Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân chính thức đi học sau khi Lý Thiệu Quân học xong khóa quân sự. Bởi vì không ở trong ký túc xá, cho nên hắn rất nhanh chóng làm xong thủ tục để về nhà với vợ.

Diệp Phồn đặc biệt vui vẻ, bởi vì hai phụ thân cậu cũng từng là sinh viên đại học Bắc Đều, cho nên không sai biệt lắm người một nhà đều là đồng học, thật sự có cảm giác rất thân thiết.

Ngày đi học, Lý Thiệu Quân ở một bên khẩn trương hề hề nắm tay Diệp Phồn, hôm nay sinh viên đặc biệt nhiều, bởi vì quân huấn đã xong, sinh viên được nghỉ ngơi một ngày, cho nên rất nhiều tân sinh viên đều nhân dịp này đi thăm trường.

Vì thế hắn cứ hé ra khuôn mặt lạnh lùng, dùng khí tràng đáng sợ cảnh cáo người đi xung quanh chớ lại gần.

Có thể là thật sự hữu hiệu, người qua đường đều tránh xa bọn họ, Diệp Phồn nhìn hắn bộ dáng khẩn trương ngốc ngốc, cười nói: "Anh đừng như vậy, không cần khẩn trương, em cũng không phải mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh, hơn nữa anh như vậy lại làm sợ bảo bảo, nào, cười một cái đi."

Diệp Phồn còn lấy tay kéo kéo khóe miệng hắn.

Lời nói tức phụ chính là thánh chỉ, khóe môi Lý Thiệu Quân câu lên, liền chuyển thành một đại nam nhân soái khí ôn nhu tươi cười, Diệp Phồn phi thường vừa lòng, người qua đường đều nhìn đến ngây người, cùng là một người với ban nãy đi!

Diệp Phồn cũng biết hắn lo lắng cho mình, cho nên hai người mau chóng làm tốt việc nhận lớp, rồi trở về nhà.

Bọn họ hai người đã chuyển đến ở căn biệt thự gần trường, Diệp Quân Viễn cùng Trầm Phong cũng chuyển đến đây.

Lý Thiệu Quân vẻ mặt vô cùng buồn bực, hắn chỉ muốn nhạc mẫu đại nhân ôn nhu hiền lành ở đây, không muốn nhìn thấy nhạc phụ đại nhân lúc nào cũng đen mặt với hắn a!!!

Ngồi ở trên sô pha xem TV, nhạc phụ đại nhân đều kêu hắn tránh ra, sau đó đặt mông ngồi ở giữa hai bọn họ, hắn cùng Diệp Phồn chỉ có thể nhìn nhau từ xa.

Trên thực tế Diệp Phồn một chút đều không phát giác Trầm ba ba có gì không thích hợp, trái lại cậu còn thật cao hứng Trầm ba ba ngồi ở bên cạnh mình, cậu cũng thực nguyện ý cùng hai ba ba thân cận.

Nhìn tức phụ cùng ba ba mình hữu thuyết hữu tiếu, bộ dáng bất diệc nhạc hồ, Lý Thiệu Quân cảm thấy nhân sinh thực u ám.

Lý Thiệu Quân ngay từ đầu nghĩ chuyển đến biệt thự này, rốt cục không có người quấy nhiễu, có thể ôm tức phụ mĩ mĩ ngủ, tuy rằng không thể làm cái gì, nhưng vẫn là có rất nhiều thứ có thể làm, ngày qua ngày cũng thập phần dễ chịu.

Bất quá Trầm Phong đến đây về sau chắc chắn thảm.

Thời điểm hắn cùng Diệp Phồn muốn hôn nhau, thì nhạc phụ đại nhân thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng, còn lớn tiếng tuyên cáo sự tồn tại của mình, Diệp Phồn lại là người dễ thẹn thùng, lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra, hơn nữa không cho phép hắn ở bên ngoài phòng làm gì quá thân thiết với cậu.

Đáng tiếc cho dù ở trong phòng cũng giống nhau, cái thai đã được ba tháng, thực ổn định, có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường.

Hắn thương Diệp Phồn, cho nên đều làm cho tức phụ thoải mái trước, nhưng là mỗi lần hắn đến thời điểm mấu chốt, bên ngoài lại truyền đến âm thanh nhạc phụ đại nhân cố tình gây ra hoặc là cố tình đập cửa, sau đó tức phụ liền thẹn thùng, cũng không chịu giúp hắn nữa, làm cho hắn phải chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.

Trầm Phong mà đến vài lần nữa, người anh em của hắn sợ là muốn héo mất.

