Ta đang suy tính làm thế nào để Châu tự thú nhận thân phận của mình, ai ngờ tên tiểu tử này quả nhiên không hề hấp hối như đèn cạn dầu, hắn liền tiên phát chế nhân đánh thẳng vào nơi yếu hại, không nhanh không chậm không lạnh không nóng nói với ta: “Mộc Mộc lão sư a, những thứ ngươi dạy tuy đều rất đúng trọng tâm, nhưng hình như cũng rất bình thường nga…” Ngụ ý như sau: gia hỏa ngươi chính là một tên gia sư kém cỏi, những thứ ngươi dạy con nít ba tuổi rưỡi còn biết, mau mau cuốn gói về nhà đi!

Hừ! Ta nếu là tiểu nhân, thì ngươi chính là ngụy quân tử. Thiên hạ dễ bị bề ngoài của ngươi đánh lừa, này thì thành tích học tập xuất sắc, này thì tướng mạo khả ái đến thiên gia đố kỵ nhân gia oán than, thoạt nhìn sao mà ưu tú, sao mà nhu thuận, sao mà thuần khiết… Kỳ thực bản chất giảo hoạt không hề thua kém ta chút nào. Chúng ta cũng đều năm mươi bước cười một trăm bước (1), tám lạng nửa cân thôi.

Ta cười lạnh vài tiếng, đồng nghiệp nữ cấp bậc cốt khôi như ta sao có thể dễ dàng chịu thua?

“Tiểu Châu a, nick của ngươi hình như ta từng thấy qua vài nơi a!” Ta làm bộ nhìn trần nhà lơ đãng đáp phi sở vấn. (2)

“A!” Gương mặt cao ngạo của Châu ngẩng lên, có chút hoang mang nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn ta.

“Hình như là trang XX! Ta nhớ mang máng là một trang web Gay nào đó…” Ta tiếp tục giả ngu.

“A!!” Vẻ hoang mang hiển nhiên đã tuyệt đối chiếm ưu thế, áp đảo thần thái bình tĩnh cũ kỹ trên mặt hắn. Bởi theo sau chữ “A” là hai dấu chấm than, cho nên có thể biết được hắn đang rối loạn tới mức nào.

Ta tiếp tục giả ngu, hơn nữa còn quyết định sẽ triệt để giả ngu tới phút cuối. “Ngươi biết trong tiếng Anh GAY có nghĩa là gì không? Chính là vui vẻ, là xinh đẹp nga!” Nét mặt nửa ngây thơ nửa vô tội, diễn xuất tuyệt đối có thể so với đương kiêm ảnh hậu của nước Áo, nếu cho ta đóng phim, dù không thể khiến khán giả khóc trôi cả Vạn Lý Trường Thành, thì ít nhất cũng mang đến cho nền điện ảnh Trung Quốc món lợi nhuận đến 7.8 con số mỗi năm.

“Cho nên ngươi nhất định là viết về những biểu hiện xuất sắc của đảng và nhà nước kể từ sau Cách mạng Tân Hợi tới nay, tích cực phát huy chủ nghĩa Tam Dân, trong công cuộc cải cách mở cửa thế hệ thanh niên sau này đã trưởng thành và chín chắn hơn, đời sống, tư tưởng, tình cảm hoàn toàn thích ứng với xu thế biến chuyển từng ngày của thời đại mới; nếu không thì cũng là viết về việc vận động toàn quốc triển khai kế hoạch “Giảm phụ thuộc”, tạo điều kiện thuận lợi cho thế hệ măng non được cơm no áo ấm, phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần, hạnh kiểm tốt, học lực giỏi. Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc. Một lòng hướng tới lý tưởng xây dựng tổ quốc thêm giàu đẹp phồn vinh phải không?”

Ta huyên thuyên không ngừng, chả buồn để ý xem hắn nghe hiểu được bao nhiêu, nghe rõ được mấy phần, cứ thế xổ ra một tràng loạn thất bát tao, cuối cùng còn cực kỳ nghiêm túc đúc kết lại một câu: “Ta nói đúng quá rồi chứ gì! Hôm nào đó nhất định phải thưởng thức tuyệt phẩm của ngươi mới được!”

“Ngươi –“

Châu hít n ngụm lãnh khí, biểu tình như gặp phải quỷ, càng khả ái chính là khuôn mặt y như bảng màu của họa sĩ, đỏ cam vàng lục lam chàm tím luân phiên thay đổi.

Kha kha kha kha, dùng ngón chân nghĩ cũng biết ngươi đấu không lại ta~~~ ta cười, ta cười, ta cười cười cười!

