Diệp Phồn sắc mặt có chút trắng, tiếp theo Lý Thiệu Quân đỡ cậu ngồi vào chỗ, cậu thực có lỗi nhìn ba ba, "Ba ba, thực xin lỗi, con không phải cố ý, kỳ thật con bình thường rất thích ăn món vừa rồi."

"Không có việc gì, không có việc gì, Phồn Phồn con mang thai sao?" Diệp Quân Viễn thập phần kinh ngạc hỏi con, y lập tức tiêu hóa không được tin tức này.

Diệp Phồn đỏ mặt gật gật đầu, sau đó còn liếc mắt nhìn Lý Thiệu Quân một cái, thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn hướng hai phụ thân.

Lý Thiệu Quân đứng lên, hướng nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân thừa nhận, "Trầm ba ba, Diệp ba ba, đứa nhỏ này là của con, con nhất định sẽ chịu trách nhiệm, con yêu Phồn Phồn."

"Ai là ba cậu, đừng gọi bậy! Phồn Phồn, con thế nào rồi a?" Trầm Phong phóng lửa giận về Lý Thiệu Quân, sau đó lại chuyển hướng Diệp Phồn thân thiết hỏi.

Lý Thiệu Quân đứng lên có chút xấu hổ, Diệp Phồn đồng tình nhìn về phía hắn, cơn tức của phụ thân đại nhân rất lớn, cậu cũng không dám cầu tình.

Thiệu Quyên cũng liếc mắt con trai mình một cái, cũng không đồng tình hắn, đổi lại là nàng tìm đứa nhỏ mười mấy năm, đứa nhỏ thế nhưng vừa tìm được lại phát hiện con mình bị người khác cướp đi lần nữa, còn hoài bánh bao, nàng cũng tức giận đến muốn đánh người mất.

Bất quá tên cướp này lại là của chính nhà mình, nàng làm mẹ hắn vẫn là phải phụ trách, đứng dậy, hướng Trầm Phong cùng Diệp quân Viễn nói: "Trầm đại ca, Quân Viễn, thật sự có lỗi với hai người, Thiệu Quân nhà chúng ta nói muốn chịu trách nhiệm, vậy hai người muốn đánh muốn mắng chửi đều có thể, đây là nó nên được, bất quá hiện tại Diệp Phồn đã sắp ba tháng, chúng ta có phải hay không trước tiên chăm sóc cho thai phụ, cho hai đứa kết hôn."

Trầm Phong tuy rằng thực sinh khí, nhưng không thể không cấp Thiệu Quyên mặt mũi, huống chi Thiệu Quyên cũng là đại ân nhân của bọn họ, sắc mặt hắn hòa hoãn rất nhiều, gật gật đầu.

Diệp Quân Viễn trong lòng không giống Trầm Phong tức giận như vậy, chỉ là chuyện này rất ngoài ý muốn, quá đột nhiên, bất quá nghe xong lời Thiệu Quyên nói cũng bình tĩnh lại, "Quyên tỷ, chuyện này chúng ta cũng cần thời gian chậm rãi tiếp thu, chuyện đứa nhỏ quan trọng, nhưng chúng ta hiện tại mới vừa tìm được Phồn Phồn, cho nên......"

Thật sự thực khó tiếp nhận, vừa mới tìm về đứa nhỏ nhà mình, kết quả sẽ biến thành đứa nhỏ nhà người khác!

Thiệu Quyên cũng thập phần đồng cảm với suy nghĩ của Diệp Quân Viễn, hoãn vài ngày cũng không chậm trễ sự tình, không khí giữa mọi người dịu đi, lại ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, Diệp Phồn thành đối tượng trọng điểm chiếu cố của cả nhà.

Chính là Trầm Phong mỗi lần cắn một ngụm đồ ăn đều phải nhìn về phía Lý Thiệu Quân, Lý Thiệu Quân tổng cảm thấy Trầm Phong muốn đem chính mình làm đồ ăn mà nhai vậy.

