Cảnh trong mơ dài dòng, phập phồng như điện ảnh.

Trong bóng đêm, Đường Thâm chốc lát thấy nam chính Cung Độ và nam phụ Lương Tiêu cầm đuốc soi đêm trong 《 Độ Huyết Kiếm 》 của Đại Mẫu Thần, chốc lát lại thấy BOSS Độc Cô Tịch vẻ mặt tối tăm dưới đèn trong《 Thiên Diễn Kỷ 》, vô số bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ như gần như xa, lơ lửng giữa không trung không thể chạm đến.

【 Chúc Đại Mẫu Thần xuyên vào truyện tam quan không bình thường này, thể nghiệm tâm tình của đọc giả. 】 thanh âm nguyền rủa 360° tuần  hoàn.

【 Biên tập viên tốt nhất cũng cùng nhau xuyên. 】

A ~ thật là một giấc mơ khiến người phiền lòng!

“…… Trưởng lão.”

“…… Trưởng lão, Chấp Kiếm Trưởng Lão?”

Bên tai là giọng nam xa lạ, pha chút khàn khàn gợi cảm tận xương. Ý thức Đường Thâm nháy mắt thanh tỉnh.

Trợn mắt, hút khí, xoay người, ngồi dậy. Trước mắt là một căn phòng cổ được sơn những chùm chạm khắc, hương huân lượn lờ, bàn ghế gỗ sơn đen xa lạ, tua rua màu đỏ viền vàng —— có thể xác định, đây tuyệt đối không phải phòng tối hàng năm thiếu nước thiếu điện y thuê!

Sườn giường là tường tre, trên tường có một cửa sổ cổ kính nhỏ màu vàng họa mai.

Chủ nhân của thanh âm vừa rồi vẫn dùng giọng thấp thấp làm xương cốt người mềm một nửa, liên miên gõ cửa.

“Chấp Kiếm Trưởng Lão, cuốc trong viện hoa của ngài còn dùng không? Nếu không cần……”

Trong đầu nhanh chóng hiện lên ký ức xa lạ, y nhận ra chủ nhân thanh âm kia! Là “Hàng xóm” của y, ma đầu bị cấm túc ở Tây Uyển —— Độc Cô Tịch.

“……” Nhưng mà, từ từ!

Độc Cô Tịch? Đó không phải nhân vật trong sách Đại Mẫu Thần sao?

Đường Thâm bỗng nhiên đẩy hiên cửa sổ ra.

Cửa sổ gỗ bật lại, làm bị xước cánh tay đối phương. Nam tử kêu một tiếng, mày kiếm nhíu chặt. Ngoài cửa sổ đang cảnh đầu xuân, tóc dài màu đen buộc lỏng lẻo theo gió bay bay, một bộ bạch y hoa văn thiển vân, phía sau là hoa đỏ nhạt rực rỡ.

Gió xuân thổi vào mặt, Đường Thâm đứng hình, hoàn toàn nhìn đến ngây người.

……

Một tháng trước, trò chơi sách mới 《 Thiên Diễn Kỷ 》 của “Đại Mẫu Thần” vừa bán bản quyền qua tay Đường Thâm.

Trong đàn WeChat thiết kế trò chơi, mỗi ngày đều lưu rất nhiều bản thiết kế và bản mô hình về nhân vật chính và các nhân vật phụ 3D, trong đó tự nhiên cũng bao gồm các phiên bản BOSS Độc Cô Tịch.

Lần cuối sửa bản thảo, thì…… Không khác người y nhìn thấy trước mắt này lắm!

Đường cong cả khuôn mặt lãnh ngạnh mà hung ác nham hiểm, anh dật tuấn lãng tột đỉnh. Tóc dài bạch y, mảnh khảnh cao lớn, mi giác cong cong tà mị bá đạo, dưới hai mắt không tia sáng, hốc mắt phiếm đỏ thẫm táo bạo lại gợi cảm dị thường. Hai mương nước mắt như ẩn như hiện, môi mỏng nhím lại, cả khuôn mặt lộ ra mạnh mẽ và lãnh ngạo.

…… Nhớ rõ lúc ấy Đại Mẫu Thần còn rất không cao hứng, tức giận nói BOSS sao lại có thể soái hơn cả nam chính.

Mà Đường Thâm là fans số một Độc Cô Tịch, đương nhiên vô cùng vừa lòng với giả thiết này. Một màn trước mắt, càng vẽ ra người trong mộng, không hề nghi ngờ là một giấc mơ rất đẹp!