“Ngươi là đồng nghiệp nữ!!!” Châu cuối cùng không chịu nổi đòn khích tướng của ta (xí, ngươi nói dùng từ “khích tướng” không thích hợp? Vậy thì dùng “đùa giỡn”, “trêu ghẹo”, “giở trò lưu manh”, được chưa!) (3) lớn tiếng nói. Không hổ là danh nhân của giới đồng tính a, gặp chuyện vẫn còn có thể bình tĩnh phân tích, quan trọng hơn là cư nhiên còn có thể trực tiếp vạch trần thân phận ta. Xem ra hắn dù chưa ăn qua thịt heo cũng đã chứng kiến heo nhảy múa a~~~

“Tại hạ chính phải! Ma Thiên đại nhân có gì chỉ giáo a?” Ta hi hi ha ha trả lời hắn.

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi… ngươi là ai!” Châu cuối cùng cũng bắt đầu lắp bắp. Lâm vào nghịch cảnh bị vạch trần thân phận ai mà không khẩn trương ~ ha!

Nực cười, trên thế giới này đồng nghiệp nữ nhiều như vậy, ngươi biết ta là ai sao? Tuy rằng nếu nói ra đại danh như sét đánh ngang tai của ta, nhất định sẽ thổi bay ngươi, nhưng lúc này địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, ta đương nhiên phải hảo hảo lợi dụng thời cơ một phen.

“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, đối với đại nhân luôn sùng bái như Trường Giang cuồn cuộn trải dài bất tận, bội phục như Hoàng Hà dậy sóng nhấn chìm cả đất liền… Thật không ngờ hôm nay ngươi lại là học trò ta phụ đạo, lại đây cho ta xin chữ ký đi!” Dứt lời ta liền lôi bút vở ra, cung kính dâng tới.

Ta dám chắc nếu ánh mắt có thể giết người, thì ta nhất định đã chết hơn sáu ngàn bảy trăm tám mươi lần rồi. Thế nhưng ta vẫn chưa chết, bởi vì với lượng điện ít ỏi này của hắn, cũng chỉ đủ bật đèn thôi ~~ Giết người à? Hắc hắc, qua vài năm nữa hẵng nói đi!

Bất quá, màn kế tiếp không phải là hắn nháo ta quấy, liều mạng ngươi chết ta sống. Mà là… tiểu tử này sau khi biết được thân phận của ta, cư nhiên điếc không sợ súng: “Vậy còn không mau đi rót cho ta chén trà!”

Hồ đồ! Tiểu tử này đúng là không biết sống chết mà, lão hổ ta không ra uy, ngươi nghĩ là mèo bệnh sao?

Đang muốn phát tác, Châu lại không chút hoang mang mở miệng nói: “Ta biết ngươi cùng lắm cũng chỉ là một đồng nghiệp nữ tép riu, tuy thừa hiểu loại sinh vật các ngươi vô luận là xó xỉnh nào cũng mò vào, thế nhưng hôm nay bị ngươi phát hiện ra thân phận quả thật là do một phút sơ sót của ta. Bỏ đi – ta cũng không muốn hơn thua với ngươi, coi như ngươi có chút hiểu biết, nghe qua tên tuổi ta!”

Nghe qua? Ta sao có thể không nghe qua? Hắn bốn tuổi copy Uông Quốc Chân, sáu tuổi đạo văn Dư Thu Vũ, mười hai tuổi viết phần kế tiếp cho Thủy Hử truyện, mười ba tuổi say mê anime và manga đam mỹ, trở thành thủy thần, mười bốn tuổi trở thành “Đệ nhất bút” trong giới đồng tính trên mạng, tiểu thuyết của hắn đăng liên tiếp đến 70 hồi tuy chỉ xoay quanh một nhân vật chính, thế nhưng tình tiết cực kỳ phức tạp. Ta lần nào cũng theo dõi địa chỉ IP, email, số QQ của hắn nhưng đều thất bại. Hắn tưởng hắn nắm rõ mọi việc hơn ta sao? Nguyên lai chẳng qua chỉ là một tên tiểu P ~~ hắc hắc, bất quá hắn rõ ràng không hề nguyện ý bại lộ thân phận của mình, cho nên… công việc này xem ra nhất định lâu dài rồi!

“Đã vậy thì, chúng ta bàn điều kiện đi~~” Châu bình tĩnh nói!

