Lâu Sơn còn có tên khác là Đại Lâu Sơn, ở phía bắc huyện Tuân Nghĩa, đỉnh núi cao tận chân mây, gọi là Bạch Vân Phong, địa thế hiểm trở, trên có Lâu Sơn Quan, là cửa ải hiểm yếu giữa hai đất Xuyên, Quế.

Tại chân núi Lâu Sơn có di tích đình Hoài Bạch, đình Hội Tiên, đều là nơi kỷ niệm thi tiên Lý Bạch.

Dạng Kha Thủy, cũng tức là sông Mông Giang, bắt nguồn từ tây bắc huyện Định Phiên Quý Châu, phía nam tới huyện La Hộc, còn có tên khác là sông Bắc Bàn, khi qua Vân Nam, Quý Châu Quảng Tây thì hợp lưu với sông Nam Bàn, gọi chung là sông Hồng Thủy.

Sông Kiềm Giang, cũng tức là sông Phù Lăng, người đời còn gọi là Ô Giang, bắt nguồn từ Bát Tiên Hải huyện Uy Viễn Quý Châu, từ đông bắc chảy vào địa phận Tứ Xuyên. Qua sông Phù Lăng tiến vào Trường Giang sẽ từ Quế Châu sang Tứ Xuyên, trên Ô Giang rất khó đi thuyền.

Sáu người giục ngựa phi nước đại, tung vó cực nhanh, đến đêm đã tới chân núi Lâu Sơn, qua đình Hoài Bạch, vào nghỉ trong đình Hội Tiên.

Đình Hội Tiên ngày ấy đã đổ nát hoang toàn, chỉ có mấy chỗ được che phủ là còn lưu lại chút gạch vụn ngói vỡ mà thôi.

Hôm nay là ngày mười bảy, trăng đã khuyết.

Ban đêm gió mây dày đặc, trăng lúc ẩn lúc hiện, mây đen qua lại, gió thổi lồng lộng.

Khâu Nam Cố có đồ đánh lửa.

Tả Khâu Siêu Nhiên có nến.

Đặng Ngọc Hàm tìm được một đài nến, vì thế mọi người dùng tường vỡ che chở, đốt một đôi nến lên.

Ánh nến lập lòe, sau khi buộc ngựa vào mấy cây cột gãy, mọi người liền dựa vào tường nghỉ ngơi. Rong ruổi suốt một ngày dài, tất cả đều mệt mỏi. Theo hành trình thế này, ngày mai sẽ có thể tới được Quảng Tây.

Đến Quảng Tây sẽ là một phen long hổ phong vân.

Cho nên trước đó họ phải nghỉ ngơi một chút, chiến chí của họ lúc này đang như ánh trăng bị mây đen che phủ, lúc hiện lúc mất.

Ánh nến cũng khi tỏ khi mờ, giống như đang gửi một tin tức gì đó trong bóng tối, tạo thành một vòng sáng mỏng manh. Màn đêm thì lại giống như Quyền Lực bang, to lớn, mạnh mẽ, đáng sợ, không đâu không xâm nhập được.

Mấy người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt, trong lòng đều mang tâm sự, chẳng ai lên tiếng.

Đột nhiên, một con ngựa bỗng hý dài, dẫn theo năm con còn lại cũng hý lên, sáu người đều giật nảy mình.

Sáu người cả kinh, tất cả luống cuống đứng dậy.

Ngựa lại yên ổn xuống, chỉ có tiếng ve sầu kêu o o không dứt.

Sáu người lại bắt đầu điều tức, chỉ có Tiêu Thu Thủy vẫn đang suy nghĩ chuyện gì đó, có chút không để tâm tới những việc xung quanh.

Tiêu Thu Thủy ngồi trước ngọn nến, phía sau nến là rừng cây.

Tiêu Thu Thủy đang nghĩ: Tại sao ngựa lại hý lên?

Nghĩ đến chuyện đó vào lúc này, có vẻ như là chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn suy nghĩ: Tại sao ngựa lại kêu vào đúng lúc này?

