*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giấy tờ không cần chuẩn bị gì nhiều, vì lần trước đã làm gần xong rồi, bà Nhan tranh thủ lấy túi văn kiện ra, sắp xếp lại mấy tờ giấy chứng nhận cho ngay ngắn.

Khi Nhan Húc về đến nhà, cậu thấy mẹ đang lật xem cuốn album ảnh từ nhỏ đến lớn của mình.

Trong ảnh là hình một đứa trẻ phấn nộn đáng yêu dần dần lớn lên, rồi trở thành thiếu niên môi hồng răng trắng như bây giờ, bà Nhan cười vẫy tay với cậu: “Đến đây, xem hình con chụp hồi nhỏ này.”

Nhan Húc để cặp qua một bên, ngồi bên cạnh bà Nhan, nghiêng đầu xem, cánh mũi trắng noãn, gò má mềm mại, bờ vai và cánh tay dưới lớp đồng phục học sinh mùa hè hiện rõ những đường cong thon dài sạch sẽ của thiếu niên. Đôi mắt trắng đen rõ ràng như viên ngọc bích hòa mình trong dòng suối trong vắt, tất cả đều mang đậm vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.

Để một mình cậu đi ra nước ngoài, bà Nhan thật sự không nỡ, “Húc Húc, mùa hè này cả nhà chúng ta sẽ đi xem trường con học, được không con?”

Nhan Húc sửng sốt một chút, mới nhớ đến chuyện cậu phải ra nước ngoài đi học, ánh mắt lập tức ảm đảm đi, “Dạ.” một tiếng.

Bà Nhan vẫn còn nhớ rõ tình trạng sa sút tinh thần của cậu lúc trước, nên ôn nhu an ủi cậu: “Mẹ cũng không nỡ xa con mà, chúng ta chỉ xem xét coi thế nào, nếu thấy không thích hợp thì quay về thôi.”

Nhan Húc nhấp nửa khóe miệng: “Mọi người sẽ đi với con sao?”

Thấy bà Nhan gật đầu, tuy tâm trạng của Nhan Húc không tốt, nhưng vẫn hiểu được sự sắp xếp của ba mẹ, “Dạ, vậy đợi đến khi quan sát kỹ rồi nói.”

Cậu không khóc cũng không nói không muốn như một năm trước nữa, trong lòng bà Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Con muốn giữ cuốn album này, lần sau anh Thâm tới sẽ cho anh ấy xem.” Nhan Húc đứng lên đi về phòng, mỉm cười nói với bà Nhan, “Mẹ, mẹ lúc nào cũng xinh đẹp hết đó.”

Bà Nhan nhìn đứa con trai đã cao hơn mình rất nhiều, cười hạnh phúc ôn nhu bảo: “Chao ôi, con trai tôi trưởng thành rồi, còn biết chọc cho mẹ vui vẻ.”

Nhan Húc ôm cuốn album về phòng, nhìn nụ cười ngốc nghếch của mình trong ảnh, trong lòng suy nghĩ: Chuyện gì đến cũng phải đến.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Nghỉ hè còn chưa tới, Chu Văn Cẩm và Trình Phi Phàm đã biết tin Nhan Húc chuẩn bị xuất ngoại, vì cậu có xin nghỉ mấy ngày để đi làm thủ tục.

Sau đó không biết tại sao lại lan truyền thành Nhan Húc phải ra nước ngoài du học.

Lần này đến cả Chu Văn Cẩm cũng luyến tiếc người ta, vào những ngày học cuối kỳ, cậu chàng đối xử với Nhan Húc vô cùng tốt, hắn và Trình Phi Phàm đã chọn lọc và in ra những đề bài luyện thi cấp tốc, khi đến lớp lúc rảnh sẽ giảng giải các đề cho Nhan Húc.

Khi về nhà, Trình Phi Phàm có mấy lời muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn rất lo cho Nhan Húc, với tính cách của cậu thì làm sao thích hợp đi học ở nơi xa lạ như vậy được?

Trình Phi Phàm biết mình không thể làm được gì, nên khi đến Nhị Quán, hắn lập tức tìm Tần Thâm.

Bình thường Trình Phi Phàm luôn kiệm lời âm trầm, mỗi lần ở cạnh Dương Mục Tâm thì cứ như cái người nộm làm bằng ngọc, trong một năm, số lần hắn nói chuyện với Tần Thâm bao nhiêu lần đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chú mèo Ba Tư lạnh lùng của Dương Mục Tâm tìm tới cửa, Tần Thâm trầm tư suy nghĩ, hắn thấy mình gần đây không làm gì Nhan Húc cả, mà cho dù có, thì cũng không liên quan tới tên nhóc này.