Sau khi ăn uống no nê, Lý Thiệu Quân bị tước đoạt quyền lợi cùng Diệp Phồn tản bộ, Diệp Quân Viễn cùng Thiệu Quyên mang theo cậu ra ngoài đi dạo mất rồi.

Còn Trầm Phong lại lôi kéo Lý Thiệu Quân cùng ‘nói chuyện phiếm’, đem người lôi ra sân bên ngoài, tìm một góc ẩn nấp, cấp con rể trẻ tuổi một hồi giáo dục yêu thương.

Lý Thiệu Quân không rên một tiếng tiếp của Trầm Phong ba quyền, chính là lui về phía sau vài bước, ôm ngực, cố nén đau.

Trầm Phong vỗ vỗ tay, chính mình công phu còn không có bị hao hụt, hắn bán híp đôi mắt khôn khéo, xem ra Lý Thiệu Quân còn có chút khả năng, ba quyền kia của hắn cũng không nương tay, xem ra có thể bảo vệ tốt Phồn Phồn, nhưng hắn vẫn thật là hận a!!!

Phồn Phồn đáng yêu như vậy thế nhưng bị tiểu tử này lấy được, hắn này làm phụ thân còn chưa có cơ hội trò chuyện cùng con, không có cơ hội nghe con kể chuyện trưởng thành hay phiền não gì trong tình yêu, hắn thực tức đến hộc máu, hơn nữa hai người này nhất định phải kết hôn, còn hắn cùng Tiểu Viễn đều chưa có chính thức cử hành hôn lễ đâu, tiểu tử này liền dễ dàng cưới con của hắn, không được, hắn phải để cho Lý Thiệu Quân gả đến nhà bọn họ mới được!

Lý Thiệu Quân tuy rằng chịu ba quyền, nhưng hắn cảm thấy so với ba hắn đánh hắn thì không tính là cái gì, chỉ cố ý lui về phía sau vài bước, biểu hiện thống khổ một ít, làm cho Trầm Phong có một chút cảm giác mềm lòng, bằng không hắn chắc thê thảm hơn mất.

Hai người bước vào nhà, Diệp Phồn đang uống nước ăn trái cây, cậu buông hoa quả, thấy Lý Thiệu Quân đi vào, có chút lo lắng nhìn về phía hắn, Lý Thiệu Quân cùng cậu nháy mắt, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không có chuyện gì, hơn nữa còn cùng Trầm Phong cười ha hả, hai người họ ở chung tốt lắm, để cho cậu đừng lo lắng.

Diệp Phồn thế này mới bớt lo một chút, yên lòng, an tâm ăn trái cây.

Ăn uống no đủ, Diệp Phồn hiện tại dễ dàng mệt mỏi, rất nhanh liền ngáp, Diệp Quân Viễn đưa cậu lên lầu nghỉ ngơi.

Lý Thiệu Quân cũng muốn lên theo lại bị Thiệu Quyên gọi lại, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, con trai nàng thực không hiểu tình huống.

Chờ Diệp Quân Viễn xuống dưới, bốn người cùng một chỗ thương lượng sự tình.

Trầm Phong vốn muốn đem Phồn Phồn mang về nhà, nhưng trong nhà hiện tại không an toàn, Diệp Quân Viễn cũng không đồng ý, bằng không y cũng sẽ không xuất hiện ở Lý gia, điều này làm cho Lý Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không cần cùng vợ tách ra.

Về phần Trầm Phong cùng Diệp Quân Viễn, hai người cũng không kỳ quái chuyện Phồn Phồn có thể mang thai, là vì Diệp Quân Viễn cũng chính mình hoài Phồn Phồn.

Diệp Quân Viễn hồi đó mang theo Phồn Phồn vừa trở về Bắc Đều cũng đã đi tìm thầy thuốc trong dòng họ làm kiểm tra, phát hiện Phồn Phồn cũng có năng lực mang thai.

Trầm Phong cũng không quá bất ngờ bởi Diệp Quân Viễn đã từng nói cho hắn biết vấn đề thân thể của Phồn Phồn.

Đây là điểm đặc thù trong gia tộc bọn họ, nhưng hiện tại tộc nhân cũng đã ít đi, hơn nữa loại năng lực này là tùy duyên, đứa nhỏ của Phồn Phồn không nhất định sẽ di truyền loại năng lực này.