Số ngựa này đều là lương câu cực tốt, nếu không bị kinh sợ thì sẽ không kêu loạn.

Với tiếng ngựa hý vừa rồi mà nói, có vẻ không giống như bị kinh sợ, mà như là gặp được người quen, phát ra tiếng kêu gọi vậy.

Gặp được người quen?

Đối với ngựa, người quen chính là chủ cũ!

Chủ cũ chính là Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ.

Tiêu Thu Thủy đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác lạ thường, kỳ diệu, đặc biệt dâng lên.

Đúng lúc này, “roạt” một tiếng, mội luồng sáng trắng nhanh hơn điện bắn thẳng tới trước mặt hắn.

“Bụp”, luồng sáng bắn tắt ánh nến, tim nến tỏa ra mấy luồng khói đen. Luồng sáng vẫn không hề dừng lại chút nào, bắn thẳng vào giữa mặt Tiêu Thu Thủy!

Lực phát cực mạnh, thế tới cực nhanh, nếu là bình thường, Tiêu Thu Thủy tuyệt đối không thể tránh nổi.

Thật may, trong nháy mắt trước đó, Tiêu Thu Thủy đã có chuẩn bị!

Hắn rút kiếm, “đinh”, đánh tơi phi đao!

Đúng lúc này, một ngọn roi đen vô thanh vô tức nhưng uy lực kinh người, đã từ bóng tối cuốn ra!

Roi quấn vào cổ Đường Phương!

Một roi này vô cùng mạnh mẽ, lại không chút dấu hiệu, hơn nữa còn cực kỳ nhanh chóng, nếu roi phát ra tước, Đường Phương tuyệt đối không thể tránh nổi.

Roi và đao, gần như được đánh ra cùng một lúc.

Roi dài hơn đao cả chục lần, nhưng đao lại là phi đao.

Phi đao nhanh hơn roi nhiều!

Phi đao thổi tắt lửa nến, roi mới đến nơi.

Cũng vì như vậy, cây roi này giống như bóng quỷ, chẳng thể nhìn rõ được.

Nhưng khi phi đao làm tắt nến, Đường Phương cũng lập tức cảnh giác.

Đường Phương là một cô gái cực kỳ thông minh tỉnh táo.

Ánh nến vừa tắt, nàng cũng không nhìn thấy bóng roi, nhưng nàng kịp thời nhanh trí làm một chuyện.

Nàng lập tức rời khỏi vị trí lúc ánh nến chưa tắt.

Nàng vừa rời đi, liền nghe thấy tiếng nền đá chỗ nàng vừa ngồi vỡ vụn.

Ngọn roi cũng “soạt” một tiếng, rút về. Đến không tiếng động, khi thu về mới giống như một ngọn gió nhanh gấp, bỏng rẫy.

Lần này, Tả Khâu, Đặng, Khâu, Thiết đều đã biết, quát mắng, rút kiếm, chiến đấu, tiếng hô thét vang dội.

Giọng nói bình tĩnh của Tiêu Thu Thủy vang lên trong bóng tối:

- Mọi người đừng loạn, trấn tĩnh ứng phó, Đường cô nương, cô...

Chỉ nghe tiếng Đường Phương từ một phía các từ từ vọng tới:

- Tôi không sao. Kẻ tới là Sa Thiên Đăng.

Đường Phương dù sao cũng là hậu nhân Đường môn, trong sát na phi đao làm tắt nến, nàng còn có thể phân biệt được thủ pháp xuất đao, kẻ nào vừa phóng đao.

Chỉ nghe Khâu Nam Cố nói:

- Còn cả Diêm Quỷ Quỷ!

Mấy ngày nay, Khâu Nam Cố và Thiết Tinh Nguyệt đã mấy lần chiến đấu với Diêm Quỷ Quỷ, tự nhiên là rất quen thuộc với tiếng roi của hắn.

Trong bóng tối, mọi người ngoài cảnh giác đề phòng ra, trong lòng lại càng thêm nặng nề.

