Khí cầu chầm chậm hạ xuống, cách mặt đất mười trượng, Lý Thái cực lực ném cái mỏ neo sắt xuống, chuyện ném đồ là của Lý Thái, Vân Diệp lo mình ném chết nhân vật quan trọng trong cung thì thành họa, mỏ neo không nặng, nhưng bốn cái móc sắt rất bén, quét trên sàn đá tóe lửa.

- Giữ lấy dây thừng!

Lý Nhị rống lên với đám thị vệ đang ngây như phỗng, đã có Đoàn Hồng cật lực giữ thừng rồi, nhưng võ công hắn cao tới mấy vẫn bị kéo lê trên mặt đất, hộ vệ khác vội ném vũ khí đi, giúp Đoàn Hồng kéo, khó khăn lắm mới làm khí cầu ngừng lại, Vân Diệp vận hết sức lực đóng van, sau đó cùng Lý Thái ôm nhau run rẩy...

Thị vệ vất vả kéo khí cầu xuống đất, vừa dừng lại, Lý Nhị liền chạy tới nhìn vào giỏ, chỉ thấy hai người băng, trừ con mắt còn hoạt động, toàn thân hình như đông cứng rồi.

Trường Tôn thị nhìn hai người đáng thương trong giỏ, nước mắt trào ra, Cao Dương đỡ hoàng hậu hỏi luôn mồm:

- Vân Diệp, trên trời có thần tiên không? Ngươi có nhìn thấy không? Ca ca ta có nhìn thấy không?

Lý Nhị trừng mắt lên với Cao Dương, lệnh thái ý cẩn thận khiêng hai người ra, hỏa tốc mang vào phòng ấm điều trị, hai đứa bé này lạnh lắm rồi.

Vân Diệp bị khiêng lên cáng mở mắt nặn một nụ cười khó nhọc nói với đám đại lão vây quanh:

- Ta bay lên rồi, ta thắng, không được quịt nợ.

Văn võ toàn triều ôm bụng cười.

Ai cũng biết tuyết rồi sẽ ngừng rơi, lúc này trấn an lòng người mới là quan trọng nhất, chuyện đã làm được rồi, nguy cơ của Trường An được giải trừ, Phòng Huyền Linh lập tức xin thánh chỉ, yêu cầu đem tin đặc sứ triều đình đã tử trên trời xuống, vài ngày nữa tuyết sẽ ngừng, không có tai họa gì hết.

Lý Nhị cười khổ nói với thần tử:

- Mắt thấy mới là thật, bách tính nhìn thấy khí cầu từ trên trời hạ xuống không ít, giờ e không cần triều đình hạ lệnh, bọn họ cũng yên tâm, không nói nhiều, cứ nói vài ngày nữa tuyết ngừng là được.

Trường Tôn thị theo thái y vào phòng ấm, thương tâm lấy khăn tay lau băng tuyết và nước mũi trên mặt Vân Diệp, Lý Thái, lấy tay sờ khuôn mặt lạnh giá của hai người, không ngừng nói khổ cho con ta rồi.

Cao Dương lại sán tới nhỏ giọng hỏi Lý Thái;

- Tứ ca, Tứ ca, huynh có thấy thần tiên không?

Được thần tiên chiếu cố là hạnh phúc, còn về phần có một đế vương có thể trực tiếp đối thoại với thần là hạnh phúc lớn nhất của bách tính. Hoàng đế nói một câu mấy ngày nữa tuyết sẽ ngừng, kết quả tới chiều, mặt trời liền xuất hiện, đó là thiên thần nể mặt bệ hạ. Đó là một phiên bản, phiên bản khác là Vân hầu và Ngụy vương đi hối lộ Bắc hài long vương ngừng đổ tuyết.

Còn về trước đó hoàng đế đốt chiếu thỉnh tội chẳng qua là thỏa hiệp với thiên thần thôi, không tổn thất uy nghi. Hiện giờ Trường An chẳng qua nhiều tuyết một chút, lương thực kho Thường Bình đủ ăn ba năm, quan gia phát lương thực miễn phí cho người cùng khổ, còn phú hộ phải mua.

Giàu nghèo không có một tiêu chuẩn thực nào, Vân Diệp rất tò mò quan gia phân biệt ra sao, khi tới điểm phát lương thực, liền xấu hổ vì sự ti tiện của mình.

Quan gia căn bản không phân biệt gì cả, mà người tới lĩnh thì cho, tuy mặt nghiêm khắc, nhưng không có một câu khó nghe, người tới lĩnh lương thực toàn phụ nữ người già, ai nấy hổ thẹn, cứ như lấy lương thực của quan gia là một loại sỉ nhục, khung cảnh rất quỷ dị.

- Bà nương Chu Tam Béo đã lấy lương thực rồi, nhà hắn phải lĩnh từ sớm mới đúng, hôm qua đi qua nhà hắn thấy cả nhà đang húp cháo, cháo trong tới soi được gương. Thứ chó má sĩ diện không cho bà nương đi lĩnh, sao, rốt cuộc không chống lại cái bụng à?

Nhiều người vây quanh, miệng bàn tán, nhưng mặt tự hào, nhà mình không cần đi lấy cứu tế, đó là thể diện của nam nhân.