Lý Thiệu Quân cùng Thiệu Quyên đều thập phần cảm thán sinh mệnh thần kỳ, bất quá Lý Thiệu Quân vẫn lo lắng hỏi, "Phồn Phồn về sau sinh sản, sẽ rất khó khăn sao?"

Dù sao Diệp Phồn không giống nữ nhân có cấu tạo có thể cho trẻ con đi ra.

Diệp Quân Viễn tỏ vẻ trong tộc bọn họ cũng có thể tự nhiên sinh sản, ở kỳ cuối mang thai, sẽ có một cái sản đạo chịu kích thích từ khoang chứa thai nhi mà xuất hiện, để cho thai nhi thuận lợi đi ra, chính là so với nữ nhân sinh sản càng thêm nguy hiểm, cho nên bình thường trong tộc mọi người lựa chọn mổ đẻ.

Trầm Phong nghe xong thực đau lòng nhìn Diệp Quân Viễn, nguyên lai y sinh đứa nhỏ đã chịu nguy hiểm lớn như vậy, nghĩ đến tình cảnh Tiểu Viễn lúc ấy sinh đứa nhỏ nguy hiểm biết bao, hắn thật sự hận không thể cho chính mình một cái tát.

Diệp Quân Viễn cầm tay hắn, hết thảy đều đã trôi qua, khi y ôm Diệp Phồn nho nhỏ làn da hồng hồng mặt nhăn nhăn, y cảm thấy hết thảy khổ mệt đau đớn đều là đáng giá, nhìn tiểu Diệp phồn, y lúc ấy hạnh phúc đến khóc thành tiếng.

Lý Thiệu Quân nghe xong thập phần khẩn trương, liền thật nhanh quyết định Phồn Phồn lúc sinh em bé nhất định phải mổ đẻ, Thiệu Quyên thấy con trai mình một bộ dáng khẩn trương hề hề, lắc đầu, này còn chưa có sinh đâu, về sau nếu sinh, nhất định sẽ là tên ngốc ba ba!

Trầm Phong đối với Lý Thiệu Quân phản ứng thực vừa lòng, nếu hắn dám nói vì đứa nhỏ khỏe mạnh bắt Phồn Phồn sinh nở tự nhiên, hắn nhất định phải mang Phồn Phồn đi, thuận tiện cho tiểu tử này một bài học.

Diệp Quân Viễn cảm thấy về sau sinh nở như thế nào, thì cũng nên nhìn tình huống mà định, hơn nữa cũng muốn hỏi ý kiến Phồn Phồn, hai đại ngốc ở trong này tự chủ trương, thật sự là không biết nói gì, đặc biệt là Trầm Phong, một bó tuổi mà còn ngây thơ không chịu được, không có một chút bộ dáng làm cha.

Thiệu Quyên cùng Diệp Quân Viễn cảm thấy chuyện kế tiếp không nên trông cậy vào hai tên chỉ số thông minh khiếm khuyết này. Vì thế hai người tự nói chuyện, chủ yếu là dự tính ngày sinh của Phồn Phồn, vấn đề đến trường, chuyện của bọn nhỏ thì nên làm sao, tổ chức tiệc rượu, ở quốc gia khác cử hành hôn lễ hay không, muốn mời những người nào, rồi về sau sinh đứa nhỏ, bọn họ một nhà ba người sẽ ở chỗ nào, ai tới chiếu cố tiểu tôn tử,..v...v..

Chờ Trầm Phong cùng Lý Thiệu Quân ngồi ngốc tưởng tượng một đống lớn nguy hiểm, làm các loại bài trừ, tới khi nhất trí phản ứng lại, Thiệu Quyên cùng Diệp Quân Viễn đều đã bàn luận xong, hai người uống chén trà, trở về phòng nghỉ ngơi, Diệp quân Viễn đến phòng Diệp Phồn, cùng cậu ngủ cũng thuận tiện chiếu cố.

