Văn án:
Đào Hựu Tình thích Chu Dĩ Nhu, cũng đã làʍ ŧìиɦ nhân bí mật của cô ấy mấy năm.
Nhưng cô biết Chu Dĩ Nhu căn bản không thích cô, chỉ xem cô là một thế thân mà thôi - vừa trông giống bình hoa lại là một thế thân hoàn hảo.
Đào Hựu Tình vốn tưởng rằng bản thân có thể dùng thời gian để có thể làm Chu Dĩ Nhu nguội lạnh, làm cô ấy buông bạch nguyệt quang* mà nhìn đến chính mình. Nhưng thời gian qua lâu, cô phát hiện Chu Dĩ Nhu không thay đổi ngược lại vì nàng quá nhiệt tình làm cô ấy cảm thấy càng mệt mỏi nên trước sau như một vẫn không thích cô.
Rốt cuộc, cô quyết định thống khoái buông tay, không bao giờ thích Chu Dĩ Nhu nữa.
- Không yêu thì không yêu, mà sau đó càng tệ hơn!
Kết quả cô không nghĩ tới chính là, chờ khi cô buông tay rồi thì Chu Dĩ Nhu ngược lại thích cô, còn mong cùng cô "Gương Vỡ Lại Lành"
Gương vỡ lại lành?
Đào Hựu Tình tỏ vẻ cự tuyệt: "Không được, gương vỡ nói nó không muốn lành."
Không tin cô đã hết thích cô ta?
Đào Hựu Tình dứt khoát kéo người khác để làm lá chắn: "Xin lỗi, tôi thích người khác rồi."
"Cô ấy là Viên Sơ Nhụy."
Viên Sơ Nhụy, một doanh nhân nổi tiếng, là Viên tổng của giải trí Nguyệt Vịnh, lại còn là tiểu Viên đổng của tập đoàn Viên Thị, gia thế cùng bản thân cô ấy đều cao đến làm người khác khiếp sợ.
Đào Hựu Tình lúc ấy nghĩ: "Trời cao-hoàng đế xa, Viên Sơ Nhụy hẳn là sẽ không biết."
Kết quả Viên Sơ Nhụy đều biết hết, còn ném đến chỗ cô một hợp đồng yêu đương a.
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Kí đi chứ, không phải nói thích tôi sao?"
Đào Hựu Tình: "."
Cô có nghĩ đến đâu cũng không nghĩ chuyện này sẽ phát triển thành như vậy!
________