Vì vậy mà hắn đang rửa tai chờ nghe cậu ta nói.

Chiều cao của Trình Phi Phàm tăng lên rất nhanh, trong kỳ nghỉ đông đã cao hơn Dương Mục Tâm một chút rồi, bây giờ còn có xu thế cao bằng Tần Thâm, dáng đứng nghênh ngang: “Nhan Húc sắp đi du học.”

Tần Thâm gật đầu: “Em ấy có nói cho tôi rồi.”

“Anh cứ thế yên tâm để cậu ấy đi?” Trình Phi Phàm đe dọa hắn: “Chuyện này không thích hợp, với tính cách của cậu ấy, chưa nói đến việc cậu ấy sẽ bị khi dễ bắt nạt, đến lúc đó đôi mắt có thể bị cậu ấy khóc cho mù luôn.”

“!” Lời này vừa thốt ra, đúng lúc Nhan Húc đang đứng ở ngoài cửa nghe được, không vui mà thấp giọng giải thích: “Cậu ấy nói bậy.”

Dương Mục Tâm thấy cậu không muốn đi vào, nên không tiếp tục nghe lén học trò của mình nói nữa, khoác vai cậu đi tới ban công, hỏi: “Thập hai, em thật sự phải ra nước ngoài sao?”

Nhan Húc nhìn cái cây phát tài phát triển rất tốt kia, “Em chỉ đi xem trường như thế nào thôi, chứ chưa có quyết định.”

“Thế em có muốn đi không?”

Nhan Húc lắc đầu.

“Có nói cho anh Thâm biết chưa?”

Nhan Húc lại lắc đầu, cậu không muốn Tần Thâm coi cậu là trẻ con nữa, sẽ yên tâm với mình hơn, nhưng cậu vẫn muốn Tần Thâm lo lắng cho cậu.

Dương Mục Tâm ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ của Nhan Húc, nhưng không phải cứ thân thiết với Nhan Húc là có thể thay cậu đưa ra quyết định, có một số việc mà người ngoài như bọn họ không có lập trường để xen vào.

Y muốn hút điếu thuốc, nhưng nhìn về phía văn phòng bất cứ lúc nào cũng có người ra vào, nên y nhịn xuống, cùng tiểu sư đệ ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp ngoài kia.

Nhan Húc không tiếp tục rầu rĩ về chuyện của mình, nói với Dương Mục Tâm: “Tứ ca, hồi nãy là Phi Phàm nói bậy. Em không thích khóc đến vậy đâu.”

Dương Mục Tâm biết, nước mắt của Nhan Húc chỉ rơi vì người, vì một ai đó, cậu sẽ rơi nước mắt với người mà cậu rất lâu không được gặp.

Đuôi mày của Dương Mục Tâm nhướn lên.

Nhan Húc liếc nhìn xung quanh, lại gần thì thầm: “Người thích khóc mới là Trình Phi Phàm, anh thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy không, nếu mà khóc lên thì nhìn sẽ vừa đáng yêu vừa đáng thương đó.”

Dương Mục Tâm hiếm thấy cứng người, ho một tiếng, không đứng đắn gật đầu biểu thị đồng ý.

Không bao lâu, Trình Phi Phàm từ văn phòng đi ra, Nhan Húc lập tức liền chui vào.

Cậu tính chơi game, thì Tần Thâm hỏi cậu: “Bao giờ thì em thi?”

Nhan Húc nghe xong cất máy chơi game đi, lấy cuốn sách tuyển tập những lỗi sai trong kỳ thi từ trong cặp ra, ngồi sát bên cạnh Tần Thâm, “Anh Thâm, anh chỉ em đi.”

Tần Thâm lật ra những trang giấy được ghi chép rõ ràng, bàn tay của hắn để ra sau gáy vuốt vuốt, “Anh nghe nói có một mô hình trò chơi mới phát hành, chờ em thi xong, chúng ta sẽ đi xem thử.”

Thấy hai người không có chuyện gì vẫn tiếp tục dính lấy nhau, Dương Mục Tâm lôi đồ đệ đang cau mày đi, quan tâm hỏi han: “Cậu và lão đại đã nói gì vậy?”