Lưu lại Trầm Phong cùng Lý Thiệu Quân hai mặt nhìn nhau, không phải muốn bàn sự tình sao? Này không phải mới nói được một vấn đề sao? Như thế nào liền đã xong?

Hai cái ngốc tử đầu đầy dấu chấm hỏi.

Diệp Phồn cảm giác ngủ ngon vô cùng, mở to mắt, liền nhìn đến ba ba mình đang nằm bên cạnh, là ở đây để trông nom cậu sao?

Diệp Phồn trong lòng thực ấm áp, cậu xác nhận chính mình không phải đang mơ, cậu thật sự tìm được phụ thân cùng "Mẫu thân" rồi, kỳ thật chỉ là một cách xưng hô, ba ba thích cậu gọi thế nào cậu liền gọi như vậy.

Cậu lặng lẽ đứng dậy, không muốn quấy rầy ba ba, nhưng Diệp Quân Viễn giấc ngủ không sâu, có động tĩnh nhỏ liền tỉnh, mở mắt ra, thấy Diệp Phồn đang đứng dậy, vội vàng phụ giúp cậu đứng lên.

Diệp Quân Viễn ôn nhu hỏi: "Phồn Phồn, con không ngủ nữa sao?"

"Không ngủ, con ban ngày ngủ nhiều buổi tối liền ngủ không được." Diệp Phồn lắc đầu nói, hơn nữa cậu hiện tại thường xuyên mệt mỏi, một ngày ngủ nhiều thêm mấy giờ, ngủ hơn nữa thì đầu óc càng dễ dàng choáng váng.

Diệp Quân Viễn cũng có kinh nghiệm của mình, sẽ không nhiều lời, rót cho cậu chén nước, y có một số việc muốn hỏi ý kiến Phồn Phồn một chút. "Phồn Phồn, con hiện tại gần ba tháng, mà sắp nhập học rồi, con tính an bài như thế nào, ý mọi người trong nhà là cho con tạm nghỉ học một năm."

"Tạm nghỉ học? Con không nghĩ tạm nghỉ học, ba ba!" Diệp Phồn phe phẩy đầu nói.

Diệp Quân Viễn an ủi cậu, nói: "Phồn Phồn, con đừng vội, đây là ý tưởng trong nhà, nhưng cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của con, con nói xem."

Diệp Phồn sớm đã có kế hoạch, cậu đem quyết định của chính mình nói cho Diệp Quân Viễn, "Ba ba, con hiện tại mới ba tháng, qua học kỳ này mấy tháng cũng mùa đông, lúc đó con mặc quần áo người dày người khác cũng nhìn không ra khác thường. Hơn nữa sau đó còn nghỉ đông, khi đó mới tới gần ngày sinh dự tính, con hiện tại tạm nghỉ học thì quá lãng phí thời gian, hơn nữa sinh sản về sau ít nhất cũng nghỉ một hai tháng, con cảm thấy hết học kỳ, nghỉ đông xong lại xin nghỉ thêm 2 tháng là tốt nhất, đại học năm nhất việc học có vẻ thoải mái, con cho rằng con còn có thể kiên trì được."

Vuốt đầu con cười cười, Diệp Quân Viễn cảm thấy tính cách Diệp Phồn khá giống chính mình, tuyệt không sợ hãi khó khăn, ở phương diện học tập luôn tràn ngập động lực, lại thực quật cường.

Bất quá chính mình là chính mình, đến phiên đứa nhỏ nhà mình y liền luyến tiếc, y đề nghị nói: "Phồn Phồn, ba ba cũng tán thành suy nghĩ của con, chính là con đáp ứng ba ba, nhất định không thể quá miễn cưỡng, kế hoạch của con còn cần nhìn theo tình huống thân thể của con mà làm, được không?"

Diệp Phồn vui vẻ, nở nụ cười, có ba ba cảm giác thật tốt.

