“Người đi hay không, người đều ở trong lòng

Người tới hay không, ta đều ở đây đợi.”

Bước ra khỏi cổng mới cảm nhận được, quả thật trời lạnh hơn rất nhiều. Sao trời lại lạnh như vậy chứ? Chưa gì đã làm cô nhụt chí rồi, biết rõ mình sắp đi đâu nhưng lại không thể không đi. Anh là chấp niệm cả đời cô, sao có thể không đi đây?

Trời lạnh như vậy không biết có cái taxi nào xui xẻo ngang qua đây không nữa?

Cô khóc không ra nước mắt, taxi rõ ràng vẫn ghé qua, nhưng nghe nơi cô muốn đến liền nhấn ga bỏ chạy ngay lập tức. Cô bực mình bĩu môi “Nhan sắc mình cũng đâu có tồi?” ==

Min Ah sốt ruột không chịu được nữa, nếu tí nữa đợi nửa đêm thì sao mà đi đây, 12h xuất hiện ở nghĩa trang thì sợ chính mình cũng bị ném vào quan tài ấy chứ, hơn nữa giờ đó ma quỷ ra ngoài rất nhiều... Nghĩ đến mà rùng cả mình.

Chợt nghĩ đến một người, mò trong túi hồi lâu, lấy ra được mảnh giấy gấp gọn gàng, bên trong đó là một dãy số, suy đi tính lại, cô cắn răng bấm số...

Hắn: - Ai?

Min Ah: “...”

Hắn: - Ai vậy? Sao không nói gì?

Min Ah: “...”

Hắn mất kiên nhẫn: - Không nói thì đây cúp máy! Hừ.

Lúc này cô mới vội vã: “Khoan, khoan đã! Là tôi.”

Hắn ngạc nhiên: “Ô, à, cần tài xế?”

- Ừm, tại giờ muộn rồi không bắt được xe... Ờ... Anh đến chỗ lúc nãy thả tôi được không?

Hắn:“Ok! Đợi ở đó.”

Cúp máy xong, hắn như cười như không “Em được lắm!” tay đưa lên lau đi vết máu trên môi mình, quay lại đá đá cái xác dưới chân, cứng ngắc, ngoắc tay cho một tên lại gần “Lần sau kiếm đứa nhiều máu một chút, loại ngọt ngọt ấy. Khốn kiếp! Còn chưa no thì đi thế nào đây.”

- Nếu ngài không sợ bẩn thì dùng máu của em đi.

Dáng người yểu điệu tựa vào hắn, ngực còn cố tình ma sát vào người hắn, thật giống như đu trên người hắn vậy.

Hắn khẽ thở dài, từ lúc nào bên hắn có cái loại buồn nôn này thế?

Nhưng hắn cần máu, để đảm bảo an toàn cho Min Ah, nhắm mắt lại tưởng tượng người trước mặt là Min Ah, hắn nhắm mắt cắn xuống, dòng máu nóng cứ chảy ào ào vào trong miệng, cô nàng kia thỏa mãn ngửa đầu thở hổn hển, hắn vừa hút vừa cắn nhưng không chút thương tình day nghiến như muốn nuốt cả cô vào.

Đến lúc hắn no máu thì ả kia cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Rút khăn tay lau mép, nhấc chân bước đi, không ngờ cô ả kia lại đang nắm lấy tay áo hắn, bày ra bộ mặt mê hoặc lòng người “Chúng ta...Ngài... Ừm...”

Nhìn bộ dạng đến là buồn cười của cô ta, hắn cười chế giễu “Gì chứ? Chúng ta? Còn chưa lên giường mà? Tỉnh không đấy?”

Nói xong hất tay, mất nhiều máu đâm ra choáng, cô ta ngồi phịch xuống sàn.

- Nhưng ngài đã hút máu của em!

Hắn trầm mặc vài giây, xung quanh không khí như đông cứng, những ngươi khác không dám thở mạnh. Một tay nắm lấy cằm của cô ta, bóp mạnh:

- Vậy thì sao? Chẳng phải cô tự nguyện sao? Mẹ kiếp, hay...cô còn muốn làm mẹ tôi? Còn nữa... Cất cái vòng chữ Thập kia đi. Tôi sợ cái thứ đó lắm?

Xung quanh không nhịn được cười, hắn đứng dậy quay người đi khỏi.

Phóng xe thật nhanh, tự nhiên muốn thấy Min Ah thật nhanh. Chợt nghĩ “Máu của em chắc hẳn phải ngọt lắm?”

***

Khoảng 15 phút sau, chiếc xe màu đen ban nãy đã dừng trước mặt cô. Không kịp nghĩ ngợi, cô lập tức mở cửa xe rồi ngồi vào luôn.