Hai người họ chẳng nói gì nhiều, Tần Thâm chỉ đứng trên góc độ là người lớn tuổi hơn mà khuyên bảo Trình Phi Phàm, và cũng hiểu được tâm trạng lo lắng cho bạn mình của hắn.

Bản thân Trình Phi Phàm không chú ý tới, rằng không biết từ lúc nào mà bí mật trước đây của hắn cứ như chưa từng có ai biết đến. (ý là bí mật TPP thích con trai ấy, nhắc lại cho những ai đã quên.)

Bây giờ hắn chỉ không hài lòng vì bị người khác coi mình là con nít.

Hắn kể xong, rồi nhìn Dương Mục Tâm.

Trải qua một năm, Dương Mục Tâm đã gặp gỡ rất nhiều người, cũng làm quen được rất nhiều bạn, cứ thế theo thời gian thiếu niên hời hợt dần dần đã thay đổi và khó nắm bắt, sự thay đổi đó ở trên người y rất rõ ràng.

Dương Mục Tâm là người không thích tâm sự nói nhiều, bản thân không khác gì hồi đó, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, tùy tùy tiện tiện, nhưng y vẫn khiến cho người khác cảm nhận được y không dễ chọc, dưới khuôn mặt tươi cười kia luôn có điều gì đó bị che giấu, khiến ngươi không nhìn thấu được y đang cười cái gì, nghĩ cái gì.

Dương Mục Tâm cảm thấy bọn họ lo lắng thái quá, vò đầu tóc xoăn của mình, lười biếng nói: “Không nỡ để thập hai đi đến vậy à?”

Trình Phi Phàm nhìn mái tóc đen và mềm của y, chúng xen kẽ giữa năm ngón tay thon gầy nhợt nhạt, không biết xuất phát từ tâm ý gì, hỏi lại: “Anh không buồn sao?”

Dương Mục Tâm thuận mồm: “Buồn chứ, ai lại muốn xa tiểu bảo bối.”

Trình Phi Phàm tỏ vẻ “Tôi biết ngay mà!”, hừ lạnh một tiếng, gò má siết chặt.

Dương Mục Tâm an ủi hắn: “Được rồi, cậu đừng thế nữa, cậu chính là đại bảo bối của tôi, được chưa?”

Trình Phi Phàm nghẹn họng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, hung dữ nói: “Anh nói chuyện đàng hoàng cho tôi!”

“Biết rồi, bảo bối.”

Không biết Dương Mục Tâm học ai cái kiểu nói chuyện uốn lưỡi, cộng thêm khẩu âm mềm mại từ quê hương y, rất khiến lòng người ta ngứa ngáy, cộng thêm đuôi mắt hẹp dài, mang theo ba phần tình ý.

Trong lòng Trình Phi Phàm có quỷ, mỗi ngày đều bị Dương Mục Tâm làm cho mù quáng, lúc nào cũng phải thăm tới dò lui, trái tim cứ thế bang bang mà đập.

Hắn đuổi theo bước chân của Dương Mục Tâm, hạ giọng nhắc nhở: “Lần trước anh nói với tôi, nếu tôi đánh thắng anh thì anh sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi.”

“Ừ, tôi vẫn giữ lời.”

Trình Phi Phàm nhìn sườn mặt của y, “Nói được thì phải làm được.”

Dương Mục Tâm nhướng mày: “Hôm nay đấu luôn à?”

Trình Phi Phàm gật đầu.

Trình Phi Phàm vốn đã thông minh, còn sẵn sàng chịu khổ, cơ bắp cuồn cuộn dưới vóc dáng cao lớn của thiếu niên trông tràn đầy sức bật, nhưng mà cho dù Dương Mục Tâm có bỏ bê rèn luyện đi nữa, thì đối phó với đồ đề học tán đả chưa đầy hai năm này, vẫn dư sức.

Muốn so đấu thì phải có trọng tài, bây giờ trong Nhị Quán có Tần Thâm đang rảnh rỗi, nên gọi hắn tới, Nhan Húc cũng đi theo, còn đúng lúc gặp Chu Văn Cẩm thích xem náo nhiệt.

Chu Văn Cẩm vẫn luôn cảm thấy quan hệ thầy trò của Trình Phi Phàm như nước với lửa, cũng may Dương Mục Tâm tính tình tốt mới không đánh chết Trình Phi Phàm, lúc mới bắt đầu còn giúp Trình Phi Phàm lau mồ hôi.

