“Là lỗi của ta, sao ngươi lại trách con?” Tiếng nói yếu ớt vang lên cùng tiếng ho khẽ, Tô Dẫn Nguyệt một tay chống giường, một tay chặn quả đấm của hắn, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Quân Doanh Thệ ngây người, quay lưng về phía y, thân thể run rẩy.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, trái tim chợt mềm nhũn, khóe mắt như có gì đó chảy ra, nét mặt dịu dàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc chưa từng có.

Quân Doanh Thệ vẫn đưa lưng về phía y, tiếng nói tắc trong cổ họng, sững người ngồi đó.

Một lúc sau, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phúc tạp: vui sướng, do dự, mất mát, ngọt ngào… Tâm trạng phức tạp này đan xen, khiến hắn nhất thời không biết nên vui mừng hay khổ sở, càng không biết – Quân Doanh Thệ nhắm mắt, hít sâu một hơi – nên đối mặt với y thế nào đây?

Gian phòng nhỏ trầm mặc, không ai lên tiếng nói gì.

Cả hai người đều giữ nguyên tư thế, một người ngã ngồi dưới đất, một người lặng lẽ cúi đầu nhìn bóng lưng đối phương.

Vài tiếng ho khan cùng tiếng thở gấp vang lên, rất khẽ khàng, tựa như không nỡ phá tan khoảnh khắc này.

Không biết qua bao lâu, bóng đêm phủ xuống, bên ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.

Đèn dầu sắp cháy hết, ánh lửa bập bùng, như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đêm đã khuya, sương đã phủ, gian phòng nhỏ dần lạnh lẽo.

Tô Dẫn Nguyệt nhìn sống lưng cứng ngắc, liếm môi, do dự một hồi, dè dặt lên tiếng: “Đứng lên đi… Sàn lạnh lắm… Sẽ khó chịu…” Vừa mới dứt lời, y không kiềm được mà ho khẽ vài tiếng, tóc mai rủ xuống, càng khiến gương mặt tái nhợt của y thêm phần yếu ớt.

Thân thể Quân Doanh Thệ khẽ run, cũng không quay đầu.

Tô Dẫn Nguyệt ngồi đó, hơi mất tự nhiên, giọng nói khàn khàn, có lẽ là do hôn mê đã lâu, không uống nước: “Lên giường ngồi đi… Ngồi đó… không tốt cho Chân nhi.”

Quân Doanh Thệ như chợt bừng tỉnh, vẻ mặt biến đổi, ôm bụng, lảo đảo đứng dậy.

Tô Dẫn Nguyệt muốn đỡ hắn, lại bị hắn hất ra, ngã ngồi trên giường.

Y mím môi, vẻ mặt chua xót.

“Thân thể của mình không tốt, còn đỡ trẫm làm gì, trẫm không phải người què.” Quân Doanh Thệ đứng dậy, tay ôm bụng, nhìn thẳng y một hồi, rồi vội ho khan một tiếng, dời mắt.

Tô Dẫn Nguyệt ngã ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng còn ho khẽ vài tiếng.

“Lại đây ngồi đi… Ngươi nói mang thai rất vất vả, ta lại không giúp được gì…”

Nghe vậy, sắc mặt của Quân Doanh Thệ đột nhiên biến đổi, lui về sau mấy bước, chỉ thẳng mặt y: “Ngươi!”

“Ta nghe được hết…” Tô Dẫn Nguyệt cười nói: “Vì ngươi đến, nói cho ta nghe những lời kia…” Y hơi dừng lại, ánh mắt chứa chan thâm tình, “Ngươi và Chân nhi đến, nói cho ta nghe những lời kia… Ta mới tỉnh…”

“Ngươi không tỉnh thì tốt hơn!” Quân Doanh Thệ tức giận, hắn không biết xấu hổ nói mấy lời kia là bởi vì cho rằng y không nghe thấy, cho nên mới… Nào ngờ y nghe thấy hết! Thật coi hắn như trò đùa mà!

