Edit: Lạc Lạc
Beta: Quảng Hằng
Trong lời nói của Ôn Tuệ Liên không phải không có châm chọc, Đào Tử An cũng bất vi sở động, "Ôn tiểu thư, cô nói đúng, nếu tôi là một nam nhân, tôi cũng sẽ yêu thương nữ nhân phong tình vạn chủng như cô, tôi tự biết không thể so sánh với cô, nhưng là tình yêu không phải dựa vào điều kiện để phân đúng sai cùng thắng bại, chỉ bằng việc tôi yêu Nếp Hề Viễn như vậy là đủ rồi."
"Vậy sao? Cô yêu Nếp Hề Viễn?" Như là nghe được truyện cười, Ôn Tuệ Liên hừ lạnh một tiếng, "Theo tôi được biết, Đào tiểu thư trước kia đã từng ly hôn, phải không?"
"Cô tại sao lại biết?" Đào Tử An nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Vậy cô biết chồng trước của tôi là ai không?"
Ôn Tuệ Liên nheo mắt lại, cô ta có một loại dự cảm không tốt, không xác định hỏi: "Chẳng lẽ là......"
"Đúng, chính là Nếp Hề Viễn."
"Không có khả năng! Hề Viễn cho tới bây giờ chưa từng nói qua với tôi việc anh đã kết hôn, ngay cả Nếp bá phụ cũng không từng nói qua......"
Đào Tử An thở dài, dùng một ánh mắt gần như thương hại, nhìn đến mĩ nhân đang thất sắc ở đối diện, "Xem ra, cô không phải thực hiểu biết về Nếp Hề Viễn."
"Cô nói dối!" Ôn Tuệ Liên tức giận phát hoả.
Đào Tử An cũng không tức giận, cô vẫy nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Tôi cùng Nếp Hề Viễn khi còn ở đại học đã quen biết, yêu mến nhau, sau tốt nghiệp đều tự gạt người nhà hai bên để kết hôn, chính là tiệc vui cũng chóng tàn, phụ thân anh ấy phản đối hôn nhân của chúng tôi, ông uy hiếp tôi ký vào đơn ly hôn."
Dừng lại một chút, như đang ngẫm nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, "Tôi yêu cầu Nếp Hề Viễn và tôi cùng nhau quay về Đài Bắc, ngay tại ngày chúng tôi chuẩn bị xuất phát, Nếp Hề Viễn xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến sân bay, tôi một mình trở lại Đài Bắc, từ biệt ba năm, tôi cũng mới gần đây nhìn thấy anh mà biết được, tai nạn xe cộ ba năm trước đây, làm cho anh mất đi trí nhớ khi chúng tôi còn ở cùng một chỗ...... Có lẽ, đây là thiên ý trêu người."
Ôn Tuệ Liên muốn từ trong biểu tình của Đào Tử An, tìm được sơ hở Đào Tử An là đang nói dối, chính là cô đã thất bại, kể từ đó, cô liền không thể không tin tưởng lời nói Đào Tử An chính là sự thật.
Một hồi lâu, Ôn Tuệ Liên đều không có nói chuyện, nàng vuốt ve tách cà phê, như là đang tự hỏi cái gì.
Đào Tử An tiếp tục nói: "Đối với cô, tôi thực có lỗi, tôi cũng không biết tồn tại của cô, nhưng là, cô không thể cướp đoạt trái tim của tôi vẫn luôn yêu Nếp Hề Viễn......"
"Tình yêu của cô trị giá bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?"
Đào Tử An không thể tin điều chính mình vừa nghe được, Ôn Tuệ Liên gằn từng tiếng, lại lập lại một lần: "Tôi là hỏi,tình yêu của cô đối với Nếp Hề Viễn, giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." (>”<
"Đào tiểu thư, tôi không phải là đang cùng cô nói đùa, cô cảm thấy được, tình yêu của cô đối với Hề Viễn, thực đáng giá sao? Đối với Hề Viễn có trợ giúp ở chỗ nào? Tôi nghĩ mời cô trả lời cho tôi một vấn đề, khoảng thời gian Hề Viễn cùng cô ở cùng một chỗ kia, cô gây cho Hề Viễn, trừ cô ra giá rẻ không thể chịu nổi yêu bên ngoài, còn có cái gì?"
Đào Tử An bị Ôn Tuệ Liên trong lời nói làm cho cô rung động thật sâu, kinh ngạc hé miệng, nửa ngày cũng nói không được một câu. Theo lời nói của Ôn Tuệ Liên, cô cúi đầu thực sự suy nghĩ, chính mình cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới đáp án.
Đúng vậy, từ sau khi cô cùng Nếp Hề Viễn kết hôn, kỳ thật Nếp Hề Viễn vẫn rất khó xử, một bên là phụ thân của chính mình, một bên lại là vợ anh, trừ bỏ tình yêu của cô, Nếp