Vòng eo của Dương Mục Tâm không còn săn chắc như xưa, sau khi quật ngã hắn thì không thoát ra được, y ấn người xuống, khuỷa tay kẹp lấy cổ của Trình Phi Phàm, khuôn mặt hơi đỏ chảy mồ hôi, mở miệng: “Tiếp tục cố gắng đi, bảo bối à.”

Trình Phi Phàm nằm trên lôi đài, mặt cũng rất đỏ, tay đặt trên vòng eo hơi mềm do lơ là luyện tập của y, nắm trong chốc lát, gương mặt đã đỏ chót như trái cà chua, làm bộ hầm hừ.

Là đồng chí cách mạng với Trình Phi Phàm, Nhan Húc cẩn trọng ôm cánh tay Tần Thâm: “Ôi trời, dữ dội quá à.”

Chu Văn Cẩm nhìn Nhan Húc như một đóa hoa xinh đẹp, gật đầu, “May mà cậu không học, dù sao cậu cũng có lão đại rồi.”

Tần Thâm vân vê năm ngón tay tinh tế của Nhan Húc, nhìn thoáng qua bên cạnh, hắn nghĩ chắc mình phải điều một sư đệ khác đến dạy dỗ thập tam.

Vài ngày sau, kỳ nghỉ hè đúng hẹn đã đến, khóa học hè của Nhị Quán năm nay đã có nhiều kinh nghiệm hơn đợt trước, lớp học khai giảng sớm, mấy sư huynh khác được sư phó tài trợ, cũng bay tới giúp đỡ.

Ngày Nhan Húc ra sân bay, Nhị Quán cử một người đại diện đến tiễn cậu.

Người đó đương nhiên là Tần Thâm.

Nhan Khả đã tò mò không biết bao nhiêu lần, Tần Thâm, một anh đẹp trai cứng rắn cao lớn có thể nói cái gì với em mình được nhỉ, trong khi Tần Thâm đang rèn luyện tập huấn ở trường quân đội, thì Nhan Húc đang bôi kem lên tay, Nhan Khả thật sự không hiểu nổi hai người có đề tài chung gì để mà nói với nhau.

Lúc đang xếp hàng ở sân bay, cô nhìn về phía hai người đang nói lời tạm biệt.

Nhan Húc mặc áo ngắn tay để lộ phần da dẻ trắng trẻo, xương quai xanh tuyệt đẹp, phía dưới mặc một cái quần jean ôm trọn cặp chân, mang đôi giày màu trắng cao cổ, trông chân cậu vừa thon vừa dài, hai mắt lấp lóe sáng ngời, như thiên thần hạ phàm.

Đứng đối diện cậu là Tần Thâm cao hơn một cái đầu, khí chất mạnh mẽ, mái tóc ngắn ngủn nhìn vừa dữ vừa ngầu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cái quần thể thao rộng rãi bao bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, dưới chân mang một đô giày thể thao cao cổ, không nhìn kỹ cũng có thể nhận ra đôi giày của hắn và Nhan Húc là cùng một mẫu, chỉ khác ở chỗ là nó màu đen mà thôi.

Hắn hơi nghiêng về phía trước lắng nghe Nhan Húc đang mỉm cười nói gì đó, chắc là dặn dò khuyên nhủ vài câu, qua qua lại lại, bầu không khí vô cùng hòa hợp, rồi sau đó hắn ôm Nhan Húc vào lòng.

Nhan Húc chầm chậm nói: “Anh sẽ đến đón em chứ?”

Tần Thâm vỗ vỗ lưng cậu, “Tất nhiên rồi.”

Sau khi Nhan Húc qua cửa an ninh, Tần Thâm ở xa xa vẫy tay tạm biệt với cả nhà bọn họ.

Ngoại hình và khí chất của Tần Thâm rất được người lớn yêu thích, mặt mày tuấn lãng, cặp mắt thâm sâu, không khiến cho người ta cảm thấy lỗ mãng, rất đoan chính đẹp trai.

Bà Nhan rất quý Tần Thâm nên cũng vẫy tay lại với hắn, quay đầu khen ngợi Tần Thâm với chồng mình.

Nhan Khả kéo tay em trai, cười nhéo khuôn mặt vẫn còn vui vẻ của cậu: “Cười tươi thế, anh Thâm cho em ăn đường sao?”