“……”

Nhưng hết thảy…… Lại không phải mơ.

Đường Thâm hít sâu một hơi. Không chỉ cảm giác thô ráp của gỗ trong lòng bàn tay, độ lõm của sơn cũng vô cùng chân thật, kế tiếp ký ức ùn ùn kéo đến, cấp tốc lấp đầy toàn bộ óc ——

Y kêu “Đường Lược Ngôn”.

Sinh trong Đường Môn thế gia ở Ba Thục, là đệ đệ của môn chủ Đường Cẩn Ngôn đương nhiệm. Trước mắt là Chấp Kiếm Trưởng Lão của Phong Diệp Sơn Trang danh môn võ lâm.

Bởi vì trời sinh thích yên tĩnh, không thích lưu luyến trần tục nơi phồn hoa, cố ý chuyển đến Tây Uyển nơi yên lặng nhất môn phái. Vừa vặn thành hàng xóm với đại ma đầu Độc Cô Tịch bị giam tại đây.

Đây là ký ức “Đường Lược Ngôn”, cũng là ký ức “Đường Thâm”.

Bởi vì “Lược Ngôn” vốn dĩ là tên Đại Mẫu Thần lấy cho y.

Từ biết y yêu sâu sắc đại ma đầu Độc Cô Tịch, Đại Mẫu Thần ba ngày hai đêm nói muốn viết một phiên ngoại đồng nhân về CP bọn họ, vui đùa thế nào liền thành thật, gần nhất thiết lập cũng đã ra lò ——

【 Đường Thâm, tự Lược Ngôn. Gia thế hùng hậu (Đường Môn nhị thiếu), võ công cao cường (tuổi còn trẻ đã là Chấp Kiếm Trưởng Lão), giỏi y thiện độc (Kỹ năng tỏa định của Đường Môn). 】 phù hợp hết thảy tiêu chuẩn cao của Đường Thâm đối với “Lão bà Độc Cô Tịch”.

……

Trong chương cuối 《 Thiên Diễn Kỷ 》, nam chính Tần Dập “Niệm tình đồng môn” không giết ma đầu Độc Cô Tịch, chỉ dùng chú thuật phong ấn võ công hắn, cho người ở Tây Uyển ở lúc nhỏ, để hắn suốt ngày nhớ lại những chuyện xưa.

Toàn bộ tiểu thuyết, cứ thế hạ màn.

Sau khi thỏ đi quạ bay, đảo mắt đã qua 5 năm.

“Đường Lược Ngôn” là nhân vật mới, vào năm thứ ba đầu thu ngàn dặm xa xôi từ núi Ba Thục đến Trung Nguyên, chưa từng tham dự bất luận phân tranh gì của giang hồ Trung Nguyên.

Đợi khi y dọn đến Tây Uyển, lần đầu tiên thấy Độc Cô tịch, người nọ đã sớm không còn là đại ma đầu “Oai phong một cõi, âm ngoan độc ác” trong miệng người đời, chỉ là một nam tử ít lời bị giam cầm mà mất đi ngạo khí, cả ngày chui đầu vào tiểu viện đùa hoa cỏ.

Hai người thành láng giềng hơn một năm. Tuy cũng nói được mấy câu, nhưng Đường Lược Ngôn trời sinh tính thanh lãnh, Độc Cô Tịch lại ru rú trong nhà, hai người coi như hiếm khi lui tới, an ổn không có việc gì.

Nhớ tới đây, trong lòng Đường Thâm hô to lãng phí ——

Độc Cô tịch rõ ràng đẹp như vậy, cực cực đẹp! Đường Lược Ngôn này rốt cuộc “Bình tĩnh” bao nhiêu, mới không leo tường đi cua trong khi có một đại mỹ nhân ở cách vách?

Bất quá nghĩ lại, từ xưa Ba Thục nhiều mỹ nhân, Đường Môn càng là nơi tụ tập người giá trị nhan sắc siêu cao. Có lẽ từ nhỏ Đường Lược Ngôn nhìn soái ca đến miễn dịch?

“Chấp Kiếm Trưởng Lão, ngài có sao không?”

Thấp thấp một câu quan tâm, kéo suy nghĩ như vạn mã lao nhanh Đường Thâm về hiện thực.

“Nhìn sắc mặt ngài……hơi tái nhợt. Đêm qua mưa lớn, chẳng lẽ cửa sổ không đóng nên chịu lạnh?”

Đường Thâm có chút mê mang.