Hoàn hảo còn có người tốt hiểu ý - nhạc mẫu đại nhân, Diệp Quân Viễn biết Trầm Phong muốn chỉnh Lý Thiệu Quân, nhưng y cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, đừng giống như tiểu hài tử chơi đùa đến nghiện, y cho rằng Lý Thiệu Quân vẫn là thực không tồi, đối với Phồn Phồn rất tốt.

Cho nên, cứ mỗi lần Trầm Phong cố ý muốn phá hư đều bị Diệp Quân Viễn bắt lấy, kéo lỗ tai lôi về phòng dạy dỗ một hồi, cho nên Trầm Phong cũng thu liễm rất nhiều, không còn làm mấy động tác nhỏ nhen đó nữa.

Chính là, Trầm Phong lấy lí do tập đoàn Quân Viễn cùng tập đoàn Thiệu Thị hợp tác, kêu Lý Thiệu Quân có rảnh thì đến tập đoàn hỗ trợ, Diệp Phồn cũng hiểu được hắn hẳn là đã đến lúc bắt đầu làm quen với công việc, chương trình học năm nhất không nhiều, Lý Thiệu Quân cơ bản phần lớn thời gian đều ở tập đoàn làm nô lệ, Diệp Phồn cũng muốn đi, bởi vì trách nhiệm của cậu vốn là hỗ trợ Lý Thiệu Quân công tác sau này.

Hai phụ thân cùng Lý Thiệu Quân đều không cho cậu đi, bảo cậu ngoan ngoãn ở trong nhà.

Diệp Quân Viễn vốn muốn đi làm, nhưng lo lắng đến con cần người chiếu cố, cho nên hiện tại cứ ở lại trong nhà cùng Phồn Phồn.

Trầm Phong cũng phá lệ khai ân, cho Lý Thiệu Quân cuối tuần không cần đến công ty, Lý Thiệu Quân thật sự là cảm động đến rơi nước mắt.

Diệp Phồn bụng ngày một lớn, đã có một chút nổi lên, hai người cũng đã định ngày làm hôn lễ, ngay tại một chỗ trang viên tư nhân của Trầm Phong tổ chức tiệc rượu.

Thiệu Tuệ Phân cũng không có ý giấu diếm chuyện giữa hai hài tử, Thiệu gia rất nhiều người đều biết, ngay từ đầu còn phản đối, nói người như vậy không thể làm người thừa kế, nhưng Thiệu Tuệ Phân căn bản không để ý tới mấy lời nực cười đó.

Sau đó, thanh âm phản đối nhỏ dần, bọn họ nghĩ đây là chuyện tốt, gia chủ này không phải chặt đứt hậu đại sao? Về sau người thừa kế không phải là sẽ chọn người khác trong nhà đi, kết quả biến thành các nhóm trong gia tộc tranh đấu gay gắt.

Trầm Phong giao thiệp rộng, mọi người cũng đều biết hắn tìm được đứa con nhiều năm thất lạc, lại còn thắng Trầm gia, thu lấy thế lực Trầm gia, hiện tại có thể nói là như mặt trời ban trưa, hắn mời mọi người dự hôn lễ, họ vẫn là thực nể tình.

Lý tư lệnh thì chỉ mời vài tâm phúc cùng hàng xóm và bạn thân, đặc biệt Trương lão, nhìn đến thiếp cưới thật lòng sự thực vì hai hài tử mà cao hứng.

Thiệu đạt văn cùng Lưu Thanh Thanh tự nhiên cũng chạy lại đây tham gia hỉ yến của bọn họ.

Lưu Thanh Thanh ngay từ đầu nghe được Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân yêu nhau thì thực khiếp sợ cùng kinh ngạc, sau lại nghe Thiệu Đạt Văn thuật lại mọi chuyện, mới biết được nguyên lai khi đó hai người kia bắt đầu cùng nhau, chính mình chỉ là vật hi sinh a...

Mặc dù có chút sinh khí, nhưng nàng biết cảm tình không thể miễn cưỡng, hơn nữa đã qua mấy năm rồi, nàng cũng tìm được người mình yêu, rất nhanh liền tiêu tan phẫn nộ, thiệt tình chúc phúc bọn họ, đương nhiên vẫn là không thể dễ dàng buông tha Thiệu Đạt Văn, vốn biết rõ mà dám không nói gì với nàng, phải bắt cậu quỳ bàn phím một ngày mới hả dạ!

