Bên vệ đường là cô gái nhỏ với khuôn mặt thẫn thờ, những bước đi không kiên định có phần xiêu vẹo. Thượng Mỹ cứ đi mà không rõ đã đi được bao lâu, đi đến đâu, đi đến bao giờ.Đường phố tấp nập sớm đã được "dát vàng" với những đèn rực rỡ, hòa chung với những ánh đèn led đủ màu, tiếng còi xe, tiếng cười nói tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt, một bản hòa tấu của khu đô thị phồn hoa. Thượng Mỹ lọt thỏm giữa dòng người qua lại, đối với cô mọi thứ như vô hình, mọi âm thanh như tắt hẳn, chỉ còn cô và một thế giới rất riêng.

Thượng Mỹ bất giác dừng chân đón những cơn gió đông man mát lùa vào những lọn tóc mềm, cô cảm thấy đau lòng quá, nhưng không khóc được.

"Có, một lúc nào đó là em không?"

...

Đến giờ cô mới biết, câu trả lời có lẽ luôn luôn là không. Có lẽ hình bóng của Khiết Ly quá lớn, mà tình cảm của cô dù có lớn cách mấy cũng không thể đặt một chân vào lãnh địa băng giá đó.

Thời khắc cô nghĩ mình dần có thể hiểu được anh, anh lại lạnh lùng lùi lại một bước rất xa, tránh đi bàn tay cô đang vươn ra muốn giữ. Anh đau vì cô ấy, nhưng em lại đau vì anh.

Có phải em tự cho mình là vai chính, nhưng thật ra cả đời chỉ là vai phụ mờ nhạt, cả đời chỉ mong anh dừng lại quay đầu nhìn em vội vã đuổi theo. Cô không rõ trái tim anh vốn lạc ở miền nắng ấm trong hồi ức nên với cô mới trở nên băng lãnh như hiện tại, hay vì cô từ đâu đến cuối đã không thể ở cạnh anh, không thể nhớ nhung anh.

Thượng Mỹ chợt thấy mắt mình cay và mờ ảo bởi dòng nước sắp trực trào liền hít một hơi mạnh chớp mắt. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má rồi từ từ lăn dài, thoáng chốc đã bị cô lau đi, bao ưu tư dồn nén rồi tiếp tục bước đi.

***

"Được. Mạc Cảnh này nói là làm. Uy tín."

Mạc Cảnh vừa bước ra từ khu mua sắm, một tay ôm một cô gái trẻ một tay nghe điện thoại, dứt lời thì bỏ điện thoại vào túi, hôn mạnh cô gái trong lòng.

Ánh mắt hắn nhìn vài "vòng" của các cô gái trên đường liền bị cô đào bên cạnh đánh một phát, anh liền cười trừ, tay vỗ vỗ vào cái mông căng đầy bên cạnh tiếp túc hòa mình vào dòng người. Chợt có bóng dáng quen thuộc thu vào tầm mắt, là cô gái anh muốn mà không có được, mất ăn mất ngủ cả tuần vẫn không khỏi tức giận. Nay gặp em ở đây, lại một mình một cõi không ai bảo vệ nữa, chúng ta có phải còn nợ là còn gặp không?

Mạc Cảnh buông người bên cạnh ra, đi thẳng một mạch thì bị cô ả kéo lại, nũng nịu hỏi.

"Ông xã, lại đi đâu?"

"Này, quà cũng có rồi, ăn cũng ăn rồi. Hôm khác gặp lại, hôm nay tạm thời không có hứng thú với cô."

Hắn bỏ lại vài lời rồi chạy nhanh lẫn vào dòng người, bỏ lại cô gái xinh đẹp trên phố. Cô ả cũng không lấy làm buồn, nhìn túi đồ hiệu dày cộm thì vui vẻ lắc lư bước đi.

Mạc Cảnh thoáng chốc đã bước theo sau Thượng Mỹ, từng bước từng bước như muốn ăn tươi nuốt sống cô, trong lòng muốn chiếm đoạt cô đem cô để dưới thân dày vò.

Thượng Mỹ như một con búp bê xinh đẹp vô cảm, cô đi đến ngã tư đường, mắt không nhìn đã băng bừa qua khiến tiêng còi inh ỏi một trang vang lên.

Bất chợt một bàn tay kéo cô lại từ phía sau, Thượng Mỹ lúc này mới hoảng hồn nhìn bà lão thấp bé đang nắm chặt tay cô đưa cô vào lề.

"Cô bé, sao lại bất cẩn như vậy, đi đường phải nhìn đường."

Bà lão nhăn mặt răn đe cô, Thượng Mỹ ngơ ngác nhìn dòng xe qua lại rồi quay về phía bà, cười phì một cái rồi không nói gì nữa. Dù sao cũng chẳng còn gì, không nhất thiết phải trân trọng bản thân nữa.

"Xong rồi thì đi ra chỗ khác, tôi có chuyện cần nói với cô gái này."

Mạc Cảnh từ đâu bước đến đẩy bà lão sang một bên, ánh mắt giao với Thượng Mỹ 10 phần dung tục, thấy bà lão chưa đi thì nhíu mày.

"Già rồi không nghe rõ sao, cút."

Thượng Mỹ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, muốn hét lên nhưng cơ thể đã sớm đông cứng lại. Cô sợ, chân run run và bàn tay nắm chặt, nuốt nước bọt một cái mạnh.

Mạc Cảnh thấy bộ dạng của cô thì phì cười, đưa hai tay lên.

"Cô xem, ở đây đông người như vậy, tôi không thể làm gì được. Nếu muốn làm gì vắng vẻ thì tốt hơn chứ nhỉ?"

Tâm Thượng Mỹ lúc này đang gào thét, cô cố gắng hít thở, rồi Mạc Cảnh lại tiếp lời.

"Hôm nay không ai giúp đỡ nữa nhỉ?"

"Cứu tôi với, người này muốn hãm hại tôi."

Thượng Mỹ run rẩy hét lớn, tay che lấy thân thể, đôi mắt bi thương nhìn xung quanh.

Tất cả mọi người dừng lại, tập trung ánh nhìn về phía Mạc Cảnh và Thượng Mỹ.

Tưởng đã được giải thoát nhưng nụ cười của Mạc Cảnh càng khiến cô lo lắng gấp bội, trong lòng trống rỗng không thể nghĩ được gì nữa, da gà đã sớm nổi lên. Tâm tư hoảng loạn không thể kiềm chế khi nghe Mạc Cảnh giở trò.

"Chúng tôi là vợ chồng, chuyện nhà tôi không nhờ các người quản."

Sau đó vẫy tay, những người trên đường đồng loại thì thầm vào tai nhau rồi bỏ đi, Thượng Mỹ có hét cách mấy cũng không ai ra mặt, vì ai cũng nghĩ đó là "chuyện nhà".

Mạc Cảnh nhàn nhã đứng đó, tay bỏ vào túi quần nhìn cô gái nhỏ bất lực ngồi sụp xuống, nụ cười tà mị ghê tởm như lăng mạ cô.

Thượng Mỹ biết sớm muộn gì cũng không thể thoát khỏi con người ghê tởm này, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đưa đi, sớm muộn gì cũng trở thành một món mồi ngon để hắn tùy ý thưởng thức.

Cô hận không thể chạy thật nhanh thoát khỏi hắn, chân cô không cử động được nữa, người cô cứng đờ rồi, cô muốn chạy, nhưng không thể.

Sự bất lực như dày vò cô, Thượng Mỹ cuối cùng cũng bình tĩnh lấy hết sức lực đứng dậy tát thẳng vào mặt hắn. Dường như dồn tất cả sức lực, Mạc Cảnh gần như "méo cả mặt", môi còn để lại một chút máu.

Ngón cái sờ vào mép môi, nhìn vệt máu đỏ dính trên ngón tay khiến Mạc Cảnh tức đến đỏ mặt, toàn bộ tế bào như làm việc cật lực, máu cũng như muốn sôi lên. Anh dùng chân đạp thẳng vào bụng Thượng Mỹ khiến cô bật ra sau, người ngã ra giữa lòng đường. Nguy hiểm.

*Rầm*

"Áhhhhhhhh"

"Mẹ ơi, con sợ..."

"Trời ơi, chị nhìn kìa, thật là vũ phu."

"Con gái... con gái..."

Tất cả, già, trẻ, lớn, bé, tất cả đều xì xầm to nhỏ về điều vừa xảy ra.

Mạc Cảnh trợn trừng mắt, cuối cùng không thể ở lại, sợ hãi mà bỏ chạy.

Thượng Mỹ không bi thương, không ủy khuất, cô giữ từng nhịp thở.

Liệu có thể nhìn anh lần cuối không?

- --------

"Quyết thiếu, ở phía trước gần như tắc đường rồi, ngài có muốn chúng ta quay đầu không?"

Tài xế phía trước thấy một đám đông vây quanh, dường như vừa có một vụ tai nạn nên quay đầu nói với Quyết Tùng phía sau. Anh kéo tay áo nhìn đồng hồ, đầu bỗng nhiên đau điếng một cái, anh xoa xoa thái dương ngước mắt nói.

"Được."

Vừa dứt câu, khi ánh mắt anh dần dời đi nơi khác thì bóng dáng vội vàng của ai đó khiến anh chú ý. Mạc Cảnh mặt mày tái mét, bước đi loạng choạng nhưng lại cố gắng đi thật nhanh, sau đó lên xe rời đi trong chốc lát.

