“Đúng rồi, ngươi vừa nói chút nữa sẽ có người đến cứu chúng ta, có thật không?”

Nàng muốn sớm thoát khỏi tình huống này, khiến nàng cảm giác rất kỳ quái.

Đôi môi mềm mại không ngừng kích thích môi của hắn, hắn âm thầm rên rĩ.

Thấy hắn không trả lời, nàng ngước mắt nhìn hắn.

Tầm mắt của hai người tựa hồ trong nháy mắt va chạm tạo ra tia lửa.

Ánh mắt của Lạc Lạc từ từ có chút mê man, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn giống như rất mê người rồi.

Trong u ám, ánh mắt của hắn dường như sẽ sáng lên, sáng trong suốt, rất có thần, lại rất thâm thúy, nàng xem không thấy đáy, nhưng cũng rất muốn đắm chìm vào trong ánh sáng rực rỡ ấy.

Thời gian như ngừng trôi, dòng điện mãnh liệt tiếp xúc toàn thân, nhịp tim của bọn họ dường như hưởng ứng lẫn nhau tiết tấu đồng thời nhanh hơn.

Hồi lâu, hắn không thể chịu đựng tựa như nhắm hai mắt lại.

“Đừng nói chuyện nữa, ta nói sẽ có người đến cứu chúng thì nhất định sẽ có.”

Hắn tiêu hao rất nhiều hơi sức để giọng nói của mình bảo trì vững vàng không gợn sóng.

Nói xong, trầm mặc quỷ dị giữa hai người tràn ra, nàng có chút luống cuống trạng thái hiện tại.

Linh hồn trong thân thể đã lớn thế, nàng chưa từng với bất kỳ nam nhân nào…….môi kề môi, thân kề thân mà dựa sát nhau như vậy.

Ngay lúc nàng tự hỏi nên đánh tan luồng nhịp tim quái dị này như thế nào, nàng cảm thấy lưng của mình có hơi ngứa.

Nàng không thoải mái mà nhíu đôi máy thanh tú, khó chịu mà giật giật thắt lưng, muốn mượn một chút động tác để giảm bớt cơn ngứa, nhưng không thể toại nguyện.

Theo động tác của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt âm thầm thở dốc.

Chết tiệt, rõ ràng trước đó ôm qua nàng cũng không thấy có cảm giác gì, sao bây giờ cảm giác gì cũng đều không thích hợp rồi!

Không thích chính mình lần nữa mà xuất hiện loại mất khống chế này, hắn có chút tức giận mà âm thanh trầm xuống: “Ngươi đừng cử động nữa, lại động nữa dao găm sẽ cắt trúng ngươi.”

Lạc Lạc lập tức không dám cử động nữa, chỉ là rất ủy khuất mà nhẹ giọng nói: “Nhưng………Lưng của ta rất ngứa, Vô Triệt ca ca, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta gãi một chút được không, rất ngứa.”

Đôi mắt xanh như ưng của hắn rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất giờ phút này của nàng, còn có ánh mắt uông uông cầu cứu điềm đạm đáng yêu kia.

Tâm, không cảm thấy mềm mại, có chút vô lực mà muốn mắt trợn trắng, hắn thầm than một hơi.

“Ngứa chỗ nào, nói ta biết, ta giúp ngươi gãi.”

Giọng nói của hắn có chút hòa hoãn.

Nói xong, hắn cẩn thận mà di động cánh tay vòng ra sau lưng nàng.

Từng chút từng chút mà dao động ở phần lưng của nàng.

“Chỗ nào? Chỗ này sao?”

Hắn thử thăm dò gãi một chút xung quanh xương bả vai của nàng.

Lạc Lạc cảm giác một chút, sau đó mở miệng nói: “Không đúng, lên phía trên chút nữa……..đưa qua trái một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, thật ngứa.”

Theo chỉ thị của nàng, hắn chuẩn xác mà tìm được chỗ ngữa của nàng mà gãi.

“Được hay chưa?” Hắn ra tiếng hỏi.

“Xuống thêm chút nữa là được.”

Nàng thoải mái mà chợp mắt.

Kỹ thuật gãi ngứa của hắn thật tốt………

“Được hay chưa?” Hắn lại hỏi.

Lần này, Lạc Lạc rốt cuộc không tình nguyện lắm mà trả lời: “Được rồi.”

Lập tức, cảm giác thoải mái kia liền không còn nữa.