“Cút về giường đi! Ngươi đáng chết!” Hắn tức giận đến nghiến răng, căm giận chỉ thẳng mặt y, hét lớn, rồi vung tay định bỏ đi.

“Doanh Thệ…” Tô Dẫn Nguyệt thấy hắn tức giận đến bỏ đi, trong lòng hoảng hốt, ngay cả giày cũng không kịp xỏ, vội vã nhảy xuống giường định đuổi theo hắn.

Y bị bệnh lâu ngày, thể hư khí suy, vội vã xuống giường không tránh khỏi đầu óc choáng váng.

Tô Dẫn Nguyệt vừa nhảy xuống giường, đột nhiên trước mắt chao đảo, chân mềm nhũn, rồi ngã xuống sàn.

Ống tay áo quất lên khung đựng chậu, ‘rầm’ một tiếng, chậu nước đổ lên người Tô Dẫn Nguyệt, đồng thời nước trong chậu cũng tưới lên người y, lạnh buốt.

Quân Doanh Thệ nghe thấy tiếng động, dừng chân, đứng yên tại chỗ.

“Doanh Thệ… Ta không lừa ngươi, ngươi đừng đi…” Tô Dẫn Nguyệt ngã dưới sàn, thở gấp mấy hơi, thân thể vốn suy yếu bị đổ nước lạnh mà càng thêm yếu ớt, thân thể khẽ run.

Y khẽ ho, hất chậu trên người xuống, loạng choạng đứng dậy, nhưng đi chưa được hai bước đã lại ‘bịch’ một tiếng, vấp phải bậc cửa.

Quân Doanh Thệ đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía y, thân thể căng cứng bất động.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên mái đầu hắn, lạnh lùng chiếu xuống bộ triều phục vàng tươi của hắn, hình thêu chín con rồng uốn lượn dọc thân thể hắn, bay lên kim quan trên đỉnh đầu, phong độ uy nghi, khí thế bức người.

Tô Dẫn Nguyệt ngây người nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của hắn, đột nhiên có cảm giác bị áp bức, không dám đứng dậy.

Hồi lâu sau không thấy tiếng động gì nữa, Quân Doanh Thệ cẩn thận nghe ngóng, trong lòng yên tâm một chút, nhưng vẫn giận vì y giả vờ hôn mê, nghe lén những lời lải nhải của mình.

Lại nhìn sắc trời không còn sớm nữa, ước chừng sắp đến giờ thượng triều rồi.

Hắn cân nhắc một hồi, nhấc chân định rời đi.

Đột nhiên một lực cực lớn đánh úp, có thứ gì đó rất nặng vọt tới sau lưng hắn.

Quân Doanh Thệ bị đẩy tới trước, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống.

Quay đầu nhìn lại, là Tô Dẫn Nguyệt đang tựa người lên lưng hắn, tay ôm chặt hắn không buông.

Quân Doanh Thệ nhíu mày, lắc vai: “Ngươi buông ra!”

“Ta không lừa ngươi, ta thật sự hôn mê, ta cũng không biết tại sao lại có thể nghe thấy ngươi nói.” Tô Dẫn Nguyệt tựa đầu lên cổ hắn, run rẩy nói.

Cả người y lạnh buốt, hơi ẩm xuyên qua y phục thấm vào da thịt hắn.

Quân Doanh Thệ bất lực thở dài, hòa hoãn tâm trạng.

Hắn giận y nghe được những lời kia, nhưng y nghe được thì thế nào? Vốn dĩ… những lời đó là nói cho y nghe.

Dù sao… y cũng là cha ruột của Chân nhi.

