thực tuy mạnh hơn chút nhưng cũng lại giàu hơn.
- Người ít dã tâm thì phải từ từ bồi dưỡng, chất liệu chính là kim ngân tài bảo, quyền lợi và vinh quang vô thượng. Giờ người Đột Quyết đang mê man, bọn họ không thấy tương lai của mình, cho nên rất dễ mù quáng đi theo. Một khi đã có được lợi lộc, sẽ như châu chấu không ăn no không dừng.
Lưu Phương đang lên lớp cho Khúc Trác và A Ba Tư, về phần tiểu Miêu thì nàng chẳng thèm để ý đến giáo huấn của Lưu Phương.
- Cái này chính là nói một người chỉ cần tác động vào tảng đá lớn, sau đó tảng đá sẽ tự bằng trọng lượng của mình mà có thế lôi đình vạn quân lao xuống núi. Rất nhanh, trong người Đột Quyết sẽ xuất hiện một anh hùng, một anh hùng dẫn theo bọn họ tây chinh. Không chừng Hạ Lỗ kia chính là anh hùng đó. Ở đây có quân đội chỉ còn lại bọn họ, chỉ cần hắn vung tay một cái, người theo sẽ không đếm xuể, tộc quần của hắn sẽ tăng cực đại trong nháy mắt. Bất kể hắn bị lây sợ hãi đông chinh của những người đó, hoặc là muốn thực hiện dã tâm của mình, đó cũng là lựa chọn duy nhất của hắn.
Khi những người đông chinh nhận ra những cố gắng của mình bị chê cười, người Đột Quyết sẽ bất chiến tự tan. Lúc đó bọn họ chỉ muốn nhanh trở về nhà, mau chóng đuổi theo bước chân người mình tây tiến. Bất kể là người Đột Quyết hay người Tiết Diên Đà, Chín họ Chiêu Vũ hay Thổ Dục Hồn, bọn họ đều có chung vấn đề như vậy.
Lưu Phương phe phẩy bồ phiến nói.