“Đi chơi đương nhiên là vui vẻ rồi.” Nhan Húc lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Nhan Khả đã hoàn toàn không xem Tần Thâm là người ngoài nữa, “Vậy sao em không kêu Tần Thâm đi cùng? Cậu ta cũng đang được nghỉ mà.”

Nhan Húc nhìn ba mẹ đang ở trước mặt, “Thế sao anh Du Dã không đến nhỉ?”

Nhan Khả híp mắt nhìn em trai càng ngày càng thông minh, cảm thấy không nên đùa giỡn em ấy nữa.

Trong lúc chờ lên máy bay, Nhan Húc đi mua bốn chai nước, đưa cho Nhan Khả một chai, ngoan ngoãn gọi cô: “Chị, loại của Mỹ mà chị thích nè.”

Nhan Khả uống một hớp nhỏ, nhìn Nhan Húc đang uống Frappuccino*.

Nhan Húc thấy cô vẫn quan tâm chuyện kia, “Ừm, anh Thâm phải về quê thăm bà nội, sau đó lại nhập học, rất bận rộn.”

Nhan Khả không để ý việc em trai trêu chọc mình lúc nãy, mà là cảm thấy câu mình vừa mới nghe có chút là lạ.

Cô cười Nhan Húc không thể xa Tần Thâm là một chuyện, nhưng lại đặt Tần Thâm vào vị trí giống như Du Dã thì hoàn toàn là chuyện khác, không phải sao?

Nhan Húc không biết chị mình đang nghĩ gì, cầm điện thoại nhắn tin với Tần Thâm.

Vừa rồi cậu quên gửi lời thăm hỏi bà nội cho Tần Thâm.

Tần Thâm khó có được mà trở về.

Hồi kỳ nghĩ đông hắn có về được mấy ngày, mà đứa con của người thuê nhà cứ khóc suốt, nên Tần Thâm chỉ ở đó ba ngày, sau đó ra khách sạn thuê ở tới mùng tám Tết.

Đợt nghỉ hè này hắn về nhưng không ở lâu, chỉ mang theo một ít quần áo, để hộp thuốc bổ vào xong rồi không còn gì nữa.

Hắn cầm theo quà gặp mặt đến. người một nhà đối xử với hắn cứ như khách quý, chu đáo mà lạnh nhạt.

Tần Thâm ngồi ở giữa những miếng gỗ nhỏ vun vãi xung quanh, chơi lego với em gái, im lặng kiên nhẫn y như hồi còn ở đây đi học.

Chu Giai bưng dĩa trái cây tới, “Miêu Miêu lúc nào cũng nhắc đến anh hai, con có thích quà anh hai tặng cho mình không?”

Tần Miêu Miêu gật đầu thật mạnh.

Chu Giai nói với Tần Thâm: “Tần Thâm thật biết cách chọn quà, lúc người trong nhà mua đồ chơi cho con bé cũng không thấy nó thích đến vậy đâu.”

Mô hình thành phố hồ trái tim này là do Nhan Húc chọn, cậu thích chơi lego, mà còn rất tâm lí biết những em gái nhỏ thích cái gì nữa.

Tần Thâm nghĩ đến Nhan Húc, nhẹ nhàng xoa đầu em gái một cái.

“Mấy cửa hàng ở đây không có bán cái này, có phải đắt lắm đúng không con?” Chu Giai nói, “Dì thấy những thứ con mua không hề rẻ, con còn phải đi học, nên đừng tiêu tiền mua mấy thứ đồ mắt như vậy nữa. Tiền sinh hoạt của con đủ không? Bây giờ cái gì liên quan đến học hành cũng đều đắt đỏ, ba con với dì có đăng ký cho Miêu Miêu một lớp học thêm thôi mà đã tốn kém tận mấy tháng tiền lương.”

Tần Thâm cúi đầu giúp Tần Miêu Miêu lắp ráp phòng ốc, “Đủ ạ.”

Sau khi Tần Thâm nhập học, tất cả chi phí đều do tự mình trả, mà cái chữ “Tiền” này như mắc nghẹn trong họng của Chu Giai, nuốt không trôi.

“Tần Thâm, con thấy bà thế nào.” Cụ bà thay một bộ sườn xám gấm hoa màu mực xanh, bước ra khỏi phòng gọi Tần Thâm, tay giơ lên cái búi tóc màu trắng bạc, “Cứ như khoác lên mình một lớp sơn mới vậy, rất tươi tắn.”