“Tô Dẫn Nguyệt, ngươi ôm mãi thế này, trẫm quay lại thế nào? Trẫm đâu thể cứ đứng đây chịu lạnh chung với ngươi cả đêm…” Quân Doanh Thệ ngước đầu nhìn bầu trời tối đen, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Tô Dẫn Nguyệt giật mình, vội buông hắn ra, mặt mày trắng bệch, tóc ướt nhẹp, dán trên trán.

Quân Doanh Thệ xoay người, trông thấy bộ dạng này của y, sững người chốc lát rồi mới nói: “Vào đi thôi…”

Tô Dẫn Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, đầu cúi xuống, dáng vẻ không muốn đi vào.

“Trẫm vào cùng ngươi thay y phục.” Quân Doanh Thệ tằng hằng một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn y nữa: “Ngươi vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu, muốn làm chuyện liều lĩnh cũng không phải lúc này.”

Tô Dẫn Nguyệt chấn động, ngẩng phắt đầu lên, sửng sốt mở to mắt, cho là mình nghe lầm.

Quân Doanh Thệ bước vào trong nhà trước, để mặc y sững sờ đứng đó.

Dầu thắp đã hết, gian phòng đơn sơ mờ mờ tối, gần như vươn tay không thấy rõ năm ngón.

Quân Doanh Thệ sờ soạng đi đến cửa sổ, đẩy cửa mở ra, ánh trăng nhàn nhạt nghiêng nghiêng chiếu vào gian phòng, như là điểm xuyết cho gian phòng tối đen một ánh nến yếu ớt, trong suốt mà ấm áp.

Tô Dẫn Nguyệt theo vào, y vịn lan giường, đôi khi ho nhẹ vài tiếng, đầu óc choáng váng.

“Ngủ đi… Ngươi vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi cho khỏe…”

“Ta…” Tô Dẫn Nguyệt cúi đầu, nhìn chân mình, tiếng nói thều thào.

“Đầu ta không thoải mái… Cả người thấy không thoải mái…”

Trái tim Quân Doanh Thệ khẽ co rút, đanh giọng trách cứ: “Đáng đời! Ai kêu ngươi vừa tỉnh lại đã làm liều! Còn không mau nằm xuống nghỉ ngơi.”

“Đầu ta đau lắm… Không ngủ được…”

“Ngươi có ý gì?” Quân Doanh Thệ trầm mặt: “Ngủ không được thì đừng ngủ.”

Tô Dẫn Nguyệt ngẩng đầu lên, hoảng hốt giải thích: “Ta… ta không có ý gì.

Ta… Ta chỉ…” Y len lén ngước mắt quan sát vẻ mặt của Quân Doanh Thệ, do dự một hồi, dè dặt nói tiếp: “Ta… Ta muốn sờ Chân nhi…”

“To gan!” Quân Doanh Thệ đen mặt, cả giận nói: “Tô Dẫn Nguyệt! Ngươi thật to gan!”

“Ngươi… Ngươi đừng giận…” Tô Dẫn Nguyệt cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt: “Coi ta như chưa nói gì…”

Y vẫn nhớ như in chuyện đêm đó, y đứng ngoài cửa, vụng trộm nhìn hắn vuốt bụng, thủ thỉ tâm tình với Chân nhi, cảnh tượng đó thật ấm áp, thật hạnh phúc biết bao.

Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ trong phần bụng nhô cao kia con của mình, y đã không kiềm được sự kích động, niềm vui sướng.

Trong lòng bất giác trở nên mềm mại, mềm mại đến mức y dường như không còn là mình nữa.

Y đã từng do dự, đã từng mâu thuẫn, cũng đã từng thử không quan tâm, nhưng không được, thật sự không được.

Cảm giác làm cha mới cảm nhận được, là mừng rỡ, là vui sướng, là hạnh phúc vô bến bờ.

Niềm vui sướng đó như cơn sóng biển phá vỡ phòng tuyến tâm lý yếu ớt của y, phá tan lý trí của y, thiêu rụi chí nguyện cả đời là báo thù cho phụ thân của y.

