Hàng năm đại học A cùng đại học S sẽ tổ chức một buổi tiệc gọi là liên hoan cuối năm, nói văn hoa thì gọi là xúc tiến quan hệ hữu nghị giữa hai trường nhưng thực tế là để cạnh tranh xem bên nào lợi hại hơn ấy mà.

Một ví dụ tuyệt vời cho điều này là đại học A năm nay ngoài những tiết mục múa hát chính thống còn có nhiều hơn một vở kịch, nội dung sẽ được bật mí vào đêm yến tiệc với bài hát của Châu Tấn Nguyệt

Đối với mỹ nữ thì đại học A là nhiều vô kể, việc lựa chọn nữ diễn viên tài năng có thể nói là không phải vấn đề, thậm chí còn phải yêu cầu thêm về việc thử giọng, PK và nhiều khía cạnh khác nữa để loại bỏ những ứng viên xuất sắc để chọn những người tuyệt vời nhất ấy (…….)

Nhưng về phía nam diễn viên thì nói đến quả thực rất đáng buồn, thậm chí cả những thằng nhóc cứng đầu diện mạo miễn cưỡng không làm ô nhiễm địa cầu cũng được xếp vào diện đối tượng được quý trọng và bảo hộ, huống chi là tên nào mặt nấy như Mai Nhân của chúng ta.

Hác Cung đi tới vừa đúng lúc Mai Nhân đang luyện tập, cũng không biết từ nơi nào thuê được bộ trang phục cổ trang màu trắng kiểu như vậy, tay áo thì rộng thùng thình ra, mỗi lần Mai Nhân nhấc tay nó liền tuột tới tận trên khuỷu tay của cậu.

Thấy Hác Cung đã tới Mai Nhân hưng phấn vẫy vẫy tay áo, sau đó nhấc cái quần với vạt áo rộng thùng thình hướng hắn chạy tới.

“Cậu đã tới rồi!” Mai Nhân đem vạt áo vất qua vai khiến cho vai cậu như một nhúm lớn vậy.

Hác Cung đánh giá cậu một phen, mỉm cười nói: “Không tồi, cậu mặc rất đẹp.”

Mai Nhân được khen như vậy có chút ngượng ngùng, cậu hỏi Hác Cung: “Cậu diễn tiết mục gì vậy?”

“Tôi a…..” Hác Cung mỉm cười khoái trá đứng lên: “Tôi biểu diễn lãnh tiếu thoại.”

Mai Nhân ngẩn ngơ nhất thời chưa phản ứng lại.

Hác Cung hào hứng nói tiếp: “Ví dụ như, biết làm thế nào cho ma tước câm miệng không?”

Mai Nhân nghĩ nghĩ hơi xấu hổ nói: “…… □ □ (đứng hình)?”

Hác Cung: “…….”

Mai Nhân mê mang nhìn hắn: “Không đúng sao…..?”

Hác Cung bình tính cưng chiều nói: “Tôi thấy câu trả lời của cậu so với đáp án nó hơi bạo lực.”

Mai Nhân: “……..”

Trước lúc đó một chút……

Có biết đám án của đoạn lãnh tiếu đó của Hác Cung là gì không?

Làm thế nào để ma chước câm miệng, đáp án là, ngăn chặn nó, vì im lặng a…..

…………………………. Có phải rất lạnh không

Vì thế chờ khi luyện tập xong hai người cùng đi ăn ở căng tin, trên đường đi Hác Cung cứ lảm nhảm mãi về chủ đề lãnh tiếu thoại.

Tỷ như Hác Cung hỏi Mai Nhân: “Biết ai là người phát minh ra việc xem tử vi không?”

Mai Nhân mơ màng nói: “Hạ Vũ Hà?”

Hác Cung nhìn cậu đầy thú vị: “Người bình thương thì cúng chỉ đoán là Hạ tử vi đi, cậu sao có thể đoán được mẹ nàng?”

Mai Nhân còn thật thà giải thích: “Tử vi là mẹ nàng Hạ Vũ Hà sinh ra na.”

Hác Cung: “……Này có quan hệ cách hệ sao?”

Mai Nhân vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, Hác Cung đành thỏa hiệp nói: “Được rồi, quả thật là có quan hệ.”

Vì thế lúc Hác Cung chịu thua cậu, tâm hồn bé nhỏ của mai nhân bay bổng ah, cậu ruốt cuộc phát hiện chỉ số thông minh lần đầu tiên nhích kim…..

Đương nhiên Mai Nhân ngu ngốc hem hề nhận ra đó thực ra chỉ là Hác Cung muốn làm cậu vui lòng mà thôi…..

Cả bữa cơm chiều tâm hồn Mai Nhân như bay trên mây, trời xanh, mây trắng, đồng cỏ xanh ngát, cậu chạy phía trước còn hắn đuổi theo phía sau, cậu vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ: “Đuổi theo đi đến đây nào ” (…….)

“Đúng rồi.” Hác Cung mang món xương hầm đến trước mặt cậu: “Sắp đến sinh nhật tôi rồi.”

Mai Nhân còn đang hưng phấn, cậu thấy không phải chạy một mình nữa mà Hác Cung đã chạy tới nắm tay cậu cùng chạy (…..)

“Sao cậu không nói sớm?!” Mai Nhân thực kích động: “Là lúc nào? Không biết còn kịp chuẩn bị không nữa……nói xem cậu muốn gì?”

Hác Cung vẻ mặt lơ đãng, hơi cong mi nhìn Mai Nhân không chớp mắt: “Cái gì cũng có thể?”

Mai Nhân bật người dậy vỗ ngực cam đoan: “Chỉ cần cậu muốn, chỉ cần tôi có!”

Hác Cung vui vẻ, cẩn thận suy nghĩ một lát, thật sự nói: “Tôi muốn một người tham gia sinh nhật của tôi.”

Mai nhân tay ở trước ngực còn chưa kịp buông xuống, miệng nhếch lên ngơ ngác.

Hác Cung cười ôn hòa: “Mỹ nhân giày cỡ 42, tôi muốn em ấy tham dự sinh nhật của mình.”