Tần Thâm: “Đẹp lắm ạ, rất hợp với bà.”

“Đúng đó, mẹ mặc bộ này trông rất sáng sủa.” Chu Giai nói, “Tần Thâm rất có mắt nhìn. Đúng không, Miêu Miêu?”

Tần Miêu Miêu chạy tới sờ thử, vừa nịnh vừa khen khiến bà nội vui vẻ không thôi, quay đầu nói: “Mẹ cũng nhanh thay đồ đi! Nhanh lên mẹ, nhanh lên!”

Nói xong liền đẩy Chu Giai vào phòng ngủ.

Chu Giai mở gói đồ có vẻ đắt tiền, trong lòng cứ cảm thấy không thích hợp.

Khi Tần Thâm còn chưa thành niên, lấy tiền của ông cụ rất khó, cái lần Tần Miêu Miêu bị bệnh, viện phí là do bà ta tự mình chi trả, ông cụ không cho đụng đến một phần tiền nào của Tần Thâm, cũng không nhờ người khác giữ tiền cho hắn.

Đến khi Tần Thâm vừa thành niên thì lập tức mang Tần Thâm đi làm thủ tục giấy tờ chuyển nhượng, những người khác cũng không biết rốt cuộc ông cụ đã để lại cho Tần Thâm bao nhiêu tài sản.

Nghĩ đến số tiền lãi ít ỏi nhận được từ xưởng đóng tàu hằng năm, Chu Giai quay đầu nói với con gái đang ngồi ở mép giường: “Con ra ngoài xem thử, coi bà con nói cái gì với anh hai của con.”

Tần Miêu Miêu còn muốn sờ quần áo mới của bà, nhưng dưới sự thúc giục của Chu Giai đành không tình nguyện đi ra ngoài, nhưng bé không đi tới chỗ anh hai, mà ngồi xuống đất tiếp tục chơi xếp gỗ.

Trên ghế sa lon, bà nội nhìn kỹ Tần Thâm đã mấy tháng không gặp, hai bà tay già nua ấm áp nắm lấy tay Tần Thâm, “Thâm tử lại cao lên rồi, vừa cao vừa lớn, rất đẹp trai.”

Tần Thâm biết mình không phải cao thêm lớn thêm, mà là bà nội đang ngày một già đi, hắn ngồi bên cạnh cụ bà như một chú chó ngao ngoan ngoãn, cúi đầu xuống để bàn tay đầy rẫy nếp nhăn của bà xoa tóc mình.

Bà nội hỏi: “Lần này con về định ở bao lâu?”

Tần Thâm: “Khoảng bốn năm ngày ạ, bên Nhị Quán đang cần huấn luyện viên.”

“Cũng tốt, con trai thì phải ra ngoài xã hội xông pha rèn luyện.” Bà cụ vỗ vỗ tay hắn, giống như hắn vẫn còn là đứa trẻ cần được dặn dò, “Đừng lo cho bà nội, con phải cố gắng học cho giỏi, có được nền tảng vững chắc rồi, sau này ra làm lính sẽ không khó.”

Tần Thâm từ nhỏ đã kiên cường, không sống gần ba gần mẹ, không có ai để tâm đến hắn, có rất nhiều chuyện đều phải tự thân vận động, nên điều duy nhất mà hai ông bà có thể làm cho hắn là vì tương lai của hắn mà suy xét, để lại một chút gì đó cho hắn sau này.

Tần Thâm: “Con biết rồi. Lát nữa con với bà ra công viên đi dạo.”

“Không biết mọi người sẽ hâm mộ bà đến thế nào đây.” Bà nội cười lên, nhẹ nhàng vỗ tay Tần Thâm.

Tần Thâm ở quê nhà bốn ngày, thấy tâm trạng của bà nội rất tốt, nên ngày cuối cùng đã đổi vé máy bay.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Tần Dụ Hằng đang đi làm hiếm khi lại về nhà.

Ba con hai người không có gì để nói, Tần Thâm đang ăn dở dang, nhìn đầy món ăn phong phú trên bàn, mới nhận ra đây là bữa ăn để tạm biệt hắn, hắn đặt đũa xuống, câu “Ngày mốt con mới đi” không nói ra miệng được, Chu Giai để bà cụ dẫn Tần Miêu Miêu xuống lầu ăn kem, Tần Thâm vẫn không lên tiếng.