Trong bữa tiệc, Thiệu Đạt Văn nhìn rất có tinh thần, mặc tây trang màu đen thập phần đắc ý nhìn Lý Thiệu Quân, hâm mộ nói, "Biểu ca, anh cũng thật may mắn có thể gặp được người ôn nhu thiện lương, am hiểu lí lẽ như biểu tẩu, Thanh Thanh nếu có một nửa ôn nhu của biểu tẩu thì tốt rồi."

Bên kia, đang cùng nói chuyện với Diệp Phồn, Lưu Thanh Thanh lập tức trừng mắt nhìn lại đây, "Thiệu Đạt Văn, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Thiệu Đạt Văn lập tức ha ha cười khoát tay, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa nói.

Lý Thiệu Quân hướng cậu ta chọn chọn mi, còn mong được bằng Diệp Phồn ư, nực cười, Phồn Phồn của hắn ai mà có thể bằng được.

Tuy rằng hai bên đều là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mời người cũng không nhiều, chủ yếu là bạn tốt, quan hệ thân thích gần, bởi thế cũng không có nhiều bàn tiệc, như vậy Diệp Phồn sẽ thoải mái một ít.

Bởi vì Diệp Phồn có bảo bảo, không thể mặc âu phục như bình thường, cho nên đã mời đến nhà thiết kế chuyên môn vô cùng nổi tiếng, thiết kế một bộ lễ phục có vẻ rộng thùng thình, nhưng thật ra thực vừa người, khí chất cũng thực phiêu dật, vì thế tây trang của Lý Thiệu Quân cũng làm một ít cải biến, hai người một đen một trắng thực xứng đôi.

Lý Thiệu Quân đem nhẫn đã chuẩn bị trước lấy ra, đeo vào ngón áp út của Diệp Phồn, Diệp Phồn cũng đem một cái nhẫn khác xỏ vào tay Lý Thiệu Quân, cùng đọc lời thề, về sau hai người ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời!

Diệp Phồn nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy đặc biệt đẹp mắt, khi đeo nhẫn trên tay, cảm giác thực không giống bình thường, đột nhiên có một loại trách nhiệm, chính là trách nhiệm đối với Lý Thiệu Quân mãi không rời xa, còn có trách nhiệm bảo vệ gia đình. Cậu cười nhìn về phía Lý Thiệu Quân, đời này chuyện may mắn nhất với cậu chính là gặp gỡ và cùng hắn trao đổi nhẫn cưới.

Bất quá trao nhẫn cưới không chỉ có một đôi bọn họ, Trầm Phong cũng lôi kéo Diệp Quân Viễn lên đài trao nhẫn, còn để cho mục sư giúp bọn hắn chủ trì nghi thức tuyên thệ, Diệp Quân Viễn đỏ mặt trừng mắt hắn, không nghĩ tới người này cư nhiên sẽ làm như vậy, cũng không báo trước cho y, nhất định về nhà sẽ không xong với y.

Trầm Phong lại ngốc hề hề cười, dù sao đến lúc đó phục tùng ngoan ngoãn, ở trên giường đem người hầu hạ đến thư thái, Tiểu Viễn sẽ không còn công phu cùng hắn sinh khí.

Mục sư còn chưa nói hai người hôn môi, Trầm Phong đã vội vã nhào tới hôn, mục sư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, thế này cũng quá nóng lòng rồi, ngay cả lời tuyên thệ cũng chưa nói hết, thế thì lên đây làm gì a!

Một bên Lý Thiệu Quân cũng không cam chịu, lập tức hôn môi Diệp Phồn, nhạc phụ đại nhân khẳng định là cố ý muốn tranh nổi bật với bọn họ!

Phía dưới mọi người đều cười vang, hai đôi chú rể kết hôn với nhau, hơn nữa đều vô cùng đẹp trai, thật đúng là rất thú vị.

Lưu Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Thiệu Đạt Văn, nàng thở dài nói: "Khó trách ta tìm không được nam nhân đẹp trai nào, bởi vì soái ca với soái ca đều yêu nhau hết rồi."

Thiệu đạt văn:"......”

Vốn Lý Thiệu Quân còn tính ra nước ngoài đăng kí kết hôn, bởi vì trong nước vẫn chưa cho phép kết hôn đồng giới, tuy rằng bọn họ xác thực có thể làm một cái, nhưng là hắn không muốn đem giới tính Phồn Phồn sửa thành nữ, đó là đối với cậu không tôn trọng.

Diệp Phồn thân thể bởi vì trước đây bị suy dinh dưỡng, vẫn có chút di chứng. Do đó, Lý Thiệu Quân cũng không dám để Diệp Phồn bay ra nước ngoài trong thời điểm này, chỉ có thể đợi đến lúc đó mang theo bé con đi làm chứng cho kết hôn của hai người a.

