Kết quả chụp ngực phải chập tối ngày hôm đó mới có. Mr. Tô đã ngừng khám bệnh, trở về khoa Nội trú, lần khám tới phải đợi đằng đẵng một tuần trời.
Tôi cũng ngại theo anh tới tận phòng bệnh, đang ỉu xìu đi ra trạm xe buýt đợi xe thì chuông di động reo vang, trên màn hình hiển thị ba chữ: đừng có gọi. Lúc đó trái tim tôi như lên cơn co thắt. Trước đó vì sợ bản thân không kiềm chế được muốn liên lạc với Mr. Tô, tôi đã sửa tên anh thành "Đừng có gọi". Anh nói: "Giường số 31, tôi hỏi khoa Chiếu chụp rồi, ảnh chụp của cô đã có, tới văn phòng tôi luôn nhé." Tôi có mặt ở văn phòng Mr. Tô anh cùng một vài bác sĩ đang họp. Thấy tôi đi vào, anh giơ tay đưa cho tôi một chiếc chìa khoá và nói: "Đợi tôi trong phòng hội nghị nhé." Mười mấy phút sau, anh bước vào, đặt một hộp salad hoa quả trước mặt tôi và nói: "Cô ngồi yên và ăn đi." Vốn định hỏi salad này lại gọi người mang đến à, nhưng anh dường như đoán được suy nghĩ của tôi, bèn hỏi: "Lần này không phải gọi đến, tôi cất công đi mua đấy." Tôi gần như vùi mặt xuống hộp salad, trong lòng kích động tới nỗi suýt nữa rơi nước mắt.