" Phy Phy, em không sao chứ? Tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ?" Một giọng trẻ con lo sợ gần như sắp khóc đến nơi quanh quẩn bên tai. Cô mê mang mở mắt, mông lung thấy được khuôn mặt lúc nhỏ của ông anh. Hazz!... Nhìn khuôn mặt bánh bao này mà cô cầm lòng không được đưa hai tay vuốt ve. Mềm mịn quá đi.

" Phy Phy em... đầu em... có sao không?" Bé trai lo lắng, chột dạ hỏi.

Sao lại thế này. Cô bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, đây....đây là con đường đến trường tiểu học của cô mà, nhìn mấy đứa trẻ đang đi bộ về, rồi nhìn ông anh con nít trước mắt, cô bật khóc.

" Phy Phy, là anh sai, anh không nên bám váy em, làm em té. Em nín đi. Ngoan, Phy Phy, tối nay anh làm bò cho em cưỡi nha, đừng khóc nha." Bé trai càng lúng túng hơn khi thấy cô em nhỏ khóc nức nở.

Em là em đang khóc mừng đó. Trời xanh có mắt, thấy cô chết tức tưởi, nghẹn khuất quá mà cho cô một vé về tuổi thơ. Nằm nghĩ bao nhiêu lần, hy vọng bao nhiêu lần trước khi nằm ngủ là lúc tỉnh giấc cô sẽ được trở về lúc nhỏ sửa chữa sai lầm nhưng khi tỉnh lại thì toàn thất vọng. Không ngờ lúc chết lãng xẹt lại thành công đột phá về lúc nhỏ. Mừng quá đi.

Trên trán đột nhiên có cảm giác mát lạnh, hồi hồn nhìn lại, thấy ông anh lo lắng cho cô mà cô hạnh phúc quá. Hít hít mũi nói:

" Em không sao, mình về đi kẻo mẹ lo."

Anh cô thở phào một hơi, kéo cô ngồi dậy, còn săn sắc phủi bụi trên váy cô. Ngồi sau xe đạp nhỏ này mà cô cảm thán. Đây là thời điểm cô học lớp một, anh cô học lớp ba. Hôm nay là ngày cô còn khắc sâu trong trí nhớ, lúc tan học, anh Lâm bạn thân kiêm hàng xóm nhà cô chở cô về, ông anh thì chạy theo sau, đáng lẽ cũng không có gì đáng nói nhưng ông anh cô lại kéo váy cô, hại cô bật ngữa ra sau, đập đầu xuống đường, kết quả bị lũng hai lỗ sau ót.

Lúc về hai đứa còn hái rất nhiều lá tràm để lau máu, ông anh còn thương lượng với cô đừng kể với mẹ. Rốt cuộc vẫn bị mẹ phát hiện, chửi ông anh một tăng rồi sai ổng đi mua chai dầu bôi ót cho cô.

Sống lại lúc này cô hoàn toàn không xem vết thương nhỏ như thế ra gì. Vui vẻ nhìn cảnh vật lúc xưa mà trong lòng đầy hoài niệm. Nhà bây giờ đều là xi măng, hàng rào bằng cây dâm bụt, ruộng đồng xanh bát ngát, thấp thoáng mấy con diều giấy đơn sơ. Không khí trong lành, tươi mát.

" Kétttt" Về đến nhà rồi a. Nhìn căn nhà nhỏ, vườn tràm, chuồng heo, một bụi chuối bờm, còn cả cây trứng cá bị hai anh em cô leo đến ngã xiêu vẹo. Cây ổi bất hủ bên giếng nước nữa. Tất cả không phải mơ, cô có cơ hội làm lại từ đầu.

Hưng phấn đi vô nhà, nhìn thấy mẹ đang cho heo ăn cô vui vẻ chạy lại nói:

" Thưa mẹ con mới đi học về ạ."

"Thưa mẹ con mới về." Ông anh lí nhí thưa, còn lén liếc mắt nhìn cô.

" Ừm. Cất cặp, thay đồ đi rồi ăn chè. Mẹ để trong thùng đá đấy." Mẹ nhìn hai anh em một cái rồi tiếp tục công việc nói.

" Dạ." Chè đậu đen, chè đậu đen, món khoái khẩu của cô. Chạy nhanh vô nhà thay quần áo, lại vô bếp lấy bịch chè.

" Oa, ngon quá! Con cám ơn mẹ." Mùi vị này đã bao lâu rồi cô chưa nếm thử, sung sướng ăn nuốt, chỉ trong vòng 2p' cô đả xử lí xong.

" Em đi tắm nha." Cô nhìn ông anh vì cảm thấy tội lỗi mà không quậy phá như hồi xưa thì tội nghiệp, vui vẻ nháy mắt an ủi ổng rồi đi lên nhà tìm quần áo đi tắm.