Trầm Phong cũng có ý tưởng này, nhưng lại bị Diệp Quân Viễn cự tuyệt, không phải không muốn, mà là y muốn chiếu cố Diệp Phồn, con mình bụng càng lúc càng lớn, nghĩ đến chính mình sinh thời điểm sinh Phồn Phồn rất nguy hiểm, y lại càng không thể rời đi.

Diệp Phồn bụng càng lúc càng lớn, hành động cũng thực không tiện, mặc xong áo khoác, Lý Thiệu Quân cơ bản đều là giúp đỡ Diệp Phồn đi đến trường, đồng học đều nghĩ thân thể Diệp Phồn rất yếu, nên Lý Thiệu Quân mới đưa cậu đến trường, nhìn Lý Thiệu Quân bất chấp mưa gió đưa đón người, bọn họ còn rất là cảm động, thật sự là tình bạn sâu sắc!

Buổi tối, bởi vì bụng to, phải nằm nghiêng ngủ mới thoải mái chút, nhưng lưng Diệp Phồn lại không thoải mái, nên Lý Thiệu Quân mỗi ngày lúc Diệp Phồn ngủ liền giúp cậu mát xa, còn chuyên môn nghiên cứu cách để cho Diệp Phồn có thể thư thư phục phục đi vào giấc ngủ.

Một ngày vào một buổi tối nọ, Diệp Phồn chân bị chuột rút, rất là khó chịu, cậu đẩy lưng Lý Thiệu Quân nằm bên cạnh, Lý Thiệu Quân lập tức liền tỉnh.

Diệp Phồn đáng thương khó chịu hừ hừ, "Chân của em bị chuột rút, thật là khó chịu, làm sao bây giờ."

Lý Thiệu Quân mở đèn, sờ sờ mặt cậu, cũng đau lòng vô cùng, hống cậu, "Phồn Phồn, không có việc gì không có việc gì, anh giúp em xoa bóp, rất nhanh thì tốt rồi."

Lý Thiệu Quân đem cái chân bị sưng của Diệp Phồn ôm đến trong lòng, cẩn thận mát xa, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, lần đầu Diệp Phồn còn khó chịu hừ hừ, sau lại rõ ràng là thoải mái phát ra thanh âm thở phào.

Diệp Phồn cảm thấy tốt hơn nhiều, liền đối Lý Thiệu Quân nói: "Được rồi, hiện tại thoải mái hơn rồi, anh cũng mau ngủ đi!"

Lý Thiệu Quân lại xoa nhẹ một lần mới yên tâm, xuống giường rót cho cậu chén nước ấm, đỡ nửa người Diệp Phồn dậy rồi uy nước, mới lại bò lên giường tiếp tục ngủ.

Nhưng Lý Thiệu Quân ngủ không bao lâu, cảm giác Diệp Phồn vẫn còn cử động, có chút ngủ không được, liền nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, làm cho cậu yên tĩnh.

Diệp Phồn tâm lại tĩnh không được bao lâu, thân thể có chút biến hóa khó có thể mở miệng, trong người cậu dâng lên cảm giác khô nóng, ban nãy được Lý Thiệu Quân nhu chân rồi xoa bụng, phía dưới lập tức ướt đẫm, nhưng cậu lại khó mà nói, như thế này làm sao mà ngủ được, định tự mình sờ sờ giải quyết, nhưng vướng bụng nên với không tới, lại cảm thấy thực thẹn, cũng giải không được nhiệt hỏa này.

Ngọn lửa này khiến Diệp Phồn rất khó nhịn xuống, Lý Thiệu Quân cũng thấy rất kỳ quái, thân nhiệt Phồn Phồn như thế nào tăng cao, có chút lo lắng cậu không phải bị bệnh chứ, lập tức đứng dậy, chợt nghe đến Diệp Phồn gọi tên hắn, trong thanh âm giống như mang theo một tia mị ý, mang theo chút động tình, nghe được âm thanh này, hắn toàn thân giật mình, đại huynh đệ lập tức liền tinh thần đứng lên.

Hắn sợ Diệp Phồn gặp chuyện không may, vẫn đều thực an phận thủ thường, đặc biệt hiện tại nhìn bụng Diệp Phồn càng lúc càng lớn, hắn đều thực khẩn trương, càng thêm thành thật, ngay cả Diệp Phồn cũng không đùa, có thể nói là phi thường chịu đựng. Nhưng là vì an toàn của tức phụ cùng bảo bảo, một chữ thôi, nhẫn!