Không đợi hỏi, cô vội vàng “Đến nghĩa trang.”

Trong đầu hắn có mấy con quạ bay ngang...

Thấy chiếc xe vẫn không có dấu hiệu di chuyển, cô sốt ruột “Chuyện gì? Sao còn chưa đi, định đợi đến 12h đêm mới đi hả?”

Hắn vội vã đến, vừa nhìn thấy cô lòng thoải mái đi không ít, vậy mà cô dội cho hắn gáo nước lạnh như vậy. Cái nơi đó hắn còn lạ gì nữa, nhưng nửa đêm nửa hôm một cô gái lại muốn đến cái nơi âm u như vậy thì hắn không ngạc nhiên không được.

“Đêm hôm đến đó làm gì?”

“...Đào mộ!”

Hả?! Đào mộ? Dựa vào cô? Nghi ngờ lập tức dâng cao “Cô... Cần máu?”. Hắn nghi ngờ cô cũng giống hắn, bởi lẽ bạn cô... Cái cô gì đó...

“Cái gì cơ? Cần máu? Để làm gì? Thôi, đi nhanh đi rồi tôi sẽ giải thích sau. Nhanh đi!”

Nghe câu trả lời như có như không của cô, hắn mang một bụng thắc mắc mà nhấn ga.

Xe đi được một lúc, hắn chất vấn “Giờ nói được chưa?”

Cô không quay sang nhìn hắn lấy một cái “Nói gì?”

- Còn hỏi tôi ư? Tôi hỏi cô đêm hôm đến đó làm gì? Bí mật gặp tình lang à?

Trầm mặc vài giây, cô quay sang nhìn hắn, nói một cách nghiêm túc “Đúng vậy! Nhưng có người nói hình như anh ấy đã đi rồi, nên tôi đến...”

- Cô điên à? – Hắn ta cắt ngang. – Hết chỗ hẹn hay sao mà phải đến cái nơi quái quỷ đó, còn nữa, sao lại hẹn nhau vào ban đêm? Cô thực sự tin tưởng anh ta đến vậy sao? Theo tôi thì nếu anh ta thật sự chỉ gặp cô, chỉ tâm sự này nọ thì chắc chắn anh ta có vấn đề...

Ngưng một lát, ánh mắt ma mị“... Không thì sinh lý của anh ta gặp vấn đề rồi!”

- Anh rốt cuộc mở miệng ra thì có câu nào tốt lành không vậy? Sinh lý, sinh lý cái đầu nhà anh!

- Này này, cô đang cần sự giúp đỡ của tôi đấy nhé.

Không nói nữa, quả thật cô không nên mở miệng với hắn ta. Thật sự khiến cô tức chết chỉ có mình hắn mới có bản lĩnh này. Vừa hay đến nơi cần đến, cô mở cửa xe, đóng sập cửa lại “Cảm ơn anh! Anh có thể về rồi.”

Hắn ta vội vàng mở cửa xe đi theo “Này! Chỉ vậy thôi à?”

Cô không dừng lại “Ừ.”

Chân hắn dài hơn cô, bước đi khá nhẹ nhàng, giọng nói mang chút vô sỉ “Phí xe tôi chở cô xa như vậy, cô không thể cứ thế đi mà không có chút gọi là trao đổi được, nhỉ? Hay là thế này, phí xe gì đó cô không cần trả đâu, chỉ cần cho tôi đi cùng là được rồi. Tôi rất tò mò khuôn mặt của cái gã... Um... Có sinh lý “bình thường” kia là như thế nào. Cô yên tâm, tôi sẽ đứng từ đằng xa, không ảnh hưởng đến “công việc” của hai người đâu, ok?”

Cô nheo mắt ra xa cố định vị ngôi mộ của Tae Oh, không để tâm đến tên kia cứ lải nhải bên tai, hờ hững trả lời “Tùy anh.”

Như mở cờ trong bụng, hắn ngân nga huýt sáo, ngay lập tức bị một bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng, sững sờ mất vài giây sau đó nhận thấy mùi hương từ bàn tay ấy vô cùng dễ chịu, hắn để im cho cô muốn làm gì thì làm, chậm rãi hít vào một hơi.

Min Ah thấp hơn hắn, vậy nên phải nhón chân mới bịt được cái miệng xui xẻo kia, cô hơi ghé người mình gần lại người hắn, thấp giọng “Ban đêm ở nghĩa trang không được huýt sáo! Anh muốn gọi ma quỷ đến hay sao?”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô cộng với cả tư thế nhón chân để với tới hắn như vậy, hắn cố gắng nhịn cười, ấy vậy mà vai hắn rung bần bật đã tố cáo hắn.