Bởi vì ngoài hiên cửa sổ, ma đầu Độc Cô Tịch vốn nên “Hung ác mười phần, hai mắt kiêu căng liếc chúng sinh”, đang dùng cặp con ngươi thiển sắc hơi mang lo lắng nhìn y.

……

“Đường Lược Ngôn” dù “Thanh lãnh vô tranh” thế nào, cũng đã thành chuyện cũ —— bởi Đường Thâm chính là có tiếng động như thỏ chạy, hoạt bát rộng rãi.

Thêm chi…… Rất không bình tĩnh, phi thường phi thường không bình tĩnh.

Đây…… dù muốn cũng không bình tĩnh được a.

Bởi không rời được mắt a.

Độc Cô Tịch mặt, thanh âm, biểu tình, hết thảy không chê vào đâu được. Đặc biệt khi con ngươi như hồ nước kia nhìn qua, Đường Thâm cảm thấy trong dạ dày mình phảng phất có một đám bướm điên cuồng bay lượn, gương mặt đỏ đến hoảng hốt, khô nóng vô cớ bất đắc dĩ dời tầm mắt, vừa vặn rơi xuống trên cánh tay khép hờ của người nọ.

A, đúng rồi —— “Tay ngươi không bị thương chứ?”

Lăn long lóc xuống giường, thuận tay gỡ từ trên giá xuống một thân áo ngoài có hoa văn Hồi màu đỏ thiếp vàng, qua loa phủ lên rồi đuổi ra cửa.

Nhưng mới chạy đến trước mặt người nọ, góc tường sa vừa vặn bị một trận gió cuốn lên làm đau mắt.

“Ô……” Không kết cấu lung tung xoa xoa, đau quá a! Càng xoa càng đau.

Đầu ngón tay hơi thô ráp xoa gương mặt, Đường Thâm chỉ cảm thấy một trận hơi thở nam tử mang theo mùi cây cỏ, tiếp theo giọng nam từ tính trầm thấp vang lên bên tai: “Trợn mắt.”

Hô —— nhẹ nhàng thổi một hơi.

“Tốt hơn chưa?

“~~~~” Đường Thâm rõ ràng nghe được thanh âm đại não mình ầm ầm nứt tạc.

Trong lúc nhất thời toàn bộ thế giới như màn mưa hoa hạnh bay trầm trầm phù phù, chờ đến lúc phản ứng, cả người đã liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc.

…… Muốn chết a.

Y trộm nuốt một ngụm nước miếng, đầu hôn hôn trầm trầm nhớ đến những câu hình dung tuyệt sắc đại mỹ nhân trong tiểu thuyết Mary Sue Jack Sue trong những năm làm biên tập gặp qua gần đây —— gì mà “Như trích tiên”, rồi “Câu hồn đoạt phách”, “Vừa thấy XX đã chung tình”, quả thực làm người cam tâm chết chìm trong đáy hồ sâu thẳm kia…… Thì ra cũng không phải gạt người?!

Nếu nói, lúc trước ồn ào nói với Đại Mẫu Thần nguyện ý làm thụ của Độc Cô gia còn mang theo chút vui đùa ——

Mà bây giờ, Đường Thâm thật tâm nghĩ: Đối phương soái như vậy…… Vì hắn, dù cong thành nhang muỗi cũng cam tâm tình nguyện.

…… Tuy rằng, khụ, không tốt, như vậy không tốt.

Trên đầu chữ sắc tự có một cây đao, làm người sao có thể không có tiết tháo? Huống chi vào tình cảnh này, căn bản không phải lúc nghĩ……

Lão tử xuyên qua a uy, không, là xuyên thư a uy! Có phải không nên bình tĩnh như thế hay không?

Bạch y nam tử thấy mặt y chốc lát phiếm hồng chốc lát xanh xanh, thú vị hơn bộ dáng vân đạm phong khinh  ngày thường nhiều, không tự giác hơi nhấp môi, rũ mắt lộ ra một nụ cười như có như không.

……

Đường Thâm quả thực không thể tin vào hai mắt mình.

Mưa hoa rút đi, phía chân trời đổi thành một mảnh pháo hoa lộng lẫy, mãn nhãn sáng lạn nổ vang bên tai, toàn bộ vũ trụ như bị nó lấp đầy.

Chính là, pháo hoa lạc hậu, lại có một thanh âm thấp thấp nói bên tai: Không nên…… Là thế này.

