Ngũ quản gia tò mò nhìn tiểu thiếu gia cùng Diệp Phồn, không biết hai người lúc đi du lịch có phải cãi nhau hay không, hơn nữa khẳng định là tiểu thiếu gia làm chuyện gì quá phận, bằng không Tiểu Phồn là đứa nhỏ tính tình tốt như vậy thì như thế nào lại mặt lạnh đối với tiểu thiếu gia chứ?

Nhưng mà tiểu thiếu gia cũng quá không có tôn nghiêm người thừa kế đi, nịnh nọt rồi ân cần, giống keo dán chó quá mà, rõ ràng Tiểu Phồn cũng không quan tâm hắn, thế mà hắn chỉ còn kém một cái đuôi nữa là thành cún cưng rồi, rốt cuộc có nhớ đến bản thân là người thừa kế không a! Đối với ông nhiều năm làm việc như vậy cũng là ác liệt khiêu chiến thị giác đó, ông cảm thấy xem ra khả năng mình cũng không có chân chính hiểu biết tiểu thiếu gia quá.

Nhìn Diệp Phồn ngồi trên sô pha yên lặng đọc sách không thèm liếc mắt nhìn hắn một lần, Lý Thiệu Quân vẻ mặt cười khổ, rõ ràng vợ khi đó cũng thực hưởng thụ, hắn tự nhận là phương diện năng lực kia của hắn rất được, vợ khẳng định thích muốn chết.

Nhưng mà khi hắn nhắc tới chuyện lúc đó, Diệp Phồn liền lạnh mặt một câu không nói, dù vậy thì hàng đêm hai người vẫn chung một cái giường, chỉ là mỗi lần hôn nhau đến nổi phản ứng, Phồn Phồn lại nói cậu mệt mỏi buồn ngủ, hắn cũng không dám cường ngạnh, bởi vì Phồn Phồn thực nghiêm túc nói hắn nếu dám ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ liền phân phòng ngủ.

Hắn chỉ đành cười làm lành giải thích, cam đoan chính mình ngoan ngoãn, đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm.

Hắn chỉ hận không thể khống chế được bản thân, một khi được ‘ăn’ liền ‘ăn’ đến điên cuồng, làm cho vợ mình ăn uống không tiêu, dọa đến hắn luôn, thật là có chút hối hận, quả nhiên tuổi trẻ sinh lực tràn đầy, đáng ra từ đầu nên ôn nhu một chút, làm cho tức phụ hưởng thụ nhiều hơn một chút, như vậy thì về sau hắn mới liên tục được hưởng lợi chứ.

Diệp Phồn nhìn sách, dùng dư quang liếc Lý Thiệu Quân một bên làm chân phục vụ, cậu muốn hảo hảo giáo huấn Lý Thiệu Quân một chút, xem hắn về sau còn dám làm như vậy không, về sau không ôn nhu được thì vĩnh viễn đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm đi!

Cậu thật sự nghĩ lúc đấy cứ như vậy liên tục chắc mình hỏng mất, không thể kìm được rùng mình một cái, thật đáng sợ!

Cuối cùng, Lý Thiệu Quân viết bản kiểm điểm một vạn chữ rồi ở trong phòng quỳ trên mặt đất ôm hai chân trắng noãn của Diệp Phồn, than thở khóc lóc thề nhất định về sau sẽ thật dịu dàng, ôn nhu, Diệp Phồn nhìn hắn thật sự là thảm thiết, mới mềm lòng đồng ý.

Biến thành thê nô, Lý đại thiếu căn bản không cần mặt mũi, chỉ cần có thể trải qua cuộc sống cùng Phồn Phồn đến tối làm nhiều vận động là được rồi, vậy thì mặt mũi cũng vứt hết.