Hơi nóng từ miệng hắn phả vào tay Min Ah nhột nhột, cô vội rút tay về như phải bỏng, khẽ ho vài tiếng:

- Trật tự một chút đi!

Hắn lại nhe nhởn “Rồi rồi, đi tiếp đi.”

Đi thêm được một lúc, bước chân cô chậm dần... Đến nơi rồi.

Thấy cô dừng lại, hắn quan sát xung quanh một hồi, có chút bất thường ở phía Nam không xa, bèn cất giọng lười biếng “Hình như hắn đi thật rồi? Đi được chưa?”

Giọng cô run run “Anh...Đi chỗ khác đi, tôi muốn ở một mình.”

Hắn lại làm như không thấy “Uầy, sao được. Cô mà ở đây một mình có khi lại làm mồi cho bọn “sói” mất, sao tôi có thể làm như...”

Min Ah mất bình tĩnh cắt ngang “Đi nhanh đi.”

Hắn vẫn mặt dày “Tôi đã nói là...”

Cô gào lên “Cút!!!”

Có chút bất ngờ, cô cứ vậy mà gào lên với hắn, giơ hai tay lên lùi lại, như cười như không, giọng nói phủ đầy hàn khí “Được! Tôi đi!”

Quả thật hắn đã quay người đi khỏi đó. Lúc này cô mới ngã xuống, bàn tay run rẩy vuốt ve trên bia mộ lạnh lẽo... Anh lại “đi” nữa rồi, anh hận cô đến thế sao? Ngay cả gặp cô cũng không muốn, vậy nên mới phải “đi” mất ư?

Tất cả là tại cô sao? Cô gục lên bia đá, mệt mỏi cất giọng yếu ớt:

“Feeling used but I’m still missing you.

And I can’t see the end of this.

Just wanna feel your kiss against my lips.

And now all this time is passing by,

But I still can’t seem to tell you why,

It hurts me everytime I see you,

Realize how much I need you.

I hate you I love you

I hate that I love you

Don’t want to, but I can’t put

Nobody else above you”

Nước mắt chảy dài... Bộ dạng của cô lúc này chắc chắn sẽ dọa người khác sợ chết khiếp mất!

Cô thầm thì, giọng nói như gió thoảng “Anh đang ở đâu vậy?”

Cô ngồi một lúc lâu, mãi cho đến khi hai chân tê rần mới bắt định đứng dậy. Cô thật sự không yếu đuối đến mức ngu ngốc ngồi mãi ở cái nơi này rồi mong anh quay trở về đâu.

Quả nhiên ‘Đi đêm có ngày gặp ma’, phía sau cô có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng thì thầm to nhỏ, hình như là hai... Cô chẳng thể xác định được hai “cái thứ kia” là người hay ma nữa, bất giác cô ngồi lại chỗ cũ, không nhúc nhích.

Trên cành cây không xa, từ vị trí này có thể thấy rõ được mọi thứ ở dưới kia, bao gồm cả cô. Ngay từ đầu vốn hắn đã nhận thấy sự khác thường ở phía Nam rồi, giờ nhìn rõ, biết ngay là bọn đào mộ. Có lẽ chúng đã nghe thấy tiếng khóc của cô nên mới đến, nhưng nếu nhìn thấy cô rồi... Chưa chắc tụi nó có thể làm ‘hòa thượng’ nha.

Hắn định để cho cô nếm mùi sợ hãi một chút, sau đó thì ‘ra tay tương trợ’ như vậy thì cô sẽ cảm kích hắn không thôi ==

Nghĩ đến đây hắn bỗng phấn khích lạ thường, nhưng mà ngay lúc này hắn lại đánh hơi thấy... Người của hắn... Người của hắn cũng đang ở đây! Lông mày hắn nhíu chặt, mùi hương này chỉ một người mới có, tên mà đã khiến hắn phải phá lệ...

Hắn vừa bấm điện thoại vừa bực mình, giọng nói lạnh đi mấy phần:

- “Hắn ta” làm gì ở nghĩa địa vậy?

...

- Đồ ngu! Tao đã nói là không được phép cho hắn ra ngoài rồi cơ mà.

...

- Chết tiệt! Mày tự động thủ đi.

...

- Tao nói mày, chứ không phải động thủ với hắn, đứa nào động đến hắn thì cũng tự xếp hàng xuống ‘dưới’ đi, con mẹ nó chứ!