Sau khi Chu Giai nháy mắt ra hiệu, Tần Dụ Hằng nhìn về phía con trai càng ngày càng xa lạ của mình, nói với giọng điệu cứng rắn: “Tần Thâm, ba có chuyện muốn bàn với con một chút.”

Tần Thâm gật đầu.

Tần Dụ Hằng làm việc trong một nhà máy dược phẩm, không có kỹ năng hay mối quan hệ nào, đến bây giờ vẫn chỉ là quản lý của nhà máy, hiện tại công ty làm ăn không tốt, nghe nói phía trên muốn giảm biên chế.

Ông không nói với Tần Thâm việc công ty muốn giảm biên chế, mà nói mình có ý định từ chức, muốn cùng bạn của ông đi Trùng Khánh mở nhà máy.

“….Em gái con còn nhỏ, sau này phải cần rất nhiều tiền để chi trả…”

Tần Thâm nghe hơn phân nửa, thấy Tần Dụ Hằng càng nói càng khó mở miệng, nên tiếp lời: “Con hiểu, người có thể làm được, ba đã có kinh nghiệm và phương pháp, vậy cũng tốt.”

Thấy Tần Thâm không hiểu ý chính xác của câu làm nền đã nói thật dài kia, Chu Giai đành mở miệng: “Tần Thâm, ba con ngại nói ra, vậy để dì nói. Hai chúng ta muốn mượn con ít tiền.”

Ánh mắt Tần Thâm từ cả bàn đồ ăn thừa nâng lên, hỏi: “Mượn bao nhiêu?”

Tần Dụ Hằng ngập ngừng đưa ra một con số: “Ba trăm vạn.”

“Con không có.”

“Sao lại không có được, ông con ít nhất….”

Tần Dụ Hằng ngăn Chu Giai lanh mồm lanh miệng lại, nhìn Tần Thâm, “Chúng ta là người một nhà, đóng cửa lại thì cả nhà nói chuyện giúp đỡ nhau. Nếu không phải không có cách, ba cũng không mở miệng mượn tiền con làm gì. Coi như con cho ba mượn, nhưng lãi sẽ cao hơn ngân hàng, được không?”

“Con không có nhiều tiền như vậy, chỉ có hơn bốn mươi vạn thôi. Nếu ba muốn, hôm nay con sẽ chuyển luôn cho ba.” Nhìn hai người rõ ràng không tin mà còn tức giận, Tần Thâm nói thêm: “Số tiền còn lại là sư phó giữ giúp con, lập quỹ ngân sách gì đó, nếu muốn lấy thì phải hỏi thầy.”

Sư phó của Tần Thâm là một võ sư hoạt bát thẳng thắng, có thể mắng Tần Dụ Hằng mất hết mặt mũi, một nhà bọn họ ai cũng hung dữ, vợ chồng Tần gia đã từng bị họ mắng chửi rồi, nên không dám động đến nữa.

“Vậy thì bốn mươi vạn cũng được.” Tần Dụ Hằng cắn răng, “Để ba viết biên lai cho con.”

Tần Thâm đưa tay ngăn cản ông: “Không cần đâu ba, số tiền này ba khỏi phải trả lại. Nhưng nhà con không cho thuê nữa.”

Tần Dụ Hằng có ba căn nhà ở trong thị trấn, sau hai giây mới hiểu Tần Thâm là đang nói tới căn nhà cũ ở trên trấn kia, ông không có nhận thức về chuyện này, vẫn như mỗi tháng tới lấy tiền nhà, riết rồi thành chuyện hiển nhiên.

Tần Thâm không biểu cảm nhìn hai người: “Người thuê bên đó thì ba nói với họ đi, trong năm nay con muốn lấy lại nhà.”

Ánh mắt của hắn lạnh đến mức khiến người ra run rẩy, đây là lần đầu tiên Tần Thâm không quan tâm đến cái gì mà thể diện nữa, hai người sắc mặt khó coi nhất thời không nói được gì.

Trước khi Tần Thâm đi khỏi, Chu Giai nói: “Con cũng đâu có hay ở, để nhà trống làm gì cho phí, hơn nữa tiền thuê chúng ta cũng đâu có giữ, đều đưa cho bà nội con giữ hết.”

Tần Thâm mở cửa ra, quay đầu nói với Chu Giai đang đứng trong phòng khách song lập*: “Nhà đó là của con, năm nay con muốn dẫn một người về ở. Con muốn ngôi nhà phải sạch sẽ, chi phí dọn dẹp con sẽ trả.”