Đêm đó, khi mũi tên sắc nhọn lao nhanh về phía hắn, y nhìn hắn dù không cách nào tránh né vẫn hết sức bảo vệ con của y.

Giây phút đó, y lập tức hiểu ra, đứng ở chỗ đó là tất cả với y.

Y đã từng ích kỷ, đã từng lạnh lùng, đã từng liều lĩnh, vậy thì y cũng nên trả một cái giá lớn.

Tên độc kia, nên bắn trúng y.

Y vội xông ra ngoài, tên độc trúng người.

Lạ thay, y lại cảm thấy rất an tâm, rất… hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, y thật sự đã nở nụ cười.

Thì ra, nụ cười chân thật phát ra từ đáy lòng… lại hạnh phúc như vậy.

“Doanh Thệ…”

“Gọi Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng, Người cẩn thận đừng để động thai.

Ta không nói nữa là được.” Qua một hồi gắng sức, cuối cùng thể lực của Tô Dẫn Nguyệt đã tiêu hao hết, thở hổn hển, hai chân nặng nề như đúc bằng chì, gần như không chống đỡ nổi thân thể.

Trước mặt đột nhiên đảo lộn khiến y ngã ngồi xuống giường.

Quân Doanh Thệ hoảng sợ, vội bước tới, đến trước mặt y lại chợt khựng lại, cương giọng hỏi: “Ngươi… thấy thế nào?”

“Không… Không sao…” Tô Dẫn Nguyệt khoát tay, cười yếu ớt: “Đừng lo lắng… Còn chịu đựng được…” Y loạng choạng đứng lên, gọi Quân Doanh Thệ đến ngồi xuống giường.

Quân Doanh Thệ do dự một hồi, thấy sắc mặt y tái nhợt suy yếu, không khỏi mềm lòng, ngồi xuống giường.

Bụng nhô lên đối diện với Tô Dẫn Nguyệt, Tô Dẫn Nguyệt chăm chú nhìn bụng của hắn, cười dịu dàng, gò má phiếm hồng, cuối cùng cũng trông có chút sức sống.

“Ta…” Lặng im thật lâu, Tô Dẫn Nguyệt chậm rãi mở miệng, nói một nửa, lại lắc đầu không nói thêm nữa.

“Sao vậy?” Quân Doanh Thệ chau mày, khó hiểu hỏi.

“Ta… vẫn muốn…”

Quân Doanh Thệ nhìn theo tầm mắt của y, hiểu ra: “Ngươi muốn sờ Chân nhi?”

Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt gật đầu không ngừng, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

Phối với dung nhan tuyệt thế, thật khiến người ta không đành lòng từ chối.

Quân Doanh Thệ im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn y, lại khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.

Một lúc sau, hắn quay đầu nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói được.

“Thật… thật không?” Tô Dẫn Nguyệt không kìm được vui mừng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Quên đi.” Quân Doanh Thệ nói xong định đứng dậy.

“Đừng… Đừng.” Tô Dẫn Nguyệt hoảng hốt kéo ống tay áo hắn, run rẩy vươn tay ra.

Phần bụng nhô lên mượt mà bóng loáng, lại ấm áp, tràn đầy hơi ấm của sinh mạng.

Vừa chạm tay lên, trái tim y chợt co rút, khóe mắt cay xè.

“Con… của ta…” Y đột nhiên không kiềm chế được mà khóc lên, tiếng khóc trầm thấp, toàn bộ chua xót trong lòng ào ào tuôn ra, chảy vào trong miệng.

“Ngươi khóc cái gì!” Quân Doanh Thệ trừng y.

“Ta…” Tô Dẫn Nguyệt đang định giải thích, đột nhiên choáng váng, trước mắt quay cuồng, sau đó mất đi ý thức.

“Dẫn Nguyệt!” Quân Doanh Thệ kinh hãi, vội đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y..