Tả Đào cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán rồi, sau khi trở lại phòng rót một cốc nước chanh uống mới tỉnh táo lại được.

Trời đất, vừa rồi cậu làm cái gì vậy, cư nhiên dám hướng Tống Thời Hàn tự xưng là ba ba.

"Tả Đào, cậu làm sao thế?" Ủy viên văn nghệ của lớp thấy sắc mặt Tả Đào không tốt liền lo lắng đi tới hỏi thăm: "Có phải uống nhiều rượu rồi không? Tớ thấy sắc mặt cậu trắng bệch luôn."

Tả Đào thầm nói cũng không phải cậu uống nhiều mà là bị dọa sợ gần chết. 

"Ừ uống hơi nhiều."

Tả Đào lại uống thêm một ngụm nước chanh, trong lòng có chút bất an: "Này, tớ cảm thấy không khỏe nên đi về trước đây." Nói rồi, nhìn thoáng qua Đinh Lỗi và các bạn học bên cạnh đang ôm nhau khóc lóc: "Nhờ cậu tí nữa nói với bọn họ một tiếng giùm tớ nha."

Nói rồi khoa tay múa chân làm cái thủ thế.

Ủy viên văn nghệ gật đầu, đưa Tả Đào ra cửa, vẫn chưa yên tâm lắm liền nói thêm: "Có cần tớ gọi xe giúp không?"

Tả Đào: "Không cần, tớ đã lên mạng gọi xe trước rồi."

Hiện tại cậu chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này, dù sao Tống Thời Hàn cũng không phải người tốt tính gì, lỡ may tí nữa hoàn hồn chạy tới bắt cậu, vậy cậu muốn chạy cũng chạy không nổi đâu. 

Trước khi gia nhập "Wildfire", cậu cần phải giữ vững nhân thiết, không thể mắc bất kỳ sai lầm nào nữa.

Tống Thời Hàn đương nhiên không rảnh như Tả Đào nghĩ.

Hút xong điếu thuốc, anh để gió đêm thổi một lúc rồi trở về phòng riêng.

Giải mùa hè năm nay đang đến gần, nhưng đội của họ vẫn còn thiếu một vị trí hỗ trợ, mấy đứa nhỏ mới tới kia trong đang trong kỳ huấn luyện sợ theo không kịp tiết tấu. Mà nhóm đã huấn luyện lâu dài cũng chưa thấy được thành quả, gần đây trạng thái của mọi người cũng không tốt,  nhìn bầu không khí trong căn cứ thực sự uể oải, cho nên huấn luyện viên dứt khoát cho mọi người nghỉ nửa ngày, hoàn toàn thả lỏng trước trận đấu.

Huấn luyện viên Khương Minh của đội thấy Tống Thiển Hàn đi một lúc lâu mới trở lại, tiến lên một bước: "Làm gì đó?" Hắn cau mày, nhìn vào hành lang vài lần, xác định không có gì kỳ lạ, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tận tình khuyên bảo: "Tôi đã nói rồi, bây giờ là thời điểm đặc biệt, ra ngoài phải che chắn cẩn thận. Những account marketing đó giống như chó điên vậy, chỉ cần bị họ chụp phải thôi thì có quỷ mới biết họ viết cái gì để tạo nhiệt độ đâu."

Cuối cùng lại hỏi: "Không phải gặp được ai rồi đó chứ?"

"Không có." Tống Thời Hàn ngữ khí bình đạm, đi hai bước ngồi xuống sô pha, sau như nhớ tới cái gì: "Chỉ là gặp phải một nhóc học sinh cấp 2 mà thôi."

Khương Minh khó hiểu: "Học sinh cấp 2, học sinh cấp 2 nào, học sinh cấp 2 thì làm sao mà vào đây được?"

"Anh, hẳn là cuối cấp 3 đó." Vương Thu ngồi bên cạnh đanh lắc xúc xắc vô cùng hăng say nói chen một câu: "Cái phòng bên cạnh chúng ta có một đám đông học sinh cuối cấp vừa mới thi đại học xong, bọn nó đang thét gào đến nỗi có thêm tầng cách âm nữa cũng không cản được kia kìa."