Không để ý đến vẻ mặt của hai người, Tần Thâm đóng cửa đi mất.

Lúc ra khỏi tháng máy, thấy hai bà cháu đang ngồi dưới lầu, Tần Miêu Miêu đã ăn kem xong, nhìn thấy hắn thì vui vẻ lên tiếng chào hỏi: “Anh hai, anh phải đi sao?”

Tần Thâm gật đầu.

Bà cụ ấn tháng máy giúp bé, bảo: “Miêu Miêu, con đi lên nhà trước đi, để bà nội tiễn anh hai con.”

Bà cụ đưa Tần Thâm ra khỏi tiểu khu, dặn dò Tần Thâm rất nhiều điều, nhìn đứa cháu trai không cần mình phải lo lắng, đã cao lớn trưởng thành như vậy rồi, giờ bản thân bà cũng phải ngước lên để nhìn hắn, nhẹ nói: “Không biết cô gái nào có phúc khí mà được con yêu thương đây, cũng không biết bà nội có cơ hội để gặp mặt hay không.”

Tần Thâm: “Có thể mà bà, cháu chắc chắn.”

Bà cụ vui vẻ, tiếp tục mở miệng: “Yêu cầu của bà nội không cao, chỉ cần có người thương con thật lòng là bà vui rồi.”

Tần Thâm mỉm cười, “Con hiểu.”

Đã đến cổng tiểu khu, Tần Thâm nói: “Được rồi, bà trở về đi, trời nóng lắm.”

Bà nội lấy một cái túi vải trong túi áo ra, tấm vải y chang với cái rèm cửa ở nhà cũ trong trấn, rất nhỏ nhưng căng đầy, bà nhét chặt vào trong tay Tần Thâm, nó nặng trĩu.

Bà cụ luôn rất thích giữ tiền mặt bên người, bây giờ đưa cho Tần Thâm, không biết đã đè ép nhét bao nhiêu tiền trong đó rồi.

Đến cuối cùng bà vẫn không kìm nén được, hốc mắt trũng sâu có chút ướt át, nắm chặt tay Tần Thâm: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nhưng một bát nước thì làm gì có chuyện bưng lên mà không gợn sóng đâu. Con đó, ở bên ngoài đừng để mình phải chịu ủy khuất.”

Nhìn Tần Thâm bước đi dưới ánh nắng thiêu đốt, rồi từ từ biến mất, bà cụ mới chậm rãi quay về.

Rốt cuộc là ai đang thua thiệt ai, bà cụ hồ đồ quá rồi.

Mọi người trong nhà đều mắc nợ, không biết bao nhiêu tiền.

Nước mắt còn chưa lau khô, khi bà vào nhà thì thấy bầu không khí khác lạ cũng làm ngơ coi như không thấy, giúp Chu Giai dọn dẹp bàn ăn.

Chu Giai bưng chén đũa bỏ vào thau nước, thấy sắc mặt bà cụ không được tốt lắm, do dự hỏi: “Mẹ, Tần Thâm quen bạn gái lúc nào vậy?”

Bà cụ sững sờ, ngẫm lại lời nói khi nãy của Tần Thâm, trong lòng run lên.

Chu Giai: “Nếu Tần Thâm quen cô gái là người ở thành phố, thì chắc hẳn ánh mắt cũng rất cao, có thể coi trọng nhà chúng ta hay không đây?”

Bà ta đã nghĩ lâu rồi, nếu Tần Thâm có bạn gái, thì tình huống sẽ khác.

Bà cụ áp chế nỗi kinh ngạc trong lòng, mở vòi sen, “Tần Thâm có điều kiện tốt, nên tìm một cô gái đàng hoàng để quen, yêu cầu nhà người ta không quá phận là ổn. Có nhà có xe là cần thiết, chúng ta lấy tư cách là ba là mẹ phải biết cần làm gì và nên làm gì.”

Chu Giai không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, quay người ra khỏi nhà bếp.

Bà cụ nhìn thau nước trong bồn rửa chén, lắc đầu cười một tiếng, cái thằng này.

Tác giả có lời nói: Không ai lo lắng khi bé heo vàng phải ra nước ngoài sao, và cũng không ai lo lắng cho tình yêu của bọn họ sao? Tôi hận nha.

* Frappuccino:

*Phòng khách song lập: