Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 32: Anh không được có chuyện gì

"Ông nội!" Hiểu Quỳnh mở cửa phòng ông bước vào. Ông đang xem bức ảnh bỗng giật mình vội lau nước mắt tức giận quát Hiểu Quỳnh" Cháu ra ngoài nhanh, ai cho cháu vào đây?". Hiểu Quỳnh mặc Kệ ông mà bước tới gần hơn.

-Ra ngoài- Lần này ông tức giận quát lớn hơn trước. Ông chính là không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Trên thương trường ông mạnh mẽ, cứng cỏi là thế vậy mà lại để cho Hiểu Quỳnh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối lúc này của ông, làm sao ông chấp nhận được.

-Ông nội! Cháu biết tâm tư ông hiện giờ ra sao nhưng.....cháu sẽ không rời xa ông và Tiểu Bảo. Cháu sẽ sống ở đây, ngôi nhà này là nhà cháu, mọi người là người thân của cháu. Dù thế nào cháu cũng sẽ bảo vệ gia đình này đến cùng- Hiểu Quỳnh để lại câu nói rồi bỏ ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng. Vương lão gia ngồi đó tĩnh lặng, những vết nhăn trên mặt co dúm lại, đôi mắt nhăn nheo chợt run lên, một tầng hơi nước bao phủ lấy con ngươi của ông, mọi thứ xung quanh trở lên mờ ảo.

****************************

Hôm nay Hiểu Quỳnh bắt đầu đi học lại. Thời tiết hôm nay rất mát mẻ sau bao ngày hè nóng nực khiến tâm trạng Hiểu Quỳnh cũng trở lên rất tốt.

-Sao cậu lại ở đây?- Hiểu Quỳnh đặt cặp xuống bàn nhìn khánh An đang ngồi phía trên cô ngạc nhiên hỏi.

-Tôi ngồi đây khiến cậu khó chịu sao?- Khánh An bày ra vẻ mặt ấm ức.

-Đúng vậy. Cậu ngồi đây khiến tôi rất rất khó chiụ- Dù biết đây chỉ là Hiểu Quỳnh nói đùa nhưng mặt Khánh An vẫn tối tăm đen nghịt.

-Vậy thì Kệ cậu thôi!- Khánh An vẫn mặt dày ngồi đó không chịu đứng lên. Hiểu Quỳnh nheo mày nhìn tên quẫy nhiễu bên trên rồi bình thản ngồi xuống coi Khánh An như không khí. Cô rút cuốn sách trong cặp ra ngồi đọc, vẻ mặt chăm chú vào cuốn sách, biểu hiện cho đến khi vào học không có chút thay đổi. Đến khi giáo viên vào cô mới ngẩng mặt lên nhìn chút mới phát hiện tên mặt dày kia vẫn còn ngồi đó.

-Này! Cậu còn không mau về lớp à?- Hiểu Quỳnh lấy chân đá vào ghế Khánh An.

-Chẳng phải tôi đang ngồi trong lớp tôi hay sao?- Khánh An quay xuống trả lời tỉnh bơ.

-Cậu bị hoa mắt đúng không? Ra ngoài xem đây là lớp nào?- Hiểu Quỳnh cười khẩy khoanh tay nhìn Khánh An, đầu hếch hếch ra phía ngoài cửa.

-Đây là lớp 12-1.

-Còn vị trí của cậu là bên 12-2 kia, còn không mau về lớp- Hiểu Quỳnh huýt huýt vẻ mặt như ra lệnh.

-Ai nói tôi học 12-2 - Khánh An quay xuống cười đểu nhìn Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh lúc này mới chợt nhận ra có chút gì đó không đúng. Giáo viên vào nãy giờ chắc chắn cũng phải biết có sự xuất hiện của cậu ta nhưng sao lại không thấy phản ứng gì. Hiểu Quỳnh nheo mày hướng Khánh An nói.

- Cậu nói đi, mọi chuyện là sao?

-Mấy hôm nay cậu không đến đây, tôi được chuyển qua lớp này rồi, tất cả đều dựa vào thực lực mà được vào đây- Khánh An mỉm cười thỏa mãn nhìn Hiểu Quỳnh như trọc tức. Hiểu Quỳnh không nói gì chỉ thở dài rồi quay qua lấy sách vở chép bài, mặc kệ sự hiện diện của Khánh An. Khánh An không nói gì nữa quay lên khuôn mặt khó hiểu" Cậu ấy mà cũng chép bài ngoan ngoãn như vậy sao? Thật ngạc nhiên."

................................................

-Hiểu Quỳnh! Xuống dưới cùng tôi đi sáng giờ chưa có gì vào bụng- Khánh An cứ ngồi đó tự nói một mình. À không là nói với Hiểu Quỳnh nhưng Hiểu Quỳnh một chữ cũng không quan tâm vì vậy chẳng khác gì Khánh An đang nói một mình.

-Hiểu Quỳnh! Ra ngoài có người gặp- Một học sinh nam trong lớp cô từ ngoài chạy vào. Hiểu Quỳnh nhíu mày rồi gập sách lại đứng lên đi theo tên con trai đó. Khuôn mặt cô nghiêm lạnh đến đáng sợ đi qua từng dãy lớp khiến ai đứng gần cũng có chút cảm giác ớn lạnh.

-Đến rồi!- Tên con trai đó dẫn Hiểu Quỳnh ra phía bãi cỏ sau trường, không khí vốn rất trong lành nhưng Hiểu Quỳnh lại thấy nó rất âm u. Bất chợt phía sau một tên áo đen sượt ra nhắm thẳng con dao vào lưng Hiểu Quỳnh, trong phút chốc Hiểu Quỳnh liền ý thức được và xoay một vòng qua bên trái khiến con dao đâm vào không trung. Cùng một lúc có rất nhiều người chạy tới bao vây lấy cô. Hiểu Quỳnh đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười khẩy một cái. Cô đoán chắc việc này 90% là do người đó sai khiến. Hiểu Quỳnh biết trận này cô thua rồi. Cơ bản cô không có võ, mà xung quanh cô lại nhiều người như vậy. Thực tế dù chỉ là một người cô cũng không có sức đánh lại. Hiểu Quỳnh chỉ còn biết cố gắng câu giờ chờ người tới cứu. Hiểu Quỳnh âm thầm rút điện thoại trong túi ra ấn nút số1 hiển nhiên vệ sĩ của cô sẽ biết cô đang gặp nguy hiểm.

-Ngăn nó lại, nó đang bấm điện thoại- Một tên tinh mắt nhìn ra liền hô to. Hiểu Quỳnh chột dạ đứng im bất động, cô biết lần này cô xong rồi. Hiểu Quỳnh nhắm chặt mắt lại chờ những mũi dao sắc nhọn đi tới phía cô. Đầu óc cô lúc này chỉ còn xuất hiện hình ảnh của duy nhất 1 người" Nam Dương! Em xin lỗi, xin lỗi vì lúc em gặp nguy hiểm người đầu tiên em gọi lại không phải anh, xin lỗi vì em ngang bướng, xin lỗi vì có thể em sẽ lại phải rời xa anh, xin lỗi...." Hiểu Quỳnh đứng im, nước mắt rơi rất nhiều tuy nhiên trên người cô không hề có chút run rẩy. Cô không sợ chết, cô chỉ sự Nam Dương sẽ lại phải chịu một nỗi đau lớn mất mát như 7 năm trước. Hiểu Quỳnh mơ hồ cảm nhận được tiếng dao đang tiến đến rất gần chỉ còn cách cô 3cm.