“Điều kiện?” Nghi hoặc, ta không bức cung ngươi chính là phúc ba đời ngươi rồi, tiểu tử ngươi cư nhiên còn muốn bàn điều kiện với ta? Bất quá trước mắt ta đương nhiên không thể bộc lộ khoái trá nhanh như thế, dù sao người ta vẫn là học trò của ta!

“Thứ nhất, ngươi không được làm lộ thân phận của ta!” Điểm này không thành vấn đề, tỷ như là ta có nói cũng chả ma nào chịu tin tiểu quỷ ngươi như vậy mà là “Đệ nhất bút”gì đó!

“Thứ hai, ngươi nếu muốn tiếp tục dạy, không cần đem mấy thứ bút ký tư liệu loạn thất bát tao kia đến nữa, đem cho ta mấy quyển sách tham khảo ta tự xem còn có lý hơn!” Loạn thất bát tao? Những thứ này là tinh hoa của ta a! Không muốn thì thôi, đỡ tốn khí lực dạy ngươi!

“Thứ ba, đời tư và chuyện riêng của ta ngươi không được hóng hớt, cũng không được hỏi đến. Nếu ta có việc cần ra ngoài, ngươi cũng phải phụ họa theo, nói với ba mẹ ta là học bù!” Tiểu tử ngươi đúng là thông minh a, đi chơi mà còn xạo sự là học bù! Hảo, dù sao kẻ phải thi đại học cũng không phải ta!

“Nếu ngươi đồng ý hết thì ký tên vào đây đi! Bằng không, lần sau ngươi khỏi tới nữa!” Nói xong, Châu hệt như ảo thuật gia, từ trong ngăn tủ moi ra một tờ văn thư, ta trừng mắt liếc một cái, cư nhiên là “Hợp đồng đàm phán”! Kháo, lão tử học luật vài năm rồi cũng chưa thấy qua bản hợp đồng nào khoa trương như thế, ai vi phạm cư nhiên phải khao 15 chầu ở McDonald’s, mỗi chầu đều gồm có ba cái hamburger, hai ly trà sữa chocolate, năm ly kem trái cây, bốn cái cánh gà, sáu cái chân gà (uy, McDonald’s có chân gà sao?) Còn có hai chai Coca lớn không thêm đá, khoai tây chiên thì tùy tâm trạng mà gọi, không giới hạn số lượng, còn cư nhiên không lấy tương cà mà lấy tương ớt? Đương nhiên cũng có thể đổi thành sushi Nhật hoặc barbecueBrazil, đồng giá như nhau…

“Ngươi là heo sao? Làm thế nào ăn hết nhiều thứ như vậy?” Ta một bên kinh ngạc kỳ quái bất bình phẫn nộ, một bên ký vào bản hiệp ước bất bình đẳng nhục mạ tổ quốc kia. Dù sao món nợ 800 đồng kia chết sống gì cũng phải trả, chi bằng đối phó bên này trước đã.

Châu vẻ mặt khinh bỉ: “Hừ, ngươi đã là sinh viên năm ba, thế nào lại đi so đo với đám nhóc choai choai sôi nổi bồng bột của Trung Hoa Dân Quốc như bọn ta?”

“Rắc” Ta tức đến ngứa miệng, thiếu chút nữa cắn gãy cả răng mình. Lão tử dù gì cũng cao ráo dễ nhìn, tuy không thể gọi là hoa nhường nguyệt thẹn, ít nhiều cũng được coi là hoa đán trong giới sinh viên, hơn nữa còn là một đại nhân vật hô mưa gọi gió trong giới đam mỹ, luận tài hoa, luận tướng mạo (hình như giữa nam nữ không có chuyện đọ sắc với nhau nga~~?), luận BT, có điểm nào không bằng ngươi! Hừ ~~ lão tử không tin không trị được tên tiểu BL này!

(Hơ hơ, ta thật cần mẫn ~~ không tính đến hiện tại thì càng cần mẫn hơn ~~~ chương tiếp theo hai nam chính sẽ xuất hiện rồi, cười lớn nào, dù sao đây cũng là ác cảo văn, dành tặng cho BT Biên Bức thích ác cảo văn và tất cả những gia hỏa BT ~~)

************

(1) Năm mươi bước cười một trăm bước; chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ rằng hôi – khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm; lươn ngắn chê trạch dài; người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy, sau đó người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước là hèn nhát, kỳ thực cả hai đều hèn nhát, nói cho cùng là đều hèn kém mà chê cười nhau)

(2) Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt

(3) Từ bây giờ những lời tác giả nói sẽ được tô màu và in nghiêng, chúng ta không chú thích thêm dài dòng nữa ^^