Vân Diệp càng thêm khó hiểu, những chuyện này thật hoang đường, mình đúng là không biết gì cả, có điều Trường Tôn Vô Kỵ, Ngụy Trưng, Lý Bằng Trình vừa kế thừa tước vị và mình đếu thành nghi phạm giết người thì thật là thú vị, cần phải đi xem sao. Trường Tôn Vô Kỵ thì thôi đi, lão này giết người như ngóe, giết một hai người chả là cái gì. Lý Bằng Trình thì luôn nổi danh bởi võ lực, đoán chừng ở mạc bắc giết người nhiều lắm rồi, đè chết người chẳng là cái chó gì. Ngược lại Ngụy Trưng làm chết người thì đáng xem, đi xem bản mặt của ông ta sau khi giết người nó ra làm sao.

Hai người dọc đường nói cười vào cung, tới trước Vạn Dân điện thấy cả ba đương sự đều ngồi ở tiền sảnh đợi Lý Nhị triệu kiến, đáng lý mà nói chết bốn người thì Lý Nhị không cần tự mình hỏi tới, hiện triệu tập hết lại, chứng tỏ thân phận người chết không đơn giản.

Trường Tôn Vô Kỵ thấy Vân Diệp tới cười khà khà:

- Vân hầu thật tài ba, sư tử đá trong nhà lại có linh tính, giúp ngươi giết người, đem so ra yêu đao theo lão phu mấy chục năm mới có bản lĩnh này, thật hổ thẹn.

Vân Diệp cười đáp:

- Nhà bá bá địa linh nhân kiệt, bảo đao có linh khí chẳng lạ, nghe nói bảo đao tự dùng chiêu, tiểu chất rất khao khát.

Ngụy Trưng hừ một tiếng:

- Bánh xe của lão phu có thể đè nát đầu người đúng là chuyện lạ trên đời, không biết vị cao nhân nào tính kế lão phu, hừ, cũng chẳng phải tính kế, e lão phu bị vạ lây.

Lý Bằng Trình ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chơi trò bắt ngón cái, hiện giờ hắn vẫn không sao hiểu nổi thế nào mà mình có thể đè nát bẹp một người, từ tầng hai tới tầng một cao hơn một trượng, huống hồ mình lăn từ cầu thang xuống, không thể xảy ra chuyện này.

Ngụy Trưng không tha cho hắn:

- Nói xem, ba bọn ta đều dùng vật giết người, còn ngươi sao đè được chết người?

Lý Bằng Trình mặt mày nhăn nhó, chắp tay nói:

- Tiểu tử hôm qua uống vài ngụm rượu thôi, tối phải về nhà chăm sóc mẹ già, khi cáo từ không cẩn thận trượt chân ngã xuống, ngồi thẳng lên mới phát hiện đã đè bẹp người ta.

- Chúng ta chắc chắn bị người ta hãm hại rồi, nhưng rốt cuộc là ai làm, làm vậy vì sao, muốn đem sư tử đá của nhà ta tới phường Vĩnh An, trộm yêu đao của Triệu công, làm Bằng Trình trúng chiêu mà không biết, còn làm bánh xe Trình công trật ra còn khó hơn giết người, kẻ này muốn làm cái gì?

Vân Diệp suy nghĩ rồi hỏi Trường Tôn Vô Kỵ, ông ta là chuyên gia về loại chuyện này.

- Còn làm gì nữa, theo trẫm lấy là lập uy, lấy danh các ngươi ra lập uy, nói không chừng có vị thế ngoại cao nhân nào đó xuất sơn, chuẩn bị dương danh ở kinh sư.

Lý Nhị từ phía sau đi ra, đặt văn điệp lên bàn, ý báo bọn họ xem. Vân Diệp nhìn xong liền biết người giết người là ai, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ nghiền ngẫm, không lộ ra chút sơ hở nào.

- Vân Diệp, người bị sư tử đá của ngươi đè chết là Yên Hoằng Tín, không phải ngươi nói muốn đưa hắn tới Nam Hải canh đao hoang à? Sao lại đổi ý? Yên Hoằng Tín là cháu của Yên Vinh danh tướng tiền Tùy, nghe nói luyện võ học gia truyền tới đỉnh cao, hai tay nhổ được đinh, ngươi muốn giết hắn, đúng là cần phải dùng tới sư tử đá đè.

Vân Diệp cười khổ:

- Bệ hạ, vi thần chỉ nói thế thôi, muốn giết hắn thật đâu cần phiền phức như thế, chỉ cần tuyển hắn vào thủy sư Linh Nam, cho hắn đi canh đảo vừa hợp lý hợp tình lại hợp pháp, trên hoang đảo dù thần băm vằm hắn cũng không ai biết. Giết người giữa ban ngày ban mặt không có lợi.

Lý Nhị gật gù:

- Nói thế cũng đúng, xem ra ngươi không ít lần dùng cách này giết người không cùng đường, trong tay trẫm không có chứng cứ, mặc ngươi vậy. Có điều chuyện này các ngươi phải cho trẫm một câu trả lời, trẫm sở dĩ tới muộn là phải an ủi Âm phi, đệ đệ duy nhất của nàng bị đao của Vô Kỵ chém làm đôi, thế nào cũng phải cho nàng câu trả lời.