Ngay cả Phi Đao thần ma Sa Thiên Đăng cũng đã đuổi tới, rút cuộc thì Kiếm lư Tiêu gia Hoán Hoa Thành Đô ra sao rồi?

Trăng, sao mặt trăng còn chưa lộ ra?

Mây đen, mây đen càng lúc càng dày đặc.

Hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, càng không có công kích nào.

Hiển nhiên, mục tiêu chủ yếu của Sa Thiên Đăng là dùng phi đao tập kích Tiêu Thu Thủy, bởi Tiêu Thu Thủy rõ ràng là chỉ hủy của sáu người này, giết được hắn có thể làm loạn đại cục.

Đường Phương thì là người khó đối phó nhất trong sáu người, roi Diêm Quỷ Quỷ muốn diệt nàng trước cũng là chuyện đương nhiên.

Bóng tối bao trùm hồi lâu, vẫn không có bất kỳ âm thanh nào.

Một đòn không trúng, cũng không để lộ hành tung nữa.

Thiết Tinh Nguyệt giống như một con báo săn, lúc nào cũng có thể chồm tới, Đặng Ngọc Hàm đã đặt tay lên chuôi kiếm, Tả Khâu Siêu Nhiên mười ngón tay máy động, Khâu Nam Cố phủ phục, tùy lúc có thể bật lên, nhưng thật lâu vẫn không có chút động tĩnh gì.

Tiêu Thu Thủy trầm giọng nói:

- Nếu chúng ta đã bị theo dõi thì nhân trời sao vượt qua Quý châu, tới Quảng Tây luôn đi!

Thiết Tinh Nguyệt hét lớn một tiếng, nói:

- Được! Cản ta phải chết! Cút ra thì sống!

Bọn họ leo lên Lâu Sơn trong bóng tối, qua Bạch Vân Phong, liền đêm tới Trần Ninh, đến gần trấn Hoàng Quả.

Ruổi ngựa suốt đêm, trong gió lộng, mọi người đều sảng khoái, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Kẻ địch chắc chắn là truy đuổi phía sau, hơn nữa chỉ sợ đang ở ngay gần đó.

Lúc này đã gần nửa đêm, trong trấn Hoàng Quả trống không, chẳng thấy một bóng người, hơi nước dày đặc, mông lung mơ hồ, tiếng nước chảy như sấm từ xa truyền lại. Tiêu Thu Thủy ghìm ngựa, nói:

- Qua chỗ này là đầm Tê Ngưu.

Đường Phương nhíu mày, hỏi:

- Đầm Tê Ngưu?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Đúng, nghe nói thác nước lớn nhất vùng tây nam chính là nơi đó.

Thiết Tinh Nguyệt giật mạnh dây cương, tuấn mã lập tức hý dài, hắn hưng phấn bừng bừng nói:

- Đúng! Chỗ đó chính là thác nước Hoàng Quả! Rất là lớn, giống như một nghìn con bò tót đang cùng gào rống, một vạn chiếc thanh la đang cùng gõ, mười vạn quả trứng gà đồng loạt rơi xuống, lớn lắm, lớn lắm!

Khâu Nam Cố thở hổn hển nói:

- Được rồi, lão Thiết, cậu đừng có diễn tả nữa, diễn tả của cậu lúc nào cũng sai bét.

Tiêu Thu Thủy cười nói:

- Có điều nơi ấy quả thực rất kinh người, thật là quỷ phủ thần công. Lần trước chúng tôi qua đó lúc ban ngày, mặt trời chói chang, không khí trong lành, khung cảnh mấy chục trượng vẫn mơ hồ huyền ảo. Cô xem, trấn này còn cách thác nước Hoàng Quả rất xa nhưng trong không khí đã đầy hơi nước rồi.

Đường Phương hỏi:

- Vậy chúng ta có nên tới đó xem không? Đến xem một chút đi.

Tiêu Thu thủy đáp:

- Chúng ta đang cần vượt dòng Bạch Thủy đi lên, tiếp đó đi dọc bờ sông Bàn Giang, xuống Ô Giang. Lần này vừa khéo có thể tới thăm thác nước Hoàng Qỉa!

