Hàn Triệt nổi giận sắp nổ tung rồi, Bàng Chuẩn lại cười nhẹ uống trà! Từ ba ngày trước lão già kia chết đi, bộ dạng Bàng Chuẩn luôn như vậy, ăn cơm cười, uống nước cười, ngủ cười, lúc ngây ra cũng cười, ông ta cho rằng chỉ cần lão già kia chết đi thì trên đời không còn chuyện gì khiến mình khóc được nữa.

Bạch Thạch Cung rất lớn, lớn tới mức làm Hàn Triệt phẫn nộ, riêng trong sơn cốc đã có một nghìn sáu trăm phó dịch, mà chủ nhân chỉ có mình và Thi Nhi, thêm vào Bàng Chuẩn nữa là ba người.

- Thúc nói tiền lương mỗi năm kiếm được thì bốn người chúng ta tiêu tám thành, số còn lại mới cho hàm nô và phó nhân à? Ta nhớ mình tiêu hết chẳng bao nhiêu tiền, Thi Nhi mấy năm qua ở thư viện cũng chẳng tiêu gì, dù một mình thúc cưới mười lão bà cũng đâu hết nhiều tiền như thế.

Bàng Chuẩn vẫn cười đáp:

- Ba chúng ta cơ bản không tiêu tiền, đều do lão già kia tiêu, mỗi khoản hàn thực tán đã giá trị vạn lượng vàng, lão già mỗi ngày dùng một cái. Tế cốc lương là cái gì thì tới giờ ta chưa rõ, nhưng chi phí mỗi năm quá nửa dùng vào nó, có điều chúng ta có rất nhiều chu sa. Lão già luôn tích trữ chu sa, toàn hàng thượng phẩm, ta vào kho xem rồi, chất cao như núi.

Hàn Triệt tiếp nhận Bạch Thạch cung xong chuyện đầu tiên là đốt toàn bộ đèn lên, chuyện thứ hai là cho phép phó dịch rời sơn động, ra sơn cốc đi dạo, kết quả không tốt, hơn trăm người lập tức bị ánh sáng cường liệt làm mắt sưng đỏ chảy nước mắt, không nhìn thấy gì nữa. Cho ăn no một bữa hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hai người bội thực chết. Sau khi tháo xích sắt trên người hàm nô, hàm nô khờ dại không cẩn thận làm chết tám phó dịch.

Trước kia ở Nam Dương nhìn Vân Diệp chỉ huy vạn người đâu vào đấy, sao tới mình ra lệnh nào cũng có người chết, đã thế Bàng Chuẩn mang sổ sách tới tương một câu, hết tiền rồi.

- Trước kia khi chúng ta không có cái ăn nữa thì giải quyết ra sao?

Hàn Triệt muốn mượn tạm cách cũ:

- Đơn giản, phái hàm nô đi cướp, nơi này là cao nguyên, cỏ dưới núi vô cùng tươi tốt, luôn có mục dân tới chăn thả, giết mục dân, mang gia súc về là được. Người Thổ Phồn rất ngốc, năm nào cũng có người tới nạp mạng, thượng sư Bổn giáo nói, những người không thấy nữa là bị thần tiên đưa lên thiên quốc rồi.

Thế này không được, Hàn Triệt chắc chắn chuyện ký sinh lên người khác hút máu là không xong, trước kia Vân Diệp cùng hắn nói tới khởi nguồn của tôn giáo thần bí, muốn trường tồn phải tự lập, không thể tăng gánh nặng lên thân thể người khác. Chỉ có không ngừng cho người mình ích lợi và an ủi tâm linh mới là tôn giáo tốt, Bạch Thạch cung nằm ở giao giới Hán Tạng, muốn tăng cường ảnh hưởng phải để tất cả mọi người thích mình mới được, chuyện này nói thì dễ, làm khó vô cùng.

- Nhị thúc, trước kia luôn kinh doanh ở Đại Hà cơ mà? Rốt cuộc là kinh doanh cái gì?

- Tốt nhất là đừng hỏi, ta cũng không muốn nói, sau này cũng dứt khoát không làm nữa, chỉ cần biết đó là chuyện làm ăn độc ác nhất trên đời, làm chuyện này còn sinh được bốn đứa hàm nô đã là trời rủ lòng thương rồi.

- Chất chu sa lên xe, ta tới Trường An một chuyến, lương thực trong nhà tiết kiệm một chút, hết thì bảo hàm nô đi cướp, nhưng không được giết người nữa. Ta luôn thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn, các ngươi trông nhà cho tốt, ta sẽ mang thật nhiều lương thực về. Thần nô cũng đừng dùng nữa, cứ dùng thần nô là luôn phải xử lý vô số hậu họa, khiến hoàng đế Đại Đường gây khó dễ thì không hay.

Hai năm qua Hàn Triệt có nhận thức chân thực về sức mạnh Lý Nhị nắm giữ, Bạch Thạch cung không lộ ra thì thôi, lộ ra là bị hủy, hoàng đế họ Lý có cái năng lực này.

Mặc dù Bạch Thạch Cung sắp bị đói rồi, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, đôi khi yêu cầu của con người thấp tới đáng thương, mong muốn bây giờ của bọn họ chỉ cần được tắm nắng là tốt lắm rồi.

Bạch Thạch cung mặt trời chói chang, Trương An thì vẫn mưa thu sườn sượt, sau khi trận mưa này ngừng thì mùa đông sẽ tới. Đám gấu mèo chiếm cứ lều cỏ khô của thư viện, tuy bụng đói, nhưng không con nào muốn tới rừng trúc kiếm cái ăn, bọn chúng đang đợi tiếng chuông vang lên, chuông vang là có cái ăn, mấy con gấu mèo nhỏ phát ra tiếng kêu như mèo, chui vào lòng gấu mèo mẹ, tuy đã cai sữa lâu rồi, chúng vẫn mang hi vọng.