- Bốn cột trụ của Tề vương phủ là Âm Hoằng Trí, Yên Hoằng Tín, Tàm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu đều chết không rõ ràng, trong đó hai người là hoàng thân quốc thích, các ngươi nói sao đây? Trẫm còn chưa tới chỗ Yên phi, hẳn cũng sẽ khóc lóc với trẫm một phen, trẫm kệ, song Tề vương Hữu không thể xảy ra chuyện, Vân Diệp, ngươi phụ trách an toàn của nó. Vô Kỵ, khanh toàn quyền xử trí việc này, sớm có kết quả, trẫm không muốn chuyện quái lạ làm lòng người hoảng loạn.

Vân Diệp và Trường Tôn Vô Kỵ, Ngụy Trưng nhìn nhau, phát hiện đều là vẻ mặt sáng tỏ trong lòng, Lý Nhị xưa nay làm việc không có chuyện qua loa cho xong, không đem nghi vấn làm rõ ràng, nhất định ông ta không bỏ qua, hiện giờ đưa ra yêu cầu ba phải, nhất định ông ta biết cái gì đó.

Từ biệt hoàng đế, bốn người rời cung, Trương Tôn Vô Kỵ nói:

- Ta đi làm việc theo yêu cầu của bệ hạ, dù kết quả thế nào, ba vị có phải đều chấp nhận?

Vân Diệp và Ngụy Trưng đều chắp tay nói làm phiền, Lý Bằng Trình bị Vân Diệp đá một cái mới vội vàng cảm tạ Trường Tôn Vô Kỵ, biểu thị bất kể xử lý thế nào cũng đồng ý.

Lý Hữu ở nhà mình, đương nhiên phải nói cho một tiếng, không làm phiền người khác, kẻ ngứa mắt đều bị chết rồi, dù sao cũng tốt. Lý Bằng Trình cưỡi ngựa đuổi theo hỏi Vân Diệp:

- Tiên sinh, rõ ràng bốn chúng ta bị oan, vì sao bệ hạ muốn chuyện chìm xuống, chẳng lẽ có nội tình, tiên sinh cho học sinh biết đi, học sinh vừa thế tập tước vị, chỉ lo sai sót.

- Bằng Trình, ngươi chấp nhận đi, chuyện này không tiện nói, người có thể làm ngươi trung chiêu mà ngươi không hề hay biết thì ngươi không đối phó nổi đâu. Bệ hạ rõ ràng là biết nguyên cớ, nhưng bọn ta đều không hỏi, nên ngươi cũng đừng hỏi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, phụ thân ngươi mới qua đời, ngươi tiệc tùng là bất hiếu, ngoan ngoãn ở nhà phụng dưỡng mẫu thân, đừng có ra ngoài.

Lý Bằng Trình tuy tò mò, nhưng Vân Diệp không nói, hắn đành ngậm miệng về nhà, nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua mà không tìm ra manh mối nào, nghĩ tới người kia nếu muốn đối phó với mình, chẳng phải mình chết mà không hiểu ra sao? Như tiên sinh nói, mình không nên rời nhà thì hơn.

- Không cần nhìn ta, cữu cữu của ngươi không phải do ta giết, ba ngươi kia cũng thế, cha ngươi biết nguyên do, ta cũng biết, nhưng không thể nói với ngươi, chuyện này không liên quan gì tới ngươi hết, có một người muốn tuyên bố với thế gian sự tồn tại của hắn nên làm chuyện này, nói cho mẫu thân ngươi biết, đừng truy cứu, càng truy cứu càng nhiều vấn đề.

Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của Lý Hữu là do Vân Diệp làm, dù sao tối hôm đó Vân Diệp uy hiếp Yên Hoằng Tín. Vì do Tiểu Miêu giết, Vân Diệp thấy không cần phải chịu tội thay khiến Âm Phi hận mình, dù thế nào Âm Hoằng Trí là đệ đệ duy nhất của bà ta.

Lý Nhị ở trung cung cũng đang rối ruột, Yên phi đã mời ba lần rồi, ông ta không biết phải nói thế nào với Yên phi, phải đợi khi Trường Tôn Vô Kỵ đưa ra kết quả mới được, cái thuật kê minh cẩu đạo chết tiệt, Đoàn Hồng không luyện thành hoàn toàn, Vô Thiệt cũng thế, rốt cuộc là ai luyện được hết.

Kê minh cẩu đạo nghe qua giống như thủ đoạn hèn hạ, nhưng ai dám tin năm xưa Mạnh Thường Quân dựa vào học gà kêu, chó bò từ môn khách mà vượt qua được quan ải của Tần. Đừng quên, khi đó pháp luật nghiêm ngặt cực độ, nếu không có thần kỹ hơn người, Mạnh Thường Quân căn bản không thể lén vượt qua ải.

Đoàn Hồng này nói không thể tra xét, không thể hỏi tới, vì thuật Kê minh cẩu đạo tối cao là giết người trong vô hình, không ai biết bị mưu sát, người kia cố ý bày thủ đoạn giết người ra, chính là cho người đời biết, bản thân đã luyện thành Kê minh cẩu đạo rồi.

Đối với loại hiệp khách này, Lý Nhị cũng cảm thấy bất lực, như giọt nước giấu trong biển khơi, làm sao tìm ra được? Thiên Hạ vẫn lấy bình an ổn định làm chủ lưu, đế vương tuyệt đối không thể tự ý dùng toàn bộ quốc lực đi tra xét, nói không chừng lại phản tác dụng. Đoàn Hồng vẫn đang nghiên cứu sư tử đá, thanh đao, và bánh xe ngựa, tất cả đã mang vào cung, mong Đoàn Hồng Tim ra manh mối, luyện thành môn công phu kỳ quái này.