"Hẳn là vậy."

Nghĩ đến thằng nhóc tự xưng là ác bá hồng nhạt kia, ánh mắt Tống Thời Hàn khẽ nhúc nhích, khóe miệng gợi lên một ý cười không rõ ràng: "Dáng người cũng không cao, nhìn qua giống học sinh cấp 2."

"Được rồi, đừng thảo luận học sinh cấp 2 hay cấp 3 gì nữa." Khương Minh tắt nhạc đi, ngồi xuống trước mặt mọi người, nghiêm mặt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với mọi người một tiếng."

Mọi người thấy Khương Minh nghiêm túc, biết là chuyện quan trọng, đều buông chuyện trong tay xuống.

Khương Minh: "Về hỗ trợ của chúng ta, sau khi cùng cấp trên thảo luận qua, chúng tôi đã quyết định ký hợp đồng với một người."

Vương Thu: "Gì? Ký rồi, chuyện khi nào, sao tôi không nghe được tiếng gió nào thế?"

Nói xong, hắn nhìn Tống Thời Hàn vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, nói: "Anh, anh cũng biết?"

Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng: "Mới biết không lâu."

Dựa theo quy trình thông thường, từ khi chiến đội tuyên bố tin tức chiêu mộ đến khi xác định ký hợp đồng, đều phải trải qua thời gian thử nghiệm nghiêm ngặt, không đến mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã kết thúc kỳ kiểm tra.

Hiện tại vị trí phụ trợ của Wildfire còn đang bỏ trống, còn bốn vị trí khác bao gồm cả Fire Tống Thời Hàn, đều phải đi theo quy trình này.

Mấy ngày trước bọn họ còn đang đau đầu vì thi đấu mùa hè sắp bắt đầu mà vẫn chưa tìm được hỗ trợ, ai biết vài ngày sau Khương Minh liền nói với mọi người là tìm được rồi, vậy chỉ có một loại khả năng......

Dưới ánh nhìn của mọi người, Khương Minh nói: "Đúng vậy, là nhảy dù*." (*Đại khái như kiểu con ông cháu cha zi đó) 

Cũng không phải nói nhảy dù có gì không tốt, cái giới cá lớn nuốt cá bé như E-sport này, đều là mạnh được yếu thua, chỉ cần thực lực đủ mạnh mọi người đều giơ tay hoan nghênh.

Tư Tranh thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Minh, hơn nữa Tống Thời Hàn cũng chưa nói gì, liền cho rằng đúng như mình nghĩ: "Là nhân vật trâu bò nào thế? Đào từ chiến đội khác tới sao?"

"Đều không phải."

Khương Minh lắc lắc đầu: "Từ trước tới nay chưa thi đấu lần nào, lý lịch cá nhân cũng chỉ có tờ giấy trắng, thân phận trước khi ra xã hội chính là học sinh."

Vừa nói xong, ngay cả người đi rừng luôn im lặng trước mọi chuyện như Cat cũng không nhịn được nhíu mày. 

Tư Tranh " tê " một tiếng.

Còn Vương Thu lại trực tiếp hoảng sợ: "Là tiểu thiếu gia nhà ai muốn tới trải nghiệm cuộc sống vậy, bây giờ chiến đội chúng ta thiếu tiền đến vậy sao???"

"Đừng nói nhảm." Khương Minh xoa xoa cái trán, nói: "Là người do Tô Nguyệt Yểu đề cử. Nàng gửi cho chúng tôi một ít số liệu trò chơi của đứa trẻ đó, từ số liệu ghi hình có thể phân tích được đây là một tuyển thủ có ý thức và thiên phú rất cao." Nói xong, lại nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Fire cũng đã xem qua video ghi hình."

Mọi người lại nhìn về phía Tống Thời Hàn, Vương Thu hỏi: "Anh, thấy thế nào?"

Tống Thời Hàn lời ít mà ý nhiều: "Không tồi."

Có thể được Tống Thời Hàn đánh giá không tồi, vậy thì chắc chắn là đánh cũng không quá dở.

Khương Minh: "Nhưng mà mọi người yên tâm, bên phía chiến đội cũng không phải hoàn toàn để nhóc ấy nhảy dù vào, bây giờ chúng ta chỉ ký hợp đồng ba tháng vào vị trí ghế phụ, trong thời gian này nếu tìm được người thích hợp sẽ đưa vào thay thế."

"Tình huống đại khái là thế, mọi người có muốn nói gì không?"

Đi rừng Cat là người lên tiếng đầu tiên: "Không có ý kiến, người là do chị Tô đề cử hẳn là không sai đâu."

Vương Thu nhìn về phía nữ đi rừng, nói: "Filter của người làm fans như cậu có hơi nặng nha."

Hiện tại Cat là tuyển thủ nữ duy nhất trong tái khu của Trung Quốc, đồng dạng cũng là người chơi đi rừng, phong cách chiến đấu của cô có bóng dáng của Tô Nguyệt Yểu, poster dán trong phòng đều là Tô Nguyệt Yểu trong những năm còn thi đấu, là một fans cứng.  

Nhìn thoáng qua đồng hồ, Tống Thời Hàn đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, đi thôi."

Dưới sự thúc giục của Khương Minh, mọi người đội mũ đeo khẩu trang lên, mấy người phối hợp mà mang lên mũ khẩu trang, khi họ rời khỏi hội quán thì đã muộn, trên đường cũng không có nhiều người.

Khương Minh cùng Tống Thời Hàn đi ở phía sau, thấy Tống Thời Hàn không nói gì, cho rằng anh bất mãn với quyết định này, liền nhịn không được nói một câu: "Người như Tô Nguyệt Yểu tôi hiểu rõ, người mà nàng đề cử hẳn là đáng tin cậy."

Dừng một chút: "Hơn nữa, bởi vì chuyện năm đó, chúng ta cũng không có mặt mũi nào để phản bác nàng."

Chưa đánh một trận kiểm tra nào, chỉ bằng vào một số video cũng không cách nào thuyết phục.  Nói thật, Khương Minh cũng không xem trọng vị phụ trợ ngồi ghế phụ này. Cũng cảm thấy quyết định này thật sự lớn mật, dù sao từ đầu đến giờ bọn họ cũng chơi theo kiểu không có phụ trợ, nếu vẫn không tìm thấy người thay thế thì cứ như cũ mà đánh thôi. 

Cũng không có biện pháp, sếp lớn đã nhất trí đưa ra quyết định, cũng rất khó để thay đổi. 

"Không sao cả." Tống Thời Hàn động đậy cổ tay: "Có hỗ trợ hay không đối với tôi mà nói cũng vậy mà thôi."

Khương Minh: "......"

Tuy lời nói này có chút ngông cuồng, nhưng quả thực Tống Thời Hàn có tư bản để nói như vậy. 

So với lý lịch trắng trơn vào vị trí ghế phụ, thành tích của Tống Thời Hàn có thể nói là vô cùng rực rỡ. Kể từ khi tiếp xúc với E-sport, quán quân của các giải cá nhân lớn lớn bé bé anh đã cầm đến mỏi tay, ngay cả lúc còn ở FTU anh cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, có thể nói Tống Thời Hàn đóng góp vô cùng lớn. Từng có nhà phân tích chuyên nghiệp nói, nếu FTU không có Tống Thời Hàn, căn bản không có được thành tích như vậy. 

Trên mạng bình chọn cho anh là AD số một thế giới, Tống Thời Hàn hoàn toàn xứng đáng giành được danh hiệu ấy.

Nhưng.