Bụng Lý Trì cũng đang sôi ùng ục, hôm nay dậy muộn một chút, muốn đi ăn sáng lại sợ vị tiên sinh mang mặt nạ sắt kia, cho nên chịu đói tới giờ. Đó là một người không biết cười, học sinh tùy tùng bỏ đi rồi, vẫn cứ cố chấp nghiên cứu bày sói, nghiên cứu tổ ong, thậm chí nghiên cứu đàn kiến. Bài học hôm nay là ông ta chủ giảng thời đại thanh nhân, trời mới biết làm sao ông ta biết lịch sử thời Nghiêu Thuấn Vũ Thang, nhất là Đại Vũ nhảy từ trong bụng cha ra đã thành trò cười của nam sinh thư viện, trong tẩm thất đã có mười mấy bản chuyện liên quan tới thân thế của Đại Vũ.

- Đế Nghiêu phát hiện Thuấn là hiền nhân, bái phỏng ba lần mới nhường được ngôi đế cho Thuấn, Thuấn không muốn kế thừa vị trí đế vương.

- Vì Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơn, thên hà lộn nhào thành họa, Nữ Oa nương nương luyện đá vá trời, lại tới Đông Hải chặt bốn chân rùa mới miễn cưỡng giữ được mặt đất nhưng chân hướng đông nam hơi ngắn, nên mặt đất nghiêng về phía đông nam.

- Đang nói thời đại thánh vương sao lại nhắc tới thần thoại thượng cổ? Ta luôn có một nghi vấn cực lớn, thời kỳ đại thánh vương luôn được cho rằng là thời đại tốt nhất, vì sao còn có nhiều tai họa như thế, ta cho rằng có một loại tâm thái ủng hộ nhận thức này...

Lý Trì xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bếp nhà ăn đã bắt đầu bốc khói, bốc khói đen tức là cơm nước đã chuẩn bị xong, đang áp lửa xuống. Phó dịch xách sọt lớn đi về chỗ gấu mèo ở, nếu như không có gì bất ngờ, mười nhịp hô hấp nữa là chuông gõ rồi.

Tiếng chuông vang lên, tiên sinh còn chưa tận hứng đặt sách xuống, cũng không nói nhiều, tuyên bố tan học luôn, đám học sinh cung kính tiễn tiên sinh đi xong liền như ong vỡ tổ chạy về phòng ngủ lấy khay cơm, thiếu niên tựa hồ luôn ở trạng thái đói bụng.

Lý Trì cầm khay cơm tiêu diêu tới nhà ăn, hôm nay hắn không cần tới phòng ngủ lấy, từ khi Trương Gián Chi tốt nghiệp, bất kỳ việc gì hắn cũng phải tự làm, gồm cả việc tới nhà ăn lấy cơm.

Lý Trì vất vả chen lến từ dòng người ra, muốn ăn được một bữa cơm trong thư viện không hề dễ, phải có trí tuệ và vũ lực hơn người mới được, chân mình vừa xong không biết bị tên khốn nào đá đau nhói. Cục diện hỗn loạn phát sinh ở ô cửa nam tử, bên nữ tử tỏ ra ưu nhã hơn nhiều, cầm khay cơm nhìn đám oanh yếu líu lo phía đối diện là phúc lợi ít ỏi của nam tử thư viện.

Kiếm cái bàn ngồi xuống, Lý Trì ăn nhồm nhoàm mấy miếng rồi cảm thấy không nuốt được nữa, thiên tai ở đất phong của mình nghiêm trọng ngoài dự liệu, xuân hạ hạn hán, thu mưa nhiều, không ngờ có có sương giá, rõ ràng không cho người ta miếng cơm ăn, sao mình gặp phải cái đất phong như thế, mười năm thì chín năm hạn, một năm lũ lụt.

Một người bẩn thịt bê một cái chậu mỳ lớn ngồi đối diện Lý Trị, không cách nào liên hệ tên khổ sai này với công tử của hộ bộ thị lang, tay hắn còn quấn băng vải, mơ hồ có máu thấm ra, nhưng hắn không để ý chút nào, vẫn ăn mỳ ngấu nghiến.

- Ngươi đắp Lệ sơn hay Hãn sơn?

Lý Trì nuốt một miếng khoai tây xong hỏi Bàng Ngọc Hải:

- Hãn sơn, ta thề không chảy một giọt nước mắt nào, đã đắp cao sáu xích rồi, thêm một tháng nữa là xong, lão tử thù hòn giả sơn này, coi như mài rũa tâm trí đi. Lý Trì, ngươi cẩn thận, thư viện tựa hồ không yên tâm lắm với tâm thái của con cháu huân quý chúng ta, muốn thông qua đắp giả sơn để mài rũa tâm trí chúng ta, trước kia ta không chú ý lắm, lần này bị phạt ta chủ ý nhìn danh sách, tám phần bị phạt không giàu thì sang, thư viện cố ý đấy. Bàng Ngọc Hải ta tuy từ nhỏ được chiều quen, nhưng khổ cực gì cũng chịu rồi, thư viện quá xem thường tâm trí của chúng ta.

Nữ Oa là người có thật, bà là chị/em gái kiêm vợ Phục Hy, là người se duyên cho các đôi nam nữ thành vợ chồng, nên trong thần thoại kể bà lấy bùn Hoàng Hà nặn ra con người ( người Hán). Hầu hết mấy thần thoại đều dựa vào cái gì đó có thực, chả hiểu vá trời là dựa vào chuyện gì …