Sáu người giật giây cương, sáu ngựa hý dài, phóng đi như bay!

Thác nước Hoàng Quả!

Quý Châu vốn là nơi nổi danh núi non trùng điệp, ghềnh thác cheo leo.

Nước sông Bạch Thủy từ trên vách đá dựng đứng cao sáu mươi mét đổ xuống, tiếng vang như sấm, bọt nước tung tóe, nước bắn lên biến thành sương mù mênh mông, tỏa xuống trấn Hoàng Quả gần đó, được gọi là “Vũ dạ sái kim nhai”(*). Người xưa có thơ tả:

Ngân hà đảo tả hạ kinh thoan,

Vạn hác lôi oanh châu lạc bàn;

Thất luyện trường huyền quang tự tuyết,

Khinh phi tế vũ bức nhân hàn.

Sáu người phóng nhanh qua thác nước, người ngựa ướt sũng, cảm giác đối với sự nguy nga hiểm trở của thác nước Hoàng Quả lại càng không có bút mực nào tả xiết.

Dòng nước chảy xiết.

Thác nước đẩy dòng sông chảy mạnh, càng làm cuộn lên từng vòng xoáy nhỏ.

Mấy người Tiêu Thu Thủy đang đi bên vách đá cheo leo, do đường đi chật hẹp nên ở rất gần dòng nước. Chỉ thấy dưới ánh trăng, thác nước Hoàng Quả không những thanh thế kinh người mà dòng nước xiết còn giống như một bàn tay ma quỷ, không ngừng vặn vẹo, giãy giụa, biến đối, hình dáng dọa người. Ánh trăng ảm đạm chiếu lên dòng nước lại càng như có một sức mạnh thần bí tồn tại từ thời cổ đại, lẩn khuất vào bên trong.

Đúng lúc đó, mây đen cuốn tới, ánh trăng lập tức biến mất.

Mà trong khoảnh khắc lúc ánh trăng còn chưa tắt, Tiêu Thủ Thủy vụt cảm thấy dự cảm không hay, vội nhìn lướt qua dòng nước, không ngờ lại thấy một thứ đâm thẳng ra, hơi lóe lên một chút trong ánh trăng.

Kiếm!

Tiêu Thu Thủy quát lớn một tiếng, quay người đánh một chưởng vào vai Đường Phương.

Chưởng này cực nhanh, Đường Phương không kịp tránh né, “bịch” một tiếng, ngã xuống khỏi ngựa.

Chỉ nghe Tả Khâu Siêu nhiên phẫn nộ quát:

- Lão đại, cậu....!

Lúc này trên lưng ngựa của Đường Phương bỗng thò ra một thứ:

Kiếm!

Mũi kiếm dính máu!

Mũi kiếm không ngờ lại xuyên qua bụng tuấn mã đang phi nước đại, không những thế còn xuyên thủng yên ngựa, chọc thẳng lên. Thanh kiếm giống như mang theo một sức mạnh thần bí.

Thanh kiếm lại “xoẹt” một tiếng, lập tức rút về.

Tuấn mã chạy tới mười hai, mười ba trượng nữa mới hý lên thảm thiết, đổ gục xuống đất, rơi xuống dưới dầm, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Nếu Đường Phương còn ở trên lưng ngựa...

Một thanh kiếm bá đạo như vậy, lại dùng thủ đoạn đánh lén, hơn nữa còn dùng góc độ hẹn hạ như thế, đâm ra một kiếm như vậy về phía một thiếu nữ như Đường Phương...

Tiêu Thu Thủy biến sắc. Nước sông rít gào, không ngừng không nghỉ, giống như thiên quân vạn mã, ngựa vàng qua bạc, nhưng uy lực thanh kiếm đó có lớn hơn nữa cũng không ngăn được quyết tâm của Tiêu Thu Thủy.

- Cút ra!

Năm con ngựa đều đã dừng vó.

Năm con ngựa dừng vó trong phẫn nộ.

Trên năm con ngựa có sáu người đang phẫn nộ.