Lý Thiệu Quân thì lại thảm, nhạc phụ đại nhân vẫn không có ý tứ rời đi, nhưng lại tùy thời dõi theo hắn, hắn làm việc gì cũng đều nhìn hắn không vừa mắt, lúc muốn hắn bưng trà, lúc muốn hắn nấu nước, còn rất hưng trí nói muốn xem hắn làm đồ ăn ra sao, thật bó tay, tuy rằng không phải giờ cơm, hắn cũng không dám cự tuyệt nhạc phụ đại nhân.

Trầm Phong nghĩ đến Lý Thiệu Quân là cái đại thiếu gia, để cho tiểu tử vào bếp nhất định có chuyện vui, kết quả còn bày bộ dáng sắp xem kịch vui mà thư thái vô cùng.

Lý Thiệu Quân đem món cuối cùng, canh gà hầm thơm phức đến trình diện Trầm Phong, còn săn sóc cầm chiếc đũa đưa cho trưởng bối, "Ba ba, người nếm thử!"

Trầm Phong cũng thấy rõ, xem ra Lý Thiệu Quân đang đắc ý hướng hắn khoe chứ gì, cho nên hắn nhìn bàn đồ ăn này cũng thực không vừa mắt, cứ ăn một ngụm liền lập tức phê bình, cái gì mà ninh quá nhừ, cái gì mà để ròn quá mức, rất khó ăn, như vậy thì Phồn Phồn làm sao có thể ăn uống bồi bổ được, không thể làm cho tức phụ đồ ăn mỹ vị, vậy không phải hảo trượng phu, nói Lý Thiệu Quân quả thực không hợp, không xứng với Phồn Phồn, chính là thấy Phồn Phồn thiện lương đơn thuần, nên mới dám tiên hạ thủ vi cường, đáng trách!

Lý Thiệu Quân đầu đầy hắc tuyến đứng một chỗ nghe nhạc phụ đại nhân quở trách, không dám nói cũng không dám giận, thẳng đến khi Diệp Phồn xuống lầu mới có được giải cứu.

Trầm Phong thấy con trai cùng tức phụ đều xuống lầu, lập tức thu hồi bản mặt, nở nụ cười thật tươi, vỗ vỗ bả vai Lý Thiệu Quân, lớn tiếng nói: "Ừm, hương vị cũng không tệ lắm, chính là giữ lửa vẫn kém một chút, lần sau ta lại chỉ dạy ngươi."

Lý Thiệu Quân thật bội phục nhạc phụ đại nhân chuyển đổi sắc mặt thật tự nhiên, hắn cũng rất phối hợp diễn xuất, một bộ hai người vô cùng hòa hợp, Diệp Phồn thấy phụ thân cùng người yêu ở chung rất tốt, không còn như trước giương cung bạt kiếm, thật cao hứng, rốt cục không cần phiền não chuyện để hai người hòa hợp rồi.

Diệp Quân Viễn còn không biết Trầm Phong là người thế nào sao, trừng mắt nhìn hắn một cái, để cho hắn thôi làm khó xử Lý Thiệu Quân, y từ chỗ Diệp Phồn đã biết rất nhiều lần Lý Thiệu Quân bảo vệ cho con mình, cho nên đối với Lý Thiệu Quân rất hảo cảm, mặc dù ở trong mắt y vẫn là một đứa nhỏ, bất quá tương lai khẳng định sẽ trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa, khẳng định có thể bảo hộ cùng chiếu cố tốt cho Phồn Phồn.

Trầm Phong lập tức chột dạ cười lấy lòng Diệp Quân Viễn, tỏ vẻ chính mình thật sự chỉ có chỉ dạy Lý Thiệu Quân về trù nghệ một chút, không ý tưởng khác.

Lý Thiệu Quân chậc chậc nhìn nhạc phụ đại nhân trong vòng một giây liền biến thành thê nô, Diệp ba ba vạn tuế!

Hắn hiện tại chê cười người khác, mà không nghĩ chính mình ở trước mặt Diệp Phồn còn không phải cẩn thận nịnh nọt!

Buổi tối Lý Thiệu Quân ở dưới lầu pha sữa cho Diệp Phồn, bưng lên lầu chuẩn bị vào phòng, kết quả nhìn đến nhạc phụ giống môn thần canh giữ cửa đưa mắt trừng hắn.