Kết quả Lý đại thiếu bởi vì cấm dục đã lâu, nhất thời được ban ơn, tựa như con ngựa hoang đứt cương, làm Diệp Phồn khóc đến chết đi sống lại, ngày hôm sau cậu liền đem bản kiểm điểm một vạn chữ kia ném vào mặt hắn, sau đó Ngũ quản gia một ngày cũng chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia từ trong phòng đi ra.

Diệp Phồn sâu kín nói: "Thiệu Quân cậu ấy linh cảm bộc phát, ở trong phòng muốn viết một bài văn cảm động lòng người."

Đúng vậy, Lý Thiệu Quân chính là quỳ gối trên ván giặt, trong lòng yên lặng rơi lệ còn phải viết thêm bản kiểm điểm, hơn nữa phải ít nhất 1 vạn chữ, còn bị tước đoạt cơ hội nửa tháng trên giường.

Diệp Phồn lần này tuyệt đối không mềm lòng, cho dù Lý Thiệu Quân bi phẫn đáng thương như thế nào cũng mặc kệ, niềm tin của cậu với Lý Thiệu Quân trên phương diện kia đã muốn phá sản, thẳng đến khi kết quả thi đại học được công bố, thời hạn thi hành án của Lý đại thiếu mới xong.

Chờ đợi rất nhiều ngày, điểm hai người rốt cục đã có, Diệp Phồn thi đứng thứ nhất đó là chuyện hiển nhiên, Lý Thiệu Quân cũng là ngoài tưởng tượng của mọi người, hắn thi đứng thứ hai của huyện, cũng là thứ hai ở trường, trên bảng thành tích màu đỏ, ba chữ Lý Thiệu Quân được viết ở bên cạnh Diệp Phồn.

Lý Thiệu Quân đứng ở trước bảng thành tích nhìn xem phi thường thưởng thức, phi thường tự hào vợ lại thi đứng thứ nhất, chính là có chút đáng tiếc không phải thủ khoa của thành phố.

Diệp Phồn nhưng thật ra cũng hiểu được, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, đây đã là kết quả lớn nhất với sự cố gắng của cậu, cho nên cậu vẫn thực vừa lòng thành tích chính mình, trái lại thành tích Lý Thiệu Quân làm cho cậu kinh ngạc không thôi, so với lần thi cuối cùng thì thành tích tăng lên đáng kể.

Bị vắng vẻ một lần đến nhiều ngày Lý đại thiếu rốt cục bởi vì thành tích tốt một lần nữa được sủng ái, Diệp Phồn cũng không giận hắn nữa, cậu cuối cùng đối với Thiệu gia đã trả lại được chút ân tình.

Kỳ thật Lý Thiệu Quân cảm thấy Diệp Phồn thật ngốc, quan tâm thành tích của hắn còn hơn thành tích chính mình, hắn nếu không thi tốt, gia tộc cũng sẽ an bài hắn đi nước ngoài học mấy năm rồi trở về, trước kia hắn cảm thấy nỗ lực hay không đều là giống nhau, hiện tại hắn có động lực để cố gắng, thi được thành tích tốt là vì muốn làm cho Diệp Phồn vui vẻ, vì muốn cho Diệp Phồn một tương lai tươi đẹp.

Hai người đều dựa theo ước nguyện trước đó đăng ký vào đại học Bắc Đều, việc lựa chọn chuyên ngành thì cậu tham khảo ý kiến bà ngoại một phen, cuối cùng Diệp Phồn đăng ký vào ngành tài chính, Lý Thiệu Quân cũng vào ngành tài chính.

Lý Thiệu Quân biết Diệp Phồn đăng ký chuyên ngành này hoàn toàn là vì về sau muốn trợ giúp hắn quản lý Thiệu Thị, nhưng điều hắn trước kia nói với Diệp Phồn chỉ là kế tạm thời lúc đó, hắn cũng không muốn trói buộc Diệp Phồn, cho cậu đề nghị khác: "Phồn Phồn, em không cần vì anh mà lựa chọn chuyên ngành này, anh càng thêm hy vọng em lựa chọn chuyên ngành mà chính mình cảm thấy hứng thú."