Diệp Phồn chính là bởi vì Lý Thiệu Quân rất thành thật, không được phát tiết, kỳ thật lúc trước mọi chuyện vẫn ổn, chính là gần đây có chút kỳ quái, cảm giác đặc biệt ngày càng mãnh liệt, cậu vẫn là không thể nhịn xuống mà hô tên Lý Thiệu Quân.

Lý Thiệu Quân nhìn tức phụ biểu tình ẩn nhẫn, mặt có chút đỏ, nghĩ đến thật sự bị bệnh, thật muốn cho chính mình hai bạt tai, đến lúc này còn muốn này đó, rất cầm thú, mở đèn lần nữa, khoác quần áo xuống giường.

Diệp Phồn nhìn hắn bộ dáng khẩn trương hề hề, sửng sốt hỏi hắn, "Anh đây là muốn đi đâu?"

Lý Thiệu Quân một bên mặc quần áo một bên nói: "Phồn Phồn, em chắc bị bệnh rồi, anh đi kêu thầy thuốc đến." Nói xong, định ra khỏi phòng gọi điện thoại.

Diệp Phồn bụng lớn, trong lòng cũng có chút mẫn cảm hơn, Lý Thiệu Quân vì để cho cậu đúng hạn ngủ, chỉ có thể mỗi ngày đến giờ, lấy di động cùng ipad này đó đều đem ra bên ngoài.

Diệp Phồn dùng khí lực xuống giường, hô: "Anh quay lại!"

Lý Thiệu Quân lập tức xoay người chạy tới, khẩn trương nhìn Diệp Phồn.

Diệp Phồn buồn cười đối hắn vẫy tay, có chuyện nói với hắn, Lý Thiệu Quân lập tức quỳ gối bên giường,"Phồn Phồn, chuyện gì, em nói đi!"

Diệp Phồn đỏ mặt, do dự một chút, vẫn là bám vào bên tai hắn mà nói, sau đó lập tức hay dùng chăn che mặt mình đang đỏ như phát sốt.

Lý Thiệu Quân ngây ngốc cười, ở nơi nào đó cũng cương lên, một đạo máu mũi chảy ra, Diệp Phồn thấy người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, ló mặt ra, liền nhìn đến bộ dạng Lý Thiệu Quân ngốc nghếch, rút khăn giấy ở tủ đầu giường cho hắn, kinh hô: "Tên ngốc này, còn không mau lau máu mũi của anh đi."

Lý Thiệu Quân phản ứng lại, cầm giấy xoa xoa, lại tiến vào nhà tắm rửa mặt, sau đó đi ra, ánh mắt làm ra vẻ tinh quang nhìn về phía Diệp Phồn, cười phi thường nhộn nhạo, Diệp Phồn ôm chăn, như cừu non nhìn thấy sói đói.

Lý Thiệu Quân hóa thân thành lang sói tiến lên, nơi đó đã khí thế bừng bừng, Lý Thiệu Quân đi đến cởi quần Diệp Phồn ra, dùng miệng cùng lấy tay khuếch trương trước làm cho Diệp Phồn thư thái một hồi, sau đó mới đem phần thân cứng rắn của mình đặt trước miệng huyệt, chậm rãi đi vào, bên trong vừa ấm nóng vừa mềm mại, cực hạn hưởng thụ, hai người hợp cùng một chỗ, đều thoải mái hừ lên tiếng.

Lý Thiệu Quân lại bắt đầu muốn dày vò người dưới thân, khi vừa mới tiến vào làm cho hắn thích đến da đầu run lên, bất quá biết tức phụ hiện tại không chịu nổi những đợt điên cuồng vũ bão của mình, hắn chỉ có thể kiên định thong thả một chút lại một chút ra vào, đem hai tay Diệp Phồn đặt ở hai bên bả vai hắn, cùng hắn thân mật tiếp xúc, không có điên cuồng như trước kia, vừa làm vừa thủ thỉ tâm tình còn vô hạn ôn nhu, Lý Thiệu Quân cắn cắn môi Diệp Phồn, cảm giác phá lệ tốt đẹp!

Hai người đều hảo hảo phát tiết một phen, ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đến trường, Diệp Phồn tuy rằng ngủ nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn như cũ sẽ không vượt qua tám giờ rời giường, đều là ăn bữa sáng xong lại đi ngủ tiếp.

Nhưng đêm trước tình cảm kịch liệt, kết quả ngày hôm sau mười giờ còn chưa rời giường.