Đường Phương ngã xuống, Tiêu Thu Thủy nhanh tay bắt lấy tay nàng.

Tiêu Thu Thủy hất tay trái lên, Đường Phương liền hạ xuống lưng ngựa sau lưng hắn, còn chưa hết kinh hồn, vẻ mặt trắng bệch.

Giữa dòng nước xiết của sông Bạch Thủy, trong dòng chảy từ thượng du của thác nước Hoàng Quả, một thanh kiếm thò ra, tiếp đó là một cái đầu người, rồi lại đến một thân thể, trong bóng tối nước chảy, giống như một con thủy quái. “Vù” một tiếng, người đó đã phi thân lên tảng đá.

Mà kiếm của người này thì sáng ngời như tuyết.

Người này có thể ổn định thân hình giữa dòng nước xiết, xuất kiếm tập kích, xuyên thủng bụng ngựa, sát khí kinh người.

Tiêu Thu Thủy ánh mắt co lại, chậm rãi nói:

- Tam Tuyệt kiếm ma? Khổng Dương Tần?

Trong bóng đêm, mặt trăng ẩn sau làn mây, nước sông giống như một mảnh vải trắng kỳ lạ, uốn khúc vặn vẹo một cách quái dị. Người đó đứng bên cách đá, tay cầm một thanh kiếm sáng như tuyết, nhếch miệng cười nhạt, nói:

- Kiếm của ta luyện thành dưới đáy nước, gọi là Bạch luyện phân thủy kiếm, đây là một tuyệt trong Tam tuyệt.

Hắn nói xong, kiếm chỉ xéo xuống sông bọt nước lập tức bắn lên tung tóe giữa dòng nước xiết, một mảnh đá rơi xuống khỏi chỗ mũi kiếm chỉ xuống.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Kiếm tốt.

Đặng Ngọc Hàm lạnh lùng tiếp:

- Đáng tiếc.

Khổng Dương Tần không nhịn được, hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

- Đáng tiếc người lại là kẻ cực kỳ hèn hạ.

Khâu Nam Cố lãnh đạm nói:

- Một đại tông sư kiếm thuật mà cũng sử dụng cách đánh lén vô sỉ này, thực là thất kính!

Thiết Tinh Nguyệt ngạo nghễ:

- Đơn giản là không xứng sử dụng thanh kiếm này.

Khổng Dương Tần ngẩn ra, giận giữ đến toàn thân run rẩy, qua một lúc lại ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Hóa ra là như vậy!

Tả Khâu Siêu Nhiên không nhịn được, hỏi:

- Cái gì như vậy?

Khổng Dương Tần cười đáp:

- Mỗi người có một cái miệng, dùng để ăn cũng được, để chửi cũng được, còn để đánh nhau... Trừ phi là chó cắn chó!

Sắc mặt sáu người đều biến đổi, Khổng Dương Tần tiếp tục nhơn nhơn cười cợt:

- Không ngờ phụ nữ có hai cái mồm... Mấy thằng nhãi con các ngươi cũng có!

Mấy thiếu nhiên vừa nhập giang hồ này lúc đầu còn chưa biết Khổng Dương Tần nói gì, phải hồi lâu sau mới hiểu đó là lời vô cùng hạ lưu. Đường Phương tức giận quát:

- Khổng Dương Tần, uổng cho ngươi là danh nhân võ lâm, không ngờ lại nói ra được những lời đó, ngươi...!

Khổng Dương Tần cười đáp:

- Ngươi cái gì! Dù sao thì các ngươi cũng không sống được quá tối nay, lời ta nói còn ai biết được nữa, ha ha ha ha... Tuy nhiên, đối với ngươi, ta cũng có thể nhẹ nhàng một chút...

Hắn còn chưa nói hết câu, năm người đã đồng loạt gầm lên, cùng nhau xông tới!

(*) Mưa đêm tưới phố vàng

银河倒泻下惊湍,

万壑雷轰珠落盘;

匹练长悬光似雪,

轻飞细雨逼人寒.