Dược Môn Tiên Y

Chương 41: Vách núi đường cùng

---Edit By Tiên Vô Sắc---

Nghe âm thanh kia dần xa đi, một người trong đó tỉnh táo lại, mặt kinh ngạc: "Ta vừa rồi nhìn thấy một đầu hung cấp bảy còn có một tiểu hòa thượng cưỡi trên nó? Ta nhìn lầm sao?"

"Ngươi không nhìn lầm, vì ta cũng thấy, tiểu hòa thượng kia, giống như kêu chúng ta thí chủ ý nhỉ." Một người khác sững sờ, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vừa rồi tiểu hòa thượng kêu chúng ta làm gì?"

Đoàn trưởng lính đánh thuê ho nhẹ, có chút lúng túng: "Ta nghe thấy tựa như muốn chúng ta giúp một tay." Nhưng mà bọn hắn đều choáng mắt cả, không có ai phản ứng.

"Vị huynh đệ kia! Lá gan lớn nha! Ta còn chưa từng cưỡi lên đầu hung thú đó! Hắn là hòa thượng lại cưỡi lên trước rồi."

Một tên hán tử bên cạnh nói xong, sờ lên cằm, lại nói: "Thế nhưng, ta thấy hắn sống không nổi, mắt con hung thú kia tựa như bị đâm mù, còn chạy tới chỗ sâu."

"Được rồi, đi thôi! Đừng ở lại chỗ này quá lâu." Đoàn trưởng lính đánh thuê nói xong, nhanh chóng để đám người rời đi.

Âm thanh thú rống trong rừng sâu, với động tĩnh chạy loạn, truyền xa rất xa. Trong rừng rậm Mặc Diệp nghe thấy động tĩnh, thoáng nhìn tới hướng mà âm thanh truyền tới, cũng không chú ý nhiều.

Ở thú lâm hung hiểm này, làm ra động tĩnh này, phỏng chừng kẻ kia lành ít dữ nhiều, không biết kẻ nào xui xẻo như vậy?

Lúc tới đây, hắn phát hiện có không ít tu sĩ cũng đến đây, như đang tìm cái gì đó, xem ra, người ở các phương đều biết trong thời gian này xảy ra dị tượng, mới tới đây tìm kiếm.

Trong thú lâm xuất hiện dị tượng, không biết là thiên tài địa bảo xuất hiện? Hay thần thú giáng thế? Chỉ có thể khẳng định, thứ này không phải đồ thường, mới có thể dẫn ra dị tượng.

Như vậy, một trận tranh đoạt chém gϊếŧ nhau, chắc chắn sẽ không thiếu.

Lúc này, cái kẻ xui xẻo Đường Ninh toàn cơ thể đều nằm thấp xuống, dán chặt vào lưng hung thú, tay và chân đều ôm chặt hung thú, phòng ngừa bị hất ra giẫm chết.

Hung thú một đường chạy như điên, nàng chỉ biết trên người bị những nhánh cây vạch ra vô số vết thương, nếu buông tay, với lực đạo như vậy bị quăng ra không chết cũng trọng thương.

Chỉ là, sau một khắc, nhìn thấy phía trước là vách núi đường cùng, mặt nàng đại biến, vội vàng hét lên: "Mau dừng lại! Dừng lại!"

Nhưng con hung thú này đâu nghe hiểu nàng được? Xem như hai mắt mù, còn dốc hết lực chạy một đường, tinh lực cả người dồi dào, nó chỉ muốn đem nhân loại trên lưng xuống gϊếŧ chết, bởi vậy, khi nghe nhân loại hết lên, cho là hắn rốt cuộc cũng sợ, chạy càng ngày càng nhanh hơn nữa.

Đường Ninh thấy vách núi tuyệt cảnh, nhưng vẫn không thấy hung thú dừng lại, nó còn phát cuồng gào thét chạy tới phía trước, lúc sắp nhảy xuống vách núi, nàng cả kinh sợ không biết ngã xuống dưới có chết không, vội vàng buông hung thú ra, hơi chống thân thể lên, đột nhiên thả người ôm lấy nhánh cây to bên cạnh.

"Ngao!"

Bốn chân đạp lên không, thân thể nó liền rớt xuống, bây giờ hung thú mới biết đây là vách núi, không khỏi phát ra một tiếng không cam lòng.

Đường Ninh nhìn hung thú rơi vào vách núi, cả người nàng nhảy ôm lấy nhánh cây to, nhưng vì lực va chạm quá lớn, cả nhánh cây không chịu nổi lực đạo, nhánh cây đứt gãy cả người nàng vì quán tính mà ngã xuống vách núi...