Ném phăng cái điện thoại đi sau đó ngồi dựa vào thân cây, hắn không thể để Tae Oh... À không, là Ki Joon lộ diện lúc này được. Thời cơ thì chưa tới, hơn nữa, tự dưng lại xuất hiện thêm đâu ra một “Gu Reum” biết hắn là ai.

Thế nên hắn cần phải hết sức cẩn thận, hắn ngoài lũ Người Sói ra thì chẳng còn sợ cái gì cả, kể cả con người, hắn chỉ là ghét rắc rối, vở kịch mà hắn viết ra không nên có sai sót, hắn không thích vậy. Cũng vì cô mà năm lần bảy lượt hắn phải thay đổi kế hoạch.

Chẳng biết từ bao giờ, hắn lại trở nên vô sỉ như thế nữa. Ngoài cô ra, những người khác hắn thật không có chút hứng thú. Thật ra thì cũng bởi tên Ki Joon kia nữa, thể chất của tên đó thật sự đã hấp dẫn hắn. Mải suy nghĩ mà hắn quên mất Min Ah, liếc mắt nhìn xuống dưới thì...

Ở bên dưới, lúc này, hai tên chết dẫm từ đâu xuất hiện làm cô vừa mừng vừa lo. Mừng là hai tên đó không phải ma, lo là hai tên này nhìn qua là biết chẳng phải phường tốt đẹp gì, ‘liệu chúng có làm thịt mình không?’ suy nghĩ này vừa mới thoáng qua cô đã lạnh hết cả sống lưng...

Chưa đợi cô lên tiếng thì một tên có vẻ lớn hơn đã nói: “Đêm hôm tự nhiên lại nghe thấy tiếng khóc lóc, tao lại còn tưởng là con ma nào đội mồ sống dậy chứ? Không ngờ lại là yêu tinh nha...”

Hắn lại quay sang tên kia cười dâm đãng: “... Yêu tinh này chắc phải lợi hại lắm mới dám ở đây vào ban đêm thế này, vậy chắc “kĩ thuật” cũng không tồi a~”

Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sờ soạng dưới đất một hồi, cuối cùng cũng vớ được cành cây không to lắm nhưng cầm rất chắc, cô thầm nhủ vậy là cũng đủ đối phó với hai tên này rồi. Cô yêm tâm hơn một chút, nhìn chuyên chú vào hai tên bẩn thỉu kia.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô sắc lẹm, hai tên kia không hẹn mà rùng mình. Tên đầu sỏ nhanh chóng trấn tĩnh, quát lớn: “Mày nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không hả?” Vừa nói hắn vừa làm động tác cởi đồ.

Cô vẫn bình tĩnh nắm chặt thanh gỗ sau lưng, kiên trì không nói gì, quyết tâm sẽ sống chết với bọn chúng.

Quả nhiên thấy cô không nói gì, hắn lại tưởng cô đã sợ, liền vồ tới như hổ đói. “Chính là lúc này!” Cô nghĩ sau đó ngay lập tức nghiêng người sang một bên, giơ thanh gỗ lên dùng toàn bộ sức lực nhằm vào đầu hắn mà tới!

Tên vừa rồi không chút phòng bị mà nhào tới nên bây giờ không kịp né, hứng trọn cú đánh của cô rồi hét lên đau đớn mà ngất đi. Tên còn lại phản ứng nhanh hơn, thấy đại ca bị đánh thì lập tức ôm chặt lấy cô từ đằng sau, một tay giữ cô, còn một tay hắn với lấy thanh gỗ quái quỷ rồi vứt ra xa.

- Xem ra bọn tao đã coi thường mày rồi nhỉ? Cũng tốt, giờ mày sẽ là của tao, mày chắc vẫn là xử nữ đúng không? Yên tâm, anh sẽ không để cô em phải đau đâu mà...

Hắn đè cô ra đất, cũng may là mùa đông nên cô mặc nhiều áo thế nên hắn gặp chút khó khăn, thế nhưng thế này cũng không phải cách. Lúc nãy cô đã dùng toàn bộ sức lực đối phó với tên kia mà quên mất tên này, bây giờ phải làm sao đây?

Chợt nhớ ra chính mình đã đuổi ‘hắn’ đi mất, giờ xem ra không ai có thể cứu cô được nữa rồi. Đây chính là tự bê đá đập vào chân mình đây mà! ==

Áo cũng cởi ra gần hết rồi, chỉ còn lại độc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tanh, gió lạnh lùa vào khiến cả người Min Ah run lên bần bật, răng va vào nhau. Ngay lúc hắn xé chiếc áo của cô, cô lấy chút hơi tàn còn lại của mình mà hét lên:

- Tae Oh!!! Cứu em!!!