"Dừng lại."

Quyết Tùng mở cửa bước xuống nhìn xế hộp vụt qua, ánh mắt tò mò nhìn về phía đám đông đang quây kín, trong lòng có chút bất an.

Hai cô gái trong đám đông gấp rút rời đi, hướng về phía Quyết Tùng, miệng không ngừng luyên thuyên và khuôn mặt không giấu được cảm xúc.

"Nhìn nữa là tôi xỉu đấy, không biết cô ấy có trụ nổi không. Trông xinh đẹp thế mà phải chết sao?"

"Này đừng nói bậy, về mau."

Cách Quyết Tùng không xa, mọi người dần tản đi, một số người rất tò mò mà ở lại, một số người gấp rút gọi xe cứu thương.

Đúng thế, đám đông dần tản đi, anh thấy rõ người con gái của anh rồi.

Đúng thế, đám đông dần tản đi, người đàn ông đến chết em vẫn muốn nhìn thấy đây rồi.

Thượng Mỹ cảm thấy khóe mắt mình nặng trĩu, rồi một làn nước nóng hổi chảy ra. Cô không lau được, chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, cảm giác vô dụng và khó khăn không thể nào tả nổi.

Quyết Tùng ngay giờ khắc nhận ra cô, khuôn mặt cũng tái nhợt đi, đôi tay lạnh ngắt và chân không thể đứng yên được, anh bước từng bước dài rồi chạy nhanh đến cô, nhanh hết mức có thể.

Cô gái nhỏ của anh nằm trên mặt sàn đường lạnh buốt, máu đã sớm nhuộm một mảng đỏ thắm, vậy mà khuôn mặt nhìn anh lại vui mừng đến vậy.

Người đàn ông cao cao tại thượng lần đầu tiên ngã quỵ xuống trên mặt đường, trước một khoảng không toàn người là người, anh đã xúc động mà rơi lệ.

Đúng vậy, chúng ta đang nói đến Quyết Tùng, một người nắm giữ tất cả, kể cả sinh mạng.

Anh ôm cô vào lòng, trái tim anh sớm đã loạn nhịp nhưng vẫn luôn trốn tránh, và lúc này đây lại cảm thấy hối hận vì đã đẩy em ra xa.

Đối với cô gái trong lòng mà nói, anh là một người quá đáng sợ, quá nguy hiểm, vậy mà cô một mực muốn ở cạnh, một mực quả quyết sẽ yêu anh.

"Tùng"

"Yêu em đi"

"Tùng"

"Anh có thể không chấp nhận em, nhưng đừng gạt em đi."

"Tùng"

Mọi thứ như cuốn băng tua ngược, anh đau lòng nhíu mày, là anh không tốt, anh tệ bạc, lưu manh. Khuôn mặt anh tuấn không còn nét bình tĩnh, anh hét lớn trước gương mặt đơn thuần sớm đã dính đầy máu tươi.

"Nếu em chết tôi đánh gãy chân em."

"Ngốc..." Thượng Mỹ nói nhỏ, mắt lim dim dường như sắp khép lại.

"Chết rồi, gãy chân cũng không sợ."

Ánh mắt cô hạnh phúc nhìn anh.

"Gặp được anh thật tốt, cả đời không hối hận."

"Không được nhắm mắt."

Câu nói vừa dứt, mắt Thượng Mỹ cũng dần khép lại, cơ thể cũng mềm nhũn tùy ý chạy dọc xuống và trời cũng bắt đầu đổ mưa. Là cơn mưa vào mùa đông lạnh buốt, là cơn mưa ngay lúc cõi lòng Quyết Tùng vỡ vụn, từng giọt mưa thấm vào da thịt, gột rửa bao nhiêu uẩn khúc trong lòng.

Tất cả mọi người đều rời đi vì cơn mưa, chỉ có một người đàn ông thống khổ không chịu rời cô gái nhỏ nửa bước. Anh ôm cho chặt cứng, hận bản thân không thể giúp cô níu giữ một chút hơi thở. Ngay cả một câu nói yêu em ngay bây giờ có nói cũng là vô nghĩa, cô không nghe nữa. Thượng Mỹ không nghe thấy nữa.

Anh hủy hoại cô mất rồi, là anh, không ai cả.

Cái ngày cô được đặt chân vào cuộc đời anh, trời cũng mưa như thế, ngày cô khổ tâm đi tìm anh, nhất quyết trở về bên anh trời cũng cứ thế nhỏ từng giọt nặng trĩu. Phải chăng vì biết trước cô sẽ đáng thương đến vậy, nên đã khóc thay cô rồi?