Thiệu Quyên cũng ở lại đây để tiện chiếu cố Phồn Phồn, dọn xong bữa sáng cũng chưa thấy người thức dậy, nhưng mọi người cũng không dám đi quấy rầy Diệp Phồn, nhìn Lý Thiệu Quân vẻ mặt như mèo trộm được cá, liền biết nguyên nhân giờ này Phồn Phồn vẫn chưa dậy, vì thế ba người trưởng bối đem Lý Thiệu Quân vây đánh, hảo hảo giáo dục một phen.

Lý Thiệu Quân mặt ngoài nhận sai, nhưng tâm tình lại vô cùng tốt đẹp, tuy rằng bị đánh mắng, lại cảm thấy phi thường giá trị, một bên bị mắng một bên nghĩ tới tức phụ sau khi sinh bảo bảo xong cũng có thể chủ động như vậy thì hắn sẽ hạnh phúc đến chết luôn, nhất định làm đến khi hắn vừa lòng mới thôi.

Diệp Quân Viễn chờ Phồn Phồn tỉnh, cũng cùng cậu hàn huyên tán gẫu, bảo cậu tại phương diện kia không cần chiều theo Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn phi thường xấu hổ gật đầu đáp ứng, ở trong lòng yên lặng lôi Lý Thiệu Quân ra mắng một trăm lần, sao mọi người lại biết chứ!

Đến đầu mùa xuân, Diệp Phồn đã xin phép ở nhà, qua đợt nghỉ đông, đã đến tháng 3, mặc quần áo rộng cũng không che lấp được bụng nữa, Lý Thiệu Quân cũng muốn ở lại trong nhà cùng Diệp Phồn, nhưng Diệp Phồn không muốn, kếu hắn không cần chậm trễ việc học, trong nhà đã có vài người chăm sóc cho cậu rồi.

Bình thường luôn chăm chỉ nghe giảng bài Lý Thiệu Quân hôm nay lại có chút mất hồn mất vía, tiết học hôm nay là của môn chuyên ngành rất quan trọng, cho nên hắn làm bút ký cho Diệp Phồn, nhưng không biết sao lại thế này, hắn cứ luôn viết sai này nọ.

Các nữ sinh ngồi ở xung quanh hắn đều lặng lẽ nghị luận, Lý ‘đại tá đẹp trai’ là làm sao vậy, có nên đi lên an ủi một chút không, nhưng mà ông giáo sư môn này rất nghiêm khắc, các nàng cũng không dám tùy tiện có sai sót.

Lão giáo sư mang kính viễn thị, viết trên bảng xong liền xoay người nhìn các sinh viên, liếc mắt một cái liền tia đến Lý Thiệu Quân đang ngẩn ngơ, cổ họng ông dường như không thoải mái khụ khụ hai tiếng, nhìn đến mỗ đệ tử vẫn còn đang mơ màng, ông liền điểm danh, "Lý Thiệu Quân, ngươi tới trả lời vấn đề này một chút."

Lý Thiệu Quân nổi tiếng là soái ca ở trường, thành tích cũng vô cùng tốt, lại nhiệt tâm giúp đỡ đồng học, các giáo sư đối với hắn có ấn tượng, nhớ rõ tên của hắn.

Lý Thiệu Quân vẫn là cầm bút viết ngẩn người, đến khi người bên cạnh đẩy vai, chỉ chỉ giáo sư trên bục giảng, hắn mới đứng lên, hắn căn bản không biết giáo sư hỏi cái gì, thành thật trả lời: "Thực xin lỗi, giáo sư, em vừa rồi không có nghe thầy nói."

Nói trắng ra là mình không nghe, lão sư cũng không biết nói tiếp thế nào, hỏi: "Đi học lại ngẩn người, em suy nghĩ cái gì?"

Lý Thiệu Quân cảm thấy chính mình thật sự có chút không thích hợp, tâm tình luôn lơ lửng trên mây, hắn cũng muốn xin nghỉ để về nhà, theo bản năng nói: "Suy nghĩ đến lão bà của em......."

Tất cả mọi người trong lớp học đồng thời đều ha ha ha cười vang, các nữ sinh còn không kịp bi thương chuyện soái ca đã có chủ, cười đến dừng không được.

Giáo sư cũng bị chọc tức không nhẹ, đang định nghiêm khắc phê bình hắn, thì một hồi chuông lớn từ di động vang lên, giáo sư càng thêm tức giận, từ đầu rõ ràng đã cấm mọi người trong giờ học di động đều phải để chế độ yên lặng, Lý Thiệu Quân hôm nay trạng thái không tập trung, lại còn quên điều chỉnh tiếng chuông.