Vấn đề hài hòa của đoàn đội thì lại có chút lo lắng, Khương Minh nhịn không được nói: "Tôi mới vừa nhận được tin tức, buổi sớm ngày mai đối phương sẽ tới báo danh. Dù sao tuổi tác của nhóc ấy còn nhỏ, cũng vừa mới ra trường, cậu đừng khi dễ người ta."

Tống Thời Hàn mím môi, không nói chuyện.

——

Hôm sau.

Buổi sang hôm sau Tả Đào đúng 7 giờ tỉnh dậy, tối qua sau khi về cậu chỉ kịp đánh răng rửa mặt liền nằm xuống, cứ vậy cậu khẩn trương mãi đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, cho nên từ lúc ấy đến giờ cũng chỉ ngủ được bốn tiếng. 

Bên phía căn cứ Wildfire đã hẹn gặp lúc 8 giờ, cậu cũng không dám chậm trễ, sau khi nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, liền bắt xe chạy tới căn cứ. 

Căn cứ nằm ở phía ngoại ô thành phố, bắt xe đi tới cũng cần mất chút thời gian. Trong lúc này Tả Đào cứ liên tục kiểm tra quần áo của mình, vì tránh bại lộ thân phận, cậu còn cố ý thay một chiếc áo phông gấu Kumamon để thêm phần ngoan ngoãn, nếu không phải thời gian gấp gáp, cậu còn hận không thể đi nhuộm tóc đen trở lại, hoàn toàn tạm biệt với ác bá hồng nhạt tối qua. 

8 giờ 10 phút, sau khi chuyển tiền cho tài xế, Tả Đào từ trên xe đi xuống, nhìn về phía căn cứ hùng vĩ trước mặt, trong lòng vừa kích động lại khẩn trương, còn có mang theo chút nặng nề nhỏ bé đến không đáng kể. 

Đứng ở trước cửa căn cứ, cậu lấy điện thoại di động ra liên lạc với nhân viên trong căn cứ, một bên tự nhủ mặc niệm: "An tĩnh, ngoan ngoãn, ít nói." Đây là sáu chữ cốt lõi trong nhân thiết tính cách. 

Sau khi nhận được tin báo, cánh cổng của chiến đội nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi đi ra, trên môi mang theo nụ cười, vẫy tay với Tả Đào.

"Xin chào, tôi là huấn luyện viên của  Wildfire, Khương Minh."

Bước đầu của đứa trẻ ngoan chính là lễ phép —— thấy ai cũng phải kêu anh.

Dựa theo lời mở đầu mà cậu đã thiết kế vô số lần trong lòng, Tả Đào hơi hơi khom lưng, lễ phép mở miệng: "Chào anh Khương, em là Tả Đào hôm nay tới đây báo danh."

Cái khác không nói, thời điểm Tả Đào không hung dữ, quả thực chính là một đứa trẻ ngoan. Cậu lớn lên trắng, đôi mắt to tròn lại sáng bóng, khí chất trên người lại sạch sẽ thoải mái, nhìn qua đúng thực là một đứa trẻ có tính tình vô cùng tốt. 

Khương Minh có chút ngoài ý muốn, quả thực không nghĩ tới cháu trai ngoại của Tô Nguyệt Yểu lại tương phản hoàn toàn với nàng đến như vậy. 

Đứa trẻ ngoan thì luôn được người yêu thích, Khương Minh duỗi tay vỗ vỗ bờ vai cậu, đáy mắt hiện lên một tia cảm thán: "Kỳ thật khi em còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau, lúc ấy dì nhỏ của em mang theo em tới khu thi đấu. Hẳn là lúc S3, tại trong hậu trường ấy, em còn nhớ không?"

Tả Đào lắc lắc đầu, ngượng ngùng cười cười, giọng nói có chút chậm rãi: "Xin lỗi anh Khương, thời gian lâu quá, em cũng không nhớ rõ nữa."

"Không có việc gì." Khương Minh không để ý, ngược lại nghĩ tới cái gì, cười: "Nhưng mà nói đi thì nói lại, em vẫn nên gọi anh là chú Khương mới đúng, anh và dì nhỏ của em cùng bối phận."