*Keng* Đó là tiếng kim loại va vào nhau tạo nên một âm thanh chói tai. Hiểu Quỳnh giật mình mở to mắt. Một người con trai cao to, khuôn mặt anh tú đang từ từ xử đẹp từng tên một. Mỗi một nắm đấm dáng xuống liền làm cho đối phương không thể đứng dậy được. Nam Dương khuôn mặt tức giận, ánh mắt nếu như có thể toé lửa thì chắc tất cả những tên này đều đã bị thiêu rụi. Dáng người to cao của Nam Dương tiến đến tên trước mặt, nắm tay hung hăng mà dáng xuống khuôn mặt có chút già dặn của tên áo đen.

*Khự* Nam Dương ôm lấy một bên vai bị tên đằng sau đánh lén. Hình như vết thương rất sâu khiến máu chảy ra rất nhiều. Hiểu Quỳnh một giây trước đó như chết lặng một giây sau liền hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Nam Dương, khuôn mặt Hiểu Quỳnh sợ hãi tột cùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang không ngừng tiết mồ hôi của Nam Dương. Chắc chắn anh đang rất đau, anh cũng đang rất cố gắng chịu đựng.

-Anh! Không đánh nữa.....dừng lại đi...- Hiểu Quỳnh bật khóc giữ chặt cơ thể Nam Dương đang cố đứng lên không để anh đánh tiếp. Nam Dương vẫn rất vững chắc lấy tay gạt Hiểu Quỳnh sang một bên, đôi tay đưa lên phòng vệ. Lúc này bao nhiêu vệ sĩ của Hiểu Quỳnh cũng đã đến nơi đồng nghĩa với việc Nam Dương bắt đầu ngã gục xuống. Hiểu Quỳnh bật khóc chạy tới ôm lấy Nam Dương, miệng không ngừng kêu cấp cứu. Hiểu Quỳnh và một tên vệ sĩ nhanh chóng đưa Nam Dương tới bệnh viện, còn những người khác ở lại giải quyết việc còn lại, bằng mọi giá phải tra ra được tên đứng đằng sau. Nhưng trước hết phải chặt đứt cánh tay của tên đã chém vào cánh tay Nam Dương.

-Nam Dương....Anh không sao đâu....Anh nhanh chóng tỉnh lại đi rồi chúng ta sẽ cùng sống những ngày tháng vui vẻ như trước kia...em nhất định sẽ nghe lời anh, em sẽ không cãi anh nửa lời....mọi việc em đều nghe anh....vì vậy anh không được có chuyện gì hết....không được có chuyện gì- Hiểu Quỳnh bật khóc trên đường đẩy cabin vào phòng phẫu thuật, Hiểu Quỳnh nhìn Nam Dương bất tỉnh nằm trên ca bin mà chưa lúc nào cô sợ hãi như vậy. Cô còn nhớ rất rõ, cái ngày đó....mẹ cô cũng nằm trên ca bin, khuôn mặt dính đầy máu được đưa vào phòng phẫu thuật và rồi.....từ lúc đó cô không còn được gặp lại bà nữa. Giờ đối với Nam Dương cũng vậy, cô rất sợ...rất sợ Nam Dương cũng sẽ giống bà....vào rồi và sẽ không tỉnh lại nữa. Hiểu Quỳnh nhất quyết muốn vào trong cùng Nam Dương. Nói thế nào mãi cô mới chịu ngồi ngoài đợi. Trên người Hiểu Quỳnh như có hàng vạn con dao đâm vào vừa đau vừa buốt. Hiểu Quỳnh cứ thế hướng mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật, cầu mong cái màu đỏ kia nhanh chóng tắt xuống và Nam Dương sẽ không sao, anh sẽ lại trở về bên cô. Mỗi một giây phút chờ đợi lại là một con dao đâm vào tim Hiểu Quỳnh. Cô ngồi đó nhịp tim rối loạn, hơi thở cũng không được bình thường, khuôn mặt căng thẳng cực độ. Giây phút nào còn chưa phẫu thuật xong Hiểu Quỳnh vẫn còn trong tình trạng như thế.