Cô và anh gắn liền với những cơn mưa, và mùa đông dường như cũng là một phần trong thứ tình yêu lạnh lẽo đó.

Thượng Mỹ, nếu anh biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, nhất quyết không buông em, nhưng có phải là anh muộn.

Xe cứu thương rời đi, vượt cơn mưa tầm tã vào buổi đêm đông.

***

Tùng gấp gáp chạy nhanh đến phòng cấp cứu. Dáng vẻ hiếm ai thấy cuối cùng lại làm náo loạn cả bệnh viện. Đám người mặc áo đen lần lượt chạy sau như một quân đội.

Phong Tình vô tình thấy Quyết Tùng, lập tức chạy tìm Lãnh Phong, sợ sẽ không ngăn được anh vào phòng cấp cứu. Dù sao bác sĩ cũng cần phải tập trung, không thể để người nhà bệnh nhân vào.

Tùng bị ngăn cản bởi 3 4 người, y tá co, bác sĩ có, ai cũng gồng hết sức giữ anh lại. Trước cửa phòng cấp cứu bây giờ là một màn náo loạn.

Phong Tình không tìm thấy Lãnh Phong thì một mình chạy đến, dừng lại cách đó không xa quan sát sự nổi loạn của con người này.

Cả người Tùng đầy máu là máu, cả là của anh và của Thượng Mỹ nữa. Anh như thần chết khiến xung quanh trở nên lạnh đi, sự nguy hiểm như luôn rình rập sau lưng mỗi người.

Mỗi lúc càng nhiều người đến cản Tùng vào phòng cấp cứu, mà anh thì cứ như con sói dữ nngang nhiên cứ sấn vào trong. Đôi mắt như rực lửa, nhưng sâu trong đó là cả một biển hồ dậy sóng. Đến lúc anh không chịu được nữa thì dừng lại lùi về sau một bước. Giọng nói trầm thấp lan tỏa mùi máu tanh.

"Gϊếŧ hết tất cả"

Tiếng đạn trượt lên nòng súng răm rắp vang khắp cả khoảng không rộng lớn. Ai nấy đều đưa tay lên trời không dám cử động, run rẩy đến cực điểm.

"Khoan đã."

Phong Tình đứng ở xa thấy cảnh tưởng rợn người như vậy đáng lẽ phải thoát thân trước, nhưng lại không cầm lòng được mà lên tiếng.

Cô từ từ bước đến, sợ đến đổ mồ hôi nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

"Họ đều làm những điều đúng đắn, anh không có quyền ngang bướng như vậy. Nếu anh vào đó bác sĩ sẽ bị phân tâm, nhưng trường hợp của người ở trong đó nhất định là cần sự tập trung rất cao. Anh..."

Nòng súng đặt giữa trán khiến Phong Tình không rét cũng run, không còn nói được câu nào, thở cũng không dám.

Cô cụp mắt, không dám đối diện với ngọn lửa trong đôi mắt hung tợn. Càng không muốn mình trở nên thách thức đối phương.

Trong anh rõ ràng có sự thống khổ, Phong Tình nhận ra dù là khoảnh khắc nhỏ, cô vẫn thấy được đau đớn và dằn vặt muôn trùng trên gương mặt tà mị.

"Nếu cô gái đó có mệnh hệ gì, cậu sẽ sống không bằng chết."

Lãnh Phong điềm tĩnh nói lớn từ phía xa, giọng nói vô cùng bình tĩnh. Phong Tình không nhìn anh, nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi. Cô sợ, quả thật rất sợ.

"Nếu Thượng Mỹ có chuyện gì, cả họ nhà cậu đừng mong tồn tại."

"Nếu muốn cô ấy không có chuyện gì thì buông người ra."

Tùng nghe Phong quát thì buông súng, nhắm mắt thở dài. Một giọt nước mắt chạy dài xuống gương mặt đẹp như điêu khắc.

*Đoàng*

Tiếng súng cuối cùng cũng vang lên, nhưng không nhắm vào Phong Tình, cũng không nhắm vào những người đối diện. Viên đạn ghim thẳng vào đùi Lãnh Phong khiến anh nghiến răng ngã quỵ xuống. Còn Tùng thì tàn nhẫn dẫm đạp lên những ai dám ngăn cản anh bước vào căn phòng đó.

Cửa phòng cấp cứu sớm đã được khóa, Tùng với sự khẩn trương của mình dùng chân đạp phăng cửa đi. Lần đầu tiên mọi người được chứng kiến một màn khó tin đến vậy, cũng dễ chấp nhận thôi vì giờ khắc đó Tùng không còn là người nữa, mà là một con hổ điên cuồng, nó chỉ vì muốn bảo vệ bạn đời mà trở nên hung dữ.