Vân Diệp nghiến răng hỏi Lý Thái:

- Nếu ta đi nhận cứu tế, có phải mai lão bà của ta sẽ bị người Trường An chửi chết?

Hỏi câu này là vì Vân Diệp thấy phụ nhân kia lấy lương thực che mặt chạy qua mình như gió, nhận cứu tế có gì mà phải xấu hổ, đời sau đám tham đồ cứu tề ra sức chui đầu vào đám người nghèo khó. Vân Diệp một lần đi phát đồ cứu tế, không ngờ có loại cặn bà nhét cho y hai trăm đồng để đổi lấy ba trăm đồng tiền cứu tế.

Lý Thái nhìn Vân Diệp có vẻ không hiểu:

- Sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ quái thế, chúng ta là người cứu tế chứ không phải nhận cứu tế, nếu ngươi dám làm thế, có tin còn mất mặt hơn lão bà ngươi vụng trộm với người khác.

Vân Diệp gật đầu, lão bà nhà huân quý vụng trộm không phải chuyện mới mẻ gì, trong nhà kiều thê mỹ thiếp quá nhiều, khó chiếu cố chu đáo, chuyện vụng trộm xảy ra không dứt, bị nam nhân phát hiện kéo ra Loạn Táng Cương cho một đao, quay về nhà lại cười lớn nói với bằng hữu, đại trượng phu khó tránh khỏi thê bất hiển tử bất hiếu, kiếm vài nữ nhân khác là được.

Lần này gạo chẩn tai đều do Vân Diệp thắng được từ đám văn võ đại thần, quan lại phân phát lương thực cũng thuận tiện nhắc một câu, lương thực này do Vân hầu đánh cược thắng người ta mua, người ta nhiều tiền quá không có chỗ để, nên mua lương thực mời đám quỷ nghèo các ngươi ăn một bữa no.

Cút con mẹ nó đi, có kiểu chẩn tai như thế à? Thế này không phải gây thù chuốc oán cho lão tử sao? Nhưng Lão Trình, Lão Ngưu cười càng vui, mong đám tiểu lại nói ác độc hơn nữa.

Có điều nhìn thấy xe Tân Nguyệt đi qua, tất cả mọi người đều chắp tay thi lễ mới hiểu, trên đời không có kẻ ngốc, bách tính hiểu rõ sự tình là sao, chẩn tai là việc thiện, dù quan viên nói gì, hành vi của ngươi vẫn là việc thiện, dù bọn họ không đi nhận, vẫn tôn kính người làm việc thiện, đây là cơ hội tốt mở rộng thanh danh gia tộc.

Vân Diệp đi vào phòng chẩn tai, cầm một nắm mạch ngửi, không mốc, toàn là lương thực tốt, kê và ngọc mễ cũng rất khô, thế mới đúng, cho người ăn cả, không được qua loa.

Người thiếu lương thực trong thành rất nhiều, nghe tiểu lại nói đã phân phát hơn nghìn đảm lương thực, nơi phân phát có bốn chỗ, tổng số dứt khoát hơn năm nghìn đảm. Từ sau lần quân Ngõa Cương công phá Lạc Khẩu tiến hành một lần phân phát lương thực quy mô lớn phải tính hành động này của Vân hầu là lớn nhất.

Quân Ngõa Cương tổng cổng phát lương có hơn nghìn đảm, Lão Ngưu từng nói, chẳng qua là thanh thế lớn thôi, Lý Mật dựa vào hành động này mua chuộc lượng lớn thủ hạ, đồng thời giết Địch Nhượng, khiến cho kết quả làm quân Ngõa Cương thất bại.

Vân Diệp ngồi trên xe ngựa chà tay hỏi Lý Thái:

- Mấy ngày trước bệ hạ giã đông cho huynh đệ ta, lấy tay chúng ta cho vào lòng mỹ nữ sưởi ấm, ngươi có sờ soạng không đấy?

Lý Thái nheo mắt nói:

- Khi đó lạnh cứng người rồi, còn tâm tư gì nữa, nói thật tới giờ ta vẫn chẳng có mấy hứng thú, chẳng lẽ lúc ấy người còn có hứng.

Vân Diệp cười hô hố:

- Mặc dù tay chân ta lạnh không còn tri giác gì nữa, nhưng cử động chút vẫn làm được, mỹ nhân dâng đậu hũ tới miệng, lý nào lại không ăn?

Lý Thái xưa nay xem thường hành động kém cỏi của Vân Diệp, thấy y đắc ý, lười nhác nói:

- Nữ nhân bị nam nhân khác đụng vào không thể ở lại trong cung, không tin ngươi đợi xem bốn nữ nhân đó tối nay sẽ xuất hiện ở nhà ngươi, nhà ta cũng thế. Ngươi cẩn thận chút, đừng để Tân Nguyệt giết họ, đều là người đáng thương, nếu có thể cho họ hộ tịch tự kiếm người gả đi, đừng hại họ.

Vân Diệp đoán chừng mấy nữ nhân đó sẽ có kết cục như vậy, từ hôm qua đã nói cho Tân Nguyệt rồi, có ba lão bà là đủ, bốn nữ nhân kia khi đó làm y sinh, lấy ngực ra sưởi ấm không mất mặt, vẫn gả đi được.