Về Độc Cô Tịch trong cốt truyện, Đường Thâm nghiêm túc đọc từng câu từng chữ vô số lần ——

Sau khi bị thương không người chiếu cố, hàm oan chịu khuất càng không người chịu tin, chìm nổi trong vô tận hắc ám và âm mưu. Lúc trước người nọ đã bị tổn thương quá nhiều, ảo ảnh tiêu tan quá nhiều lần, đã sớm thất vọng tột đỉnh vời thế giới này.

Cho nên mới cam tâm nhập ma, ghét hận thế nhân.

“Ta vốn nên…… Sớm nhìn ra nhân quả. Không nên hi vọng với một đoạn tình duyên vô vọng, đối với chuyện không thể giải thích…… Cũng không tiếp tục phí miệng lưỡi.”

Từ đây không nghe, không tin, không cầu, không biện. Sau này Độc Cô tịch trong quyển sách sẽ không khóc không cười, “Ánh mắt tĩnh mịch, không một tia sáng”, không có khả năng như hồ nước không gợn sóng y nhìn thấy hôm nay, càng vô luận ra sao…… Cũng không nên lộ ra biểu tình “Ôn nhu” hư hư thực thực với bất luận kẻ nào mới đúng.

……

Vết thương trên cổ tay Độc Cô không sâu, lại xước một tầng da.

Đường Thâm trước kia cũng từng bị cọ xước, biết vết thương này khẳng định phải bôi thuốc giảm đau. Ách, nói tiếp, thuốc giảm đau tốt trong truyện gọi là gì ta?

Trong trí nhớ, có thể thấy rõ cây thuốc bát giác lả lướt trên đỉnh Dược Các Đường Môn. Trong một bức tường như núi đầy ngăn tủ sơn vàng, có đủ loại hoa hoa thảo thảo, chai lọ vại bình, tuyệt đại bộ phận trong đó, thân là nhị thiếu gia Đường Lược Ngôn đã được sờ qua thử qua dùng qua.

Không xong chính là —— bộ dáng dược liệu và cảm xúc y vẫn còn nhớ rõ. Nhưng tên và tác dụng từng loại, hoàn toàn trống rỗng!

…… Này không đúng a?

Nói tốt “Y thuật cao siêu” là “Thiên phú chủng tộc” của Đường Môn đâu?

Chẳng lẽ xuyên qua chỉ kế thừa “Ký ức”, không thể kế thừa “Y thuật”?

Từ từ! Nếu không thể kế thừa “Y thuật”, vậy cái gọi là “Võ công cao cường” không phải cũng chỉ là hàng giả?

Tay trái tay phải chậm chậm thành động tác Thái Cực, mạnh mẽ đánh lên cây hoa hạnh từ từ rơi hoa bên cạnh. Cây hạnh không chút sứt mẻ, cành lá cũng không run một chút.

“……” Chắc không phải đâu?

Chớ hoảng sợ! Chớ hoảng sợ! Người tập võ coi trọng dùng nội lực! Ách, nội lực…… Ngay sau đó đề tức, ngưng thần, dứt khoát dùng sức chín trâu hai hổ, một phát bạo kích nhắm ngay thân cây!

“Đau đau đau đau đau ——”

Khuôn mặt tuấn tú thiếu chút nữa chảy nước mắt. Trong lòng Đường Thâm hô to lừa quỷ —— y thuật cao siêu, võ công cao cường? Đại Mẫu Thần cậu đùa tôi á?!

Độc Cô Tịch sớm đã nhìn đến ngốc.

Đây…… Đường Lược Ngôn vì sao đột nhiên muốn đánh cây? Chẳng lẽ vì tự trách vừa rồi làm hắn bị thương?

Còn chưa kịp khuyên bảo, thình lình bị đối phương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay đến, thăm về phía…… Bộ vị hoàn toàn không nên bị sờ, càng vững vàng nắm được…… Thứ hoàn toàn không nên nắm của hắn.

“……”

Rừng tầng tầng lớp lớp yên tĩnh.

Đường Thâm xong việc nghĩ lại, việc này cũng không thể trách mình nhất thời não không online.

Rốt cuộc logic của y, cũng là hoàn toàn chạy theo ——

STEP1, ôi trời ơi tôi thế nhưng không có võ công cũng không giỏi y thuật? Đây không giống như đã nói trước đó! ——STEP 2, chẳng lẽ, thế giới này không dựa theo nguyên tác đã định? ——STEP3, có khả năng! Bởi toàn bộ hành trình Độc Cô Tịch luôn ôn hòa khác thường ——STEP4, nhưng ngoại hình Độc Cô Tịch lại hoàn mỹ phù hợp bản mô hình……