Lý Thiệu Quân đứng ở nơi đó cùng Trầm Phong nhìn nhau, bên trong truyền đến âm thanh Diệp Quân Viễn, "Trầm Phong, sữa bưng lên chưa!"

Trầm Phong hoảng sợ, lập tức trả lời: "A, đến đây, đến đây!"

Vừa nói xong, Trầm Phong liền từ trong tay Lý Thiệu Quân đoạt lấy ly sữa, sau đó chỉ chỉ phòng bên cạnh nói, "Ta với mẫu thân ngươi thương lượng, về sau ngươi liền ngủ ở gian phòng kia, Quân Viễn muốn cùng Phồn Phồn ở một gian phòng, ta ở gian phòng giữa này."

Hắn nói thập phần đắc ý, bộ dáng Lý Thiệu Quân kinh ngạc làm cho hắn thập phần vui vẻ, hắn phất phất tay, rồi bưng sữa vào phòng.

Lý Thiệu Quân ôm mặt, nhạc phụ đại nhân cũng muốn chuyển đến đây ở, xem ra về sau cuộc sống lại gian khổ không ít, hắn không hiểu nhạc phụ đại nhân đắc ý như vậy để làm chi, ông ấy cũng không thể cùng tức phụ ở chung một căn phòng mà, chuyện bi thảm như vậy thì có cái gì đắc ý!

Bất quá chuyện tức phụ ngủ cùng nhạc mẫu đại nhân, hắn cũng không dám phản đối, chỉ có thể xám xịt vào phòng khác, một người cô độc tịch mịch ngủ ở trên giường, tay ôm chăn, đưa lưng về phía cửa sổ đầy ánh trăng, yên lặng chảy giọt lệ thương tâm của nam nhân.

Đương nhiên ở cách vách, Trầm Phong cũng là buồn như vậy, hắn muốn cùng vợ con ngủ cùng nhau a, hắn vốn định không đi, nhưng vẫn bị Tiểu Viễn một cước đá xuống giường, đuổi ra khỏi phòng, sau đó còn đem cửa khóa trái, thương tâm rơi lệ đến phòng bên, một mình một giường......

Trầm Phong cùng con trai sau khi nhận thức, làm chuyện gì đều so với trước kia càng thêm tích cực cùng lợi hại, đặc biệt trên phương diện đối phó với Trầm gia, lại có Thiệu gia giúp đỡ, cục diện lúc trước bất phân thắng bại biến thành Trầm gia kế tiếp bại lui, Trầm gia đã đến lúc suy tàn...

Ngay lúc Trầm Phong đã định xong kế hoạch, muốn thừa thắng xông lên, làm cho Trầm gia không có cơ hội thở dốc, liền có vị khách không mời mà đến tìm hắn, chính là ‘hảo’ đệ đệ của hắn.

Trầm Phong híp mắt, trong ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm, dám tìm đến hắn, là muốn đến cầu tình sao? Hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nhưng đệ đệ hắn, Trầm Hoa lại đoạt lấy điện thoại ở quầy tiếp tân, thanh âm trước sau như một rất lạnh lùng, "Ca, ngươi cứ như vậy không định gặp ta, ta rất nhớ ngươi đó!"

Lời này làm Trầm Phong mày thẳng mặt nhăn, hắn không hờn giận nói: "Chúng ta không gặp mặt là tất yếu, ta còn bề bộn nhiều việc."

Hắn nói xong định cúp điện thoại, nhưng Trầm Hoa lại vội vàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Phồn Phồn đang ở nơi nào sao?"

Trầm Phong dừng tay định ngắt điện thoại, Trầm Hoa còn chưa biết hắn đã tìm được Phồn Phồn rồi, hơn nữa hắn cũng không thể bại lộ chuyện này, vì thế nói với gã: "Ngươi đi lên đi, nhưng là ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ đùa giỡn nhiều lời!"

Sau đó lập tức liền treo điện thoại, Trầm Phong nhìn điện thoại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hắn thật muốn nhìn xem đệ đệ này của hắn định dùng cái âm mưu quỷ kế gì đùa giỡn đây.