Bất quá cũng may mắn hắn quên, đúng lúc nhận được điện thoại từ trong nhà, hắn thật có lỗi hướng giáo sư gật đầu tạ lỗi, sau đó tiếp điện thoại, một đầu khác là Diệp Quân Viễn, y có chút sốt ruột nói: "Phồn Phồn đau bụng, khả năng sắp sinh."

Lý Thiệu Quân khẩn trương ánh mắt đều trừng lớn, vội vàng nói:"Ba, con lập tức về nhà a!"

"Đừng về nhà, ta và Trầm ba ba của con hiện tại đưa nó đi bệnh viện, con từ trường học trực tiếp đến bệnh viện đi!" Diệp Quân Viễn nói xong liền trực tiếp treo điện thoại.

Y đứng ở bên cạnh con, lo lắng nói với cậu: "Phồn Phồn, con nhịn một chút, ba ba và phụ thân con lập tức đưa con đi bệnh viện."

Diệp Phồn chỉ sợ đau, mà cơn đau này như có ai lấy đao đâm vào bụng mình, khí lực nói chuyện cũng không có, dồn dập thở gấp, tay đỡ bụng, hướng ba ba gật gật đầu.

Lý Thiệu Quân tiếp xong điện thoại, lập tức thu thập đồ vật rồi chạy, lão giáo sư ở phía sau hô, "Em còn muốn đi đâu, vẫn đang học đó!"

Lý Thiệu Quân đành bất đắc dĩ, hồi đầu đối lão giáo sư nói: "Thực xin lỗi, lão bà của em sắp sinh!"

Toàn ban mọi người càng cười lợi hại hơn, giáo sư tức giận đến phấn viết đều niết chặt đứt một đoạn, thật sự là một lần lại thêm một lần, ngày đó ở lớp học lão giáo sư để lại bài tập rất khó, mọi người khóc không ra nước mắt, các nữ sinh càng thương tâm, nguyên lai không phải soái ca có chủ, mà là soái ca còn có con nữa rồi, ôi cái tình cảm thầm mến này, ô ô ô ~

Lão giáo sư nghĩ là Lý Thiệu Quân gạt người, tuy rằng đại học đối với việc sinh viên kết hôn không có quy định gì, nhưng mà thế này cũng quá trẻ tuổi đi! Thẳng đến một ngày nào đó, ‘Lý đại tá đẹp trai’ trước ngực bồng một tiểu oa nhi đến trường, ông mới tin, đúng là tuổi trẻ a!

Ông thật sự già rồi, già rồi!

Lý Thiệu Quân đánh xe chạy tới bệnh viện quân nhân, thời điểm hắn đến, Diệp Phồn đã bị đẩy tới phòng sinh, Lý Thiệu Quân nghe được bên trong Diệp Phồn hô đau, muốn chạy vọt vào, lại bị ngăn cản.

Phía sau Trương lão đi ra, lão đối với Lý Thiệu Quân khiển trách, "Nháo cái gì mà nháo, cậu như vậy Phồn Phồn có thể hết đau sao? Còn không mau đi thay quần áo tiêu độc, để cho đứa nhỏ đều sắp sinh đến nơi rồi."

Lý Thiệu Quân trên mặt vui vẻ, đối với Trương lão vô cùng nghe lời, đi theo hộ sĩ thay đổi quần áo, sau đó mới đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh, bác sĩ, hộ sĩ đã đâu vào đấy chiếu cố người mang thai, Diệp Phồn cũng nghe bác sĩ hướng dẫn, cố gắng làm theo.

Lý Thiệu Quân đi đến bên giường đỡ đẻ, Diệp Phồn liếc mắt nhìn hắn một cái, lại bị cơn đau từ bụng ập tới hành hạ, Lý Thiệu Quân ở một bên đau lòng khẩn trương vô cùng, cầm chặt tay Diệp Phồn bên mép giường, Lý Thiệu Quân đau lòng nói: "Phồn Phồn, em đau thì cứ cắn anh đi!"

Diệp Phồn nhìn nhìn hắn, lại một lần nữa cơn đau bụng đi lên, cậu há mồm liền cắn tay Lý Thiệu Quân ở bên miệng.

Lý Thiệu Quân cảm giác trên tay truyền đến đau đớn, trong lòng kiên định hơn, có thể cùng Phồn Phồn chia sẻ cơn đau, hắn mới có thể trấn định hơn, về sau hắn nhất định phải hảo hảo bảo hộ thế giới của gia đình mình.