Diệp Phồn cười lắc lắc đầu, cậu cũng không có ủy khuất chính mình, "Em không thấy ủy khuất chính mình, về sau có thể trợ giúp anh chính là nguyện vọng tương lai của em, cho nên đây là lựa chọn em muốn."

Cậu không nghĩ cứ luôn để cho Lý Thiệu Quân phải trả giá, mà chính mình thì cái gì cũng không làm.

Lý Thiệu Quân nghe xong cảm động muốn chết, hắn luôn bị đứa ngốc này thường thường thản nhiên nói một câu cảm động đến không chịu được, thật sự là yêu chết đứa ngốc trước mắt này.

Hai người ở trên hệ thống điền xong nguyện vọng, rồi cùng đi Bắc Đều, chờ có thư trúng tuyển gửi đến bọn họ sẽ quay lại Lâm thành mở yến tiệc.

Kết quả vừa ra, người vui vẻ nhất chính là Thiệu Quyên, đặc biệt vì con thành tích thi tốt, vừa cao hứng cũng vừa tự hào. Nàng đặc biệt muốn cảm tạ Diệp Phồn, biết con cùng Diệp Phồn làm bằng hữu bấy lâu nay, rồi bắt đầu thật sự học tập, mới có được thành quả ngày hôm nay, nàng thấy lúc trước đồng ý cho con tiếp tục ở lại Lâm thành cùng Diệp Phồn học tập thật sự là quá đúng.

Thiệu Quyên cười tủm tỉm nhìn Diệp Phồn, rót trà lấy hoa quả cho cậu, hỏi han ân cần, khiến cho Diệp Phồn lại thấy ngượng ngùng.

Diệp Phồn nhanh chóng tiếp nhận chén trà mẹ Thiệu Quân đưa cho, nói vài câu cám ơn, đem cái chén đặt ở trên bàn, nhìn đến nàng vừa muốn gọt hoa quả cho cậu ăn, Diệp Phồn vội vàng ngăn cản nàng, "A di, dì không cần làm vậy đâu, Thiệu Quân là tự mình cố gắng mới thi tốt như vậy, kỳ thật cháu cũng không giúp được gì nhiều, vẫn là để cháu gọt hoa quả cho dì ăn đi!"

Cậu lại nháy ánh mắt nhìn về phía Lý Thiệu Quân bên kia, dùng ánh mắt hướng hắn cầu cứu!

Thiệu Quyên che miệng cười nhìn về phía Diệp Phồn gọt hoa quả, càng xem càng vừa lòng, nếu Phồn Phồn là nữ hài tử thì tốt rồi, nàng nhất định phải giữ Phồn Phồn làm con dâu, đáng tiếc con trai mình không có phúc, về sau thê tử Phồn Phồn khẳng định sẽ thực hạnh phúc.

Một bên đang ngồi thoải mái, Lý Thiệu Quân không chút nào để ý việc bị mẫu thân vắng vẻ, nhìn đến mẫu thân hắn cùng Diệp Phồn quan hệ tốt như vậy, thật sự là trong lòng mở nhạc, bất quá mẫu thân hắn quả thật quá nhiệt tình, làm cho Diệp Phồn đều có chút chịu không nổi, đã nhận được tín hiệu tức phụ cầu cứu, hắn đương nhiên phải ra mặt, hắn hô: "Mẹ, người đừng khách khí như vậy, Diệp Phồn cũng không phải không biết xấu hổ, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách khí quá làm gì."

Thiệu Quyên phát hiện chính mình nhiệt tình quá, cũng vội vàng gật đầu, cười nhìn Diệp Phồn nói: "Ai u, cháu xem, dì một khi cao hứng liền quên mất, Phồn Phồn cũng là người trong nhà a." Lại quay đầu đối Lý Thiệu Quân nói: "Con trai, con phải hảo hảo cảm tạ Phồn Phồn, người ta tận tâm phụ đạo con cũng không dễ dàng."

