Thẩm An Lâm thu lại tầm mắt, bóng dáng kia có chút quen thuộc, đã gặp nhau ở đâu rồi sao? Lông mày hơi nhíu lại, hắn nhìn lại phương hướng Cố Thập Bát Nương đi tới, mày càng nhíu, đưa tay ngăn đón một tên tiểu hỏa kế đi thu gom chén dĩa.

"Vị tiểu thư vừa rồi là từ căn phòng nào đi ra?" Thẩm An Lâm hỏi.

Tiểu hỏa kế bị hỏi làm cho ngẩn người, "Là vị tiểu thư nào?"

Thẩm An Lâm quay đầu lại nhìn, hiển nhiên phát hiện bóng dáng của Cố Thập Bát Nương đã biến mất.

"Tuổi chừng mười bốn, vóc người như thế này..." Hắn đưa tay miêu tả so với chính mình, "Áo choàng phong mao đỏ thẫm..." Nói tới đây chần chờ một chút, nhưng vẫn là chậm rãi nói,"..mảnh khảnh thướt tha.."

Lời của hắn chưa dứt, tiểu hỏa kế đã muốn mặt đầy tươi cười, "Ngài là nói vị tiểu thư kia đi.." Hắn chỉa ra một tay, ngón tay hướng phòng phía sau, "Hạnh nháo thứ hai..."

Thẩm An Lâm ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía phương hướng hắn chỉ, hạnh nháo thứ hai, cũng chính là nơi ở *cách vách*(sát bên) hạnh nháo thứ nhất hắn vừa mới đến, hóa ra mới vừa rồi hắn phát hiện trong phòng còn có người khác lại chính là nàng?

Thẩm An Lâm xoay người, đi nhanh và bước, ngay tại lan can lầu ba từ trên nhìn xuống, người đến người đi đã sớm không còn thấy bóng dáng của cô nương kia.

Nàng là ai?

Xe ngựa lảo đảo chạy đã lâu, Cố Thập Bát Nương vẫn không nói gì, ngơ ngác nhìn màn xe lay động.

Một đời kia chỉ sợ đến chết hắn cũng chưa từng hướng con mắt sang nhìn mình...

Một đời kia ngươi bức ta không có đường lui đến chết...

Cả đời này, dù cho ta không làm hại đến tính mạng của ngươi, cũng muốn cho ngươi nếm thử loại nay tư vị bị người ta bức đến không có đường lui.

"Đi Thuận Hòa Đường." Ánh mắt nàng hơi ngưng, hướng ngoài xe ngựa nói.

Linh Nguyên nghe vậy, dốc sức ghìm dây cương lại, quay đầu ngựa lại mà đi.

Thuận Hòa Đường, tiểu hỏa kế trông chừng lò lửa chán đến đến chết đang ngủ gật, chợt thấy một bóng người ụp đến, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người trẻ tuổi đứng trước mặt.

Người nữ chưa tháo xuống nón áo choàng, toàn bộ khuôn mặt đều bị che lại, xem vóc người bất quá mười bốn mười lăm tuổi.

"Tiểu thư, đến có việc chi?" Hắn vội cười hô theo thói quen.

Cố Thập Bát Nương tháo mũ xuống, đối với tiểu hỏa kế cười, "Tại sao không nhìn thấy sư phó bào chế của các người?"

Tiểu hỏa kế sửng sốt, đoán hỏi: "Tiểu thư là muốn bào chế dược liệu?" Tầm mắt của hắn rơi vào trên thân người trẻ tuổi đứng phía sau tiểu thư kia, quả thực thấy trong tay hắn mang theo một bọc giấy.

Cố Thập Bát Nương nói tiếng "ừ", không có nói chi tiết.

"Là như thế này, chiếu theo quy cũ mà nói, sư phó bào chế của chúng ta chỉ bào chế dược cho nhà chúng ta..." Tiểu hỏa kế có vẻ khó xử.

Linh Nguyên ở phía sau ném đến một sâu tiền.

Tiểu hỏa kế nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, nói cà lăm không dứt, cười đến nỗi ánh mắt đều nheo lại, "...Tiểu thư ngài đi thep ta..."

Xuyên qua cánh cửa đôi, một cái hậu viện hỗn độn liên hiện ra trước mắt.

"Tiểu thư ngài đi chậm một chút, nơi này hỗn loạn.." Tiểu hỏa kế cuối đầu khom lưng nói, một mặt đem cái khuông dược ở dưới chân đá văng ra.

Cố Mười Tám Nương hơi hơi hip mắt xuống, bố trí quen thuộc ở trong đầu đều hiện ra, khi đó nàng ở trong này ngu độn ba bốn năm, chính là nhắm hai mắt lại cũng có thể đi...

"Cẩn thận.." Linh Nuyên đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng.

Đã thấy Cố Thập Bát Nương đã muốn dừng lại tại cây đại thụ phía trước, mở mắt ra, dang tay xoa xoa thân cây.

Cây Xuân Thụ này còn tại đây, Cố Thập Bát Nương có chút hơi cảm thán, thời điểm Thuận Hòa Đường xây dựng thêm hậu viện nó đã bị chặt, tay nàng vỗ nhẹ hai cái.

"Cao sư phó, Cao sư phó" Tiểu hỏa kế dắt cổ họng kêu to.