Vốn trong nhà mọi người khuyên Diệp Phồn mổ bụng đẻ, nhưng khi biết được chính mình cũng có sinh sản tự nhiên, Diệp Phồn lại không nguyện ý, sinh sản tự nhiên thì thân thể bảo bảo càng khỏe mạnh hơn, hơn nữa hiện tại có các bác sĩ y tá ở đây, không cần quá lo lắng, ba ba một mình gian khổ như vậy đều đem chính mình sinh ra, cậu tin mình cũng có thể thuận lợi sinh hạ bảo bảo.

Diệp Phồn phát hiện đau đến cực hạn, cậu cư nhiên có thể chịu đựng được, nghĩ đến là vì bảo bảo mà chịu đau, cậu cảm thấy không có gì đáng sợ, ở một lần cuối cùng dùng hết khí lực toàn thân, cậu cảm giác có cái gì đi ra từ thân thể mình, thân thể Diệp ngã xuống trên giường, đã ở trong tình trạng kiệt sức, nhìn đến một sinh mệnh nho nhỏ hồng hồng, nghe thấy bé con khóc thật sự to, cậu mới cười nhắm hai mắt lại.

Lý Thiệu Quân lại sợ hãi, nắm tay Diệp Phồn, kinh hoảng kêu cậu, nhưng là Diệp Phồn một chút phản ứng cũng không có, Lý Thiệu Quân đều sắp khóc, không biết làm sao nhìn về phía bác sĩ.

Trương lão đối hắn ném một cái xem thường, muốn đem hắn đuổi ra phòng sinh, tức giận nói: "Kêu gào cái gì, Phồn Phồn mệt nên đang ngủ, ngươi còn nháo cậu ấy, đi ra ngoài đi ra ngoài."

Lý Thiệu Quân sau khi rời khỏi phòng, cùng mọi người nói đã sinh rồi, mọi người đều thật cao hứng, chuyện tình trong phòng sinh cũng xong rồi, hộ sĩ đem Diệp Phồn đẩy ra chuyển dời đến phòng bệnh, Trương lão cũng ôm đứa nhỏ đi ra, cho mọi người nhìn, là một bé trai mập mạp đáng yêu, thực khỏe mạnh!

Dù nam hay nữ mọi người đều thích, cũng đối tiểu bảo bảo yêu thương vô cùng, bất quá hộ sĩ rất nhanh liền ôm đi, nói là cần phải giữ ấm cho trẻ sơ sinh sau, Diệp Quân Viễn toàn bộ hành trình đều đi theo, Lý Thiệu Quân đương nhiên là một tấc cũng không rời tay Diệp Phồn.

Diệp Phồn sau khi tỉnh dậy, thể lực khôi phục không ít, vừa mở mắt liền thấy được Lý Thiệu Quân, cậu hỏi: "Bảo bảo đâu?"

Lý Thiệu Quân kêu đừng có gấp, "Bảo bảo đang được giữ ấm trong nôi, để anh gọi ba ba đem đứa nhỏ ôm lại đây cho em xem."

Đứa nhỏ là do Thiệu Quyên ôm tới, hai ba ba thì về nhà lấy quần áo đồ dùng, bác sĩ đề nghị Diệp Phồn nằm viện hai tuần mới được về nhà.

Bảo bảo vừa sinh ra, làn da còn có chút hồng, mặt thì nhăn nhăn, bất quá mọi người đều thích vô cùng, Diệp Phồn ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn bảo bảo, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cậu rốt cục cảm nhận được tâm tình làm cha mẹ, thật sự hy vọng đem hết thảy tốt đẹp nhất đều cho đứa nhỏ, dùng sinh mệnh bảo hộ con lớn lên.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tiểu bảo bảo lúc này mở mắt, nhìn đến người trước mắt, mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm, không khóc không nháo, giống như cũng biết đây là người đã sinh ra mình.

Lý Thiệu Quân ôm lấy Diệp Phồn, cũng hạnh phúc nhìn về phía con mình, lại nhìn mẫu thân đứng ở một bên, trong ánh mắt tràn ngập cảm tạ!

Thật sự chỉ có chính mình làm cha mẹ mới có thể cảm nhận rõ tâm tình làm cha mẹ.

Thiệu Tuệ Phân biết Diệp Phồn sinh, cũng thập phần cao hứng, suốt đêm mù mịt chạy qua, Lý tư lệnh cũng chấm dứt nhiệm vụ trở về nhà, nhìn đến tiểu tôn cũng rất cao hứng, cười đến hàng xóm bên cạnh đều nghe được, sau đó trong nhà đều tưng bừng ăn mừng, quả là chuyện vui!

Hoàn chính văn!

(Cuối cùng chính văn cũng xong rồi!!! Còn mấy phiên ngoại dễ thương nữa.... mọi người có mong chờ không?!)