Cả hai vừa bước vào can cứ vừa nói chuyện. 

Tả Đào nghĩ nghĩ, nói: "Hay là em vẫn kêu anh là huấn luyện viên đi."

Chủ yếu là, trước đó khi cậu xem buổi phát sóng trực tiếp của Wildfire, các đồng đội đều gọi Khương Minh vì anh Khương, nếu cậu theo lời anh kêu chú, vậy thì bối phận cũng quá kỳ quái.

Cậu mới không muốn kêu Tống Thời Hàn là chú đâu.

Căn cứ có tổng cộng năm tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai và tầng ba là khu giải trí và khu tập thể hình. Bên trên nữa, tầng bốn chính là phòng ngủ của tuyển thủ, tầng 5 chính là nơi mà mọi người ở lâu nhất, khu huấn luyện của các tuyển thủ. 

Còn phòng ngủ của tuyển thủ thay thế và các thực tập sinh khác, đều là ở tòa nhà thứ hai ở phía sau.

Khương Minh mang Tả Đào đến tầng 3 liền dừng lại: "Hẳn là mọi người còn đang ngủ, đợi lát nữa bọn họ thức dậy liền đưa em đi gặp mặt." Thấy Tả Đào hình như vẫn còn chút khẩn trương, lại bổ sung thêm một câu: "Yên tâm, mọi người đều rất thân thiện và hòa đồng."

Đang nói, lầu trên liền truyền đến một trận động tĩnh.

Khương Minh đưa Tả Đào đi ra ngoài nhìn xem, rõ ràng có chút kinh ngạc, kỳ lạ hỏi một câu: "Sao hôm nay các cậu dậy sớm thế?"

Theo ánh mắt của Khương Minh, người đi xuống là Tư Tranh chuyên đi đường trên, Vương Thu đường giữa và Cat đi rừng giống như đã bàn bạc với nhau, cư nhiên cùng mặc áo đồng phục đi xuống, tất cả đều đang đánh giá Tả Đào.

"Hắc hắc, không phải là chúng tôi đi xuống để chào đón hỗ trợ mới sao." Vương Thu coi như tự quen thuộc, hướng Tả Đào vẫy tay: "Chào em, anh là đường giữa Vương Thu."

Tả Đào bắt tay với hán, ánh mắt còn không tự giác mà hương về phía sau tìm kiếm, không thấy được bóng dáng quen thuộc nên có nhất thời Tả Đào cũng không biết là nên thất vọng hay may mắn.

"Fire đâu?" Khương Minh hỏi: "Sao không cùng xuống với các cậu thế?"

Tư Tranh nói: "Đang rửa mặt, nói là sẽ xuống ngay."

Dứt lời, từ trên lầu lại truyền đến tiếng bước chân, Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu. Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, cho nên mày Tống Thời Hàn nhíu lại, thần sắc nhìn qua cũng có chút không kiên nhẫn, đồng phục của đội cũng chỉ tùy ý khoác trên người.

Khương Minh nói: "Mau tới, giới thiệu một chút, đây là hỗ trợ mới của chúng ta, Tả Đào."

Tả Đào theo bản năng đứng thẳng, chỉ là liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu.

Tống Thời Hàn lại không lập tức đáp lại, cặp mắt hẹp dài lạnh nhạt híp lại, từ trên nhìn xuống đánh giá Tả Đào, cuối cùng nhìn về đám tóc hồng của cậu.

Có chút quen mắt.

Da đầu Tả Đào có chút tê dại.

Trong lòng bắt đầu điên cuồng hét lên, ông trời ơi, không phải là bị nhận ra rồi chứ?

Rõ ràng là cậu ngụy trang vô cùng tốt mà!!!

Đến cả gấu Kumamon cậu cũng mặc vào rồi.

Trong lúc Tả Đào vô cùng bất an lo sợ,

Lông mày Tống Thời Hàn khẽ nhếch lên, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi: "Ác bá hồng nhạt?