Dục Tiện tháng ba năm 969, đương triều Ngự Thương đế Quân Doanh Thệ cải trang vi hành khảo sát dân tình, lý giải dân phong, cố khinh xa giản kỵ (xem xét dân tình, đi xe đơn giản không có khua chiêng đánh trống ấy), đi tuần khắp thiên hạ.

Triều chính tạm do Quảng Ngự Vương Quân Doanh Vũ tiếp quản, cùng năm tháng sáu, Ngự Thương đế rốt cục cùng ngự tiền thị vệ Ti Thanh an toàn hồi kinh.

Quân Doanh Thệ ngồi ngay ngắn trên, trên cao nhìn xuống lại bộ thị lang đang quỳ trước mặt, trầm thanh nói: “Thế nào? Dương ái khanh đối với hoàng hậu của trẫm có ý kiến gì sao?”

“Hoàng thượng” Dương Thiên cúi đầu xá một cái, nói: “Thấm Linh cô nương tuy rằng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng vẻ đoan chính, nhưng dù sao cũng không phải xuất than từ gia đình danh giá, huống chi, Thấm Linh cô nương mắt không thể thấy, làm sao có năng lực thống ngự hậu cung, làm sao vi hoàng thượng bài ưu giải nạn!?”

Quân Doanh Thệ nheo lại mắt, không đồng ý nói: “Thấm Linh tuy rằng không phải cái gì tiểu thư khuê các, nhưng xuất từ dân gian, biết rõ bách tính khó khăn, làm một quốc gia chi mẫu, đây chẳng phải là đáng quý sao?”

“Hoàng thượng lời ấy sai rồi.

”trong quần thần chậm rãi đi ra một người, người này qua tuổi hoa giáp(qua 60), tóc hoa râm, có chòm râu thật dài, hành động lưu loát, có thể thấy được thân thể thập phần cường tráng.

Quân Doanh Thệ thiêu thiêu mi, cười lạnh nói: “Thừa tướng đại nhân có điều gì phân phó?”

“Cựu thần không dám.

” Triệu Dược đi lên phía trước làm lễ, nói: “Hoàng thượng ngôi cửu ngũ, như vậy một nữ tử hạ đẳng như vậy sao có thể làm bẩn huyết thống hoàng thất? Thử chờ yêu nghiệt nữ tử phân minh hay không xứng với hoàng thượng.

Thần chỉ hy vọng hoàng thượng tam tư.

Thừa tướng Triệu Dược chính là tiên hoàng ngự dụng Tể Tướng, tại triều làm quan đã có năm mươi hơn, tiếng nói trong quần thần cực kì có phân lượng.

Mặc dù đối triều đình có thể nói trung thành và tận tâm, nhưng vẫn đang không khỏi có chút ngoan cố ngu dốt.

“Thần chờ vọng hoàng thượng tam tư.

” Triệu Dược dẫn đầu quần thần cùng nhau quỳ xuống.

Quân Doanh Thệ nhìn bao quát một vòng quần thần đang quỳ phía dưới, lạnh lùng mở miệng nói: “Thế nào? Chuyện gia sự của trẫm các ngươi cũng muốn quản sao?”

“Chúng thần không dám.

“Hanh! Các ngươi cho rằng như vậy là có thể bức trẫm đi vào khuôn khổ sao!? Từ nhỏ đến lớn, các ngươi áp đặt trẫm nhiều ít thứ!? Chuyện đó trẫm không tính toán với các ngươi! Hiện tại! Hiện tại cư nhiên đến chuyện gia sự của trẫm cũng muốn quản!?” Quân Doanh Thệ tức giận, khuôn mặt trướng đỏ bừng.

Kích động, bỗng nhiên một cổ buồn nôn dâng lên, Quân Doanh Thệ cắn răng cố nén chốc lát, khoát tay áo, chậm rãi nói: “Trẫm hôm nay thân thể không khỏe, bãi triều.

“Hoàng thượng!” Triệu Dược ngẩng đầu lên, thần sắc kiên định.

”Hoàng thượng ngàn lần không thể lập dân gian nữ tử vi hậu, bằng không, đế vị khó bảo toàn a (cái này ta chém đấy >’’.