Lý Thiệu Quân gợi lên khóe miệng cười cười, "Mẹ, này còn phải để mẹ nhắc sao, con đương nhiên sẽ hảo hảo cảm tạ Phồn Phồn, mẹ cứ yên tâm đi!"

Hắn đều nguyện đem chính mình lấy thân báo đáp cho Diệp Phồn a!

Lần này đến Bắc Đều là muốn ở lâu dài, hai người đều trưởng thành, cũng không thể lấy cớ ở cùng một chỗ, chỉ có thể tách ra hai phòng khác nhau, Lý Thiệu Quân rất là oán niệm, hy vọng khai giảng nhanh lên mới tốt, như vậy hắn có thể cùng Phồn Phồn ở ký túc xá hoặc là ở phụ cận trường học, nhà bọn họ gần đại học Bắc Đều cũng có một căn hộ, sửa chữa lại rồi ở đó sẽ thực thoải mái.

Vốn hắn định thừa dịp vừa ra thành tích mọi người đều cao hứng thì sẽ xuất quỹ, nói cho mọi người biết hắn cùng Diệp Phồn ở bên nhau, nhưng lại bị Diệp Phồn cự tuyệt, cậu thật sự lo lắng các trưởng bối sẽ không tiếp thụ được, khuyên Lý Thiệu Quân đáp ứng cậu chờ bọn họ tốt nghiệp đại học rồi nói sau.

Lý Thiệu Quân đương nhiên bị khuất phục dưới sự ôn nhu của Diệp Phồn, bị mê đến thần hồn điên đảo, đáp ứng điều kiện của Diệp Phồn.

Cũng may Thiệu Quyên an bài phòng Diệp Phồn ngay cạnh phòng Lý Thiệu Quân, đợi đến buổi tối Lý Thiệu Quân liền lặng lẽ chạy đến phòng Diệp Phồn, có đôi khi chơi đùa rồi ngủ muộn quá, bị mẫu thân gặp được, hắn liền giải thích nói ở trong phòng Diệp Phồn cùng nhau nói chuyện phiếm tán gẫu đến muộn nên ngủ lại luôn.

Thiệu Quyên biết bọn họ quan hệ tốt, bởi vậy một chút cũng không hoài nghi, chính là mỗi lần nàng gặp được con, theo sau là Diệp Phồn Phồn từ trong phòng đi ra, Diệp Phồn lần nào cũng có điểm mỏi mệt, có đôi khi thậm chí sẽ ở trong phòng, như thế nào lại không đi ra ngoài.

Nàng nghĩ Diệp Phồn khẳng định là thân thể không tốt lắm, có lần nàng còn nhắc nhở con trai, để cho con mình phải thông cảm cho Diệp Phồn, đừng lúc nào cũng quấy rầy Diệp Phồn nghỉ ngơi.

Lý Thiệu Quân sờ sờ cái mũi, tỉnh táo gật đầu, sau cũng thu liễm một chút, Diệp Phồn sau khi biết chuyện này thì thập phần xấu hổ, đem Lý Thiệu Quân mắng một lần, đều nói ở nhà phải chú ý chút, khắc chế một chút, nhưng vẫn không chịu nghe, vào lúc ban đêm đã bị Diệp Phồn lấy lí do tu thân dưỡng tính mà đá xuống giường.

Thành ra đã vài ngày Lý Thiệu Quân cũng chưa có cơ hội leo lên giường Diệp Phồn, làm hắn thập phần buồn bực, Diệp Phồn lại thực là thoải mái, rốt cục có thể hảo hảo ngủ, cậu thật không rõ Lý Thiệu Quân lấy đâu ra tinh lực tốt như vậy, mỗi ngày đều phải quấn quít lấy cậu rồi làm, loại chuyện này làm nhiều đối với thân thể cũng không tốt, có cấm thì cũng là tốt cho hắn thôi.

Lý Thiệu Quân đã quen ‘thịt cá’, hiện tại phải ăn chay vài ngày đã thấy đến cực hạn, thế là ban ngày cứ quấn lấy Diệp Phồn xin xỏ, rốt cục được Diệp Phồn đáp ứng buổi tối ân chuẩn hắn lâm hạnh, thật là hưng phấn.

Diệp Phồn ở một bên ảo não không thôi, chính mình như thế nào đã bị Lý Thiệu Quân quấy nhiễu đến rối tinh, nhìn hắn vô cùng phấn khích, lại đói bụng vài ngày, buổi tối khẳng định sẽ bắt đầu điên cuồng, cậu cảm thấy vì mạng nhỏ vẫn là không cần hết lòng tuân thủ hứa hẹn mới đúng.

Kết quả là, khi Lý đại thiếu thừa dịp đêm tới trăng lên, lặng lẽ đi tới phòng Diệp Phồn, muốn mở cửa ra, kết quả không mở được, hắn lại thử xoay nắm cửa vài lần, vẫn là không mở được, gõ gõ cửa vẫn không có người trả lời, hắn biết tức phụ nói chuyện không giữ lời, đem cửa khóa lại, bất quá hắn cũng không sinh khí, hắn đều có biện pháp, đi khỏi cánh cửa đang khóa trái này.

Diệp Phồn nghe được tiếng đập cửa, nhưng mà cậu đã hạ quyết tâm tuyệt đối không ra mở cửa, cùng lắm ngày mai giải thích rằng chính mình lúc đó đang ngủ không nghe thấy gì, quyết định vậy cậu liền dùng chăn che đầu giả bộ ngủ, một lát sau, ngoài cửa không có động tĩnh, Diệp Phồn nhẹ nhàng thở ra, thanh thản ổn định chuẩn bị ngủ.

Cậu mới nhắm mắt lại không lâu, chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ có âm thanh, vốn không muốn để ý tới, kết quả ngoài cửa sổ vẫn thanh âm gõ gõ, đành phải mở chăn ra, đứng dậy đi xem có phải có con mèo nhỏ ở bên ngoài hay không.

Diệp Phồn vén bức màn lên, con mèo nhỏ thì không thấy đâu, nhưng thật ra nhìn thấy một người sống sờ sờ, dọa cho cậu nhảy dựng lên, nhìn kỹ một chút, phía bên ngoài cửa sổ là khuôn mặt tươi cười của Lý Thiệu Quân.

Cậu chạy nhanh ra mở một bên cửa sổ, Lý Thiệu Quân liền lưu loát nhảy vào, Diệp Phồn ngó ra ngoài nhìn xem, phía dưới trống trơn, nhưng mà đây là lầu hai đó, ngã xuống cũng không phải việc nhỏ, đem cửa sổ đóng lại, vừa sinh khí vừa lo lắng, trừng mắt Lý Thiệu Quân.

"Anh điên rồi, chỗ này rất nguy hiểm!"

Xem tức phụ quan tâm mình như vậy, Lý Thiệu Quân ngược lại nở nụ cười, ôm tức phụ cầu tha thứ, "Thôi mà Phồn Phồn, đừng nóng giận, anh chính là rất nhớ em, em sờ sờ anh đi, anh đều sắp nghẹn hỏng rồi."

Tay Diệp Phồn bị Lý Thiệu Quân kéo đi xuống chỗ đó, nơi đó quả nhiên khiến người ta muốn rút tay ra, cứng rắn nóng bỏng, Diệp Phồn thẹn thùng nhanh chóng lùi lại thu tay về, biết hôm nay Lý Thiệu Quân mà không làm thì sẽ không nghỉ, cậu chỉ có thể bắt Lý Thiệu Quân cam đoan không được mất khống chế thôi.

Lý Thiệu Quân vội vàng cam đoan, "Lấy danh nghĩa là người thừa kế Thiệu Thị, anh thề, tuyệt đối sẽ khắc chế bản thân."

Nói thực nghiêm túc lại thành khẩn!

Diệp Phồn nhìn một hồi lâu mới tin tưởng cam đoan của hắn.

Lý Thiệu Quân cười tủm tỉm ôm lấy vợ bế lên trên giường, hôn một cái, cảm động nói: "Anh chỉ biết Phồn Phồn hiểu rõ anh nhất."

Diệp Phồn nhéo lỗ tai hắn, bĩu môi nói: "Anh nói được làm được mới tốt, không cho phép nổi điên!"

Lý Thiệu Quân nóng vội vừa hôn vừa cam đoan, nhưng là hắn không nói cho vợ nghe, hắn lúc còn có lý trí khẳng định sẽ khống chế được chính mình, nhưng mà lúc mất lý trí vậy không có biện pháp, cũng không tính là tùy tiện nổi điên a.

Diệp Phồn toàn thân co rút, run run không thôi, khóc cầu Lý Thiệu Quân buông tha, trong lòng là hối hận cực kỳ, thật không nên tin lời nói của tên hỗn đản này, nam nhân quả nhiên đều là động vật hoạt động bằng nửa người dưới mà, không nghĩ qua là cũng đang đem chính mình mắng luôn trong đó.

Nhưng Lý Thiệu Quân rất nhanh khiến cho Diệp Phồn không có biện pháp tự hỏi bất cứ sự tình gì, chỉ có thể thét chói tai, khóc hô, rồi thừa nhận va chạm trong cơ thể, Lý Thiệu Quân làm đến thích thú, hưng phấn ánh mắt đỏ bừng, đem người tựa vào đầu giường, tách hai chân Diệp Phồn ra, lại gắt gao nắm eo nhỏ của cậu, phía dưới không ngừng đâm rút, thô thô thở gấp hỏi, "Bảo bảo, thích không?"

Diệp Phồn căn bản không có biện pháp trả lời vấn đề của hắn, chỉ có thể không ngừng ô ô khóc, cậu vội ôm lấy Lý Thiệu Quân như níu lấy cọng rơm cứu mạng, chỉ sợ cứ mỗi lần Thiệu Quân tiến vào lại khiến người cậu bay mất, cả người đong đưa theo từng hồi va chạm, cậu đành phải thuận theo thôi.

Ngay tại lúc khí thế ngất trời, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Phồn sợ tới mức khẩn trương không thôi toàn thân cũng căng thẳng lên, Lý Thiệu Quân cũng thật đáng giận, động nhanh đến mức phát đau, thiếu chút nữa cậu không nhịn được mà kêu lên, cắn răng chịu đựng đến trán nổi gân.

Thiệu Quyên có chút ngủ không được, đứng dậy xuống dưới lầu định uống chén sữa rồi đi ngủ, kết quả lúc quẹo qua góc thang lầu thì nghe được từ phòng Diệp Phồn hình như có tiếng động kỳ quái, nàng tò mò đi qua, nghiêng tai nghe được ẩn ẩn như tiếng khóc, còn có âm thanh va chạm liên tục thực rõ ràng, nàng lo lắng cho Diệp Phồn, chạy nhanh đến gõ gõ cửa, nhưng là không có người đáp lại, nàng ở bên ngoài thử hỏi: "Phồn Phồn, cháu còn chưa ngủ sao? Cháu vừa đụng vào cái gì sao, có nặng lắm không a?"

( cái đoạn cuối cứ mắc cười làm sao ý, haha!!!)

( Thêm một vấn đề nữa là chuyện cũng sắp đến hồi kết rồi, thật nhớ về những chap đầu hai đứa mới gặp nhau quá!!!

Mà từ bây h mình sẽ cố đăng ngày 2 chương để nhanh hết truyện nhé, cảm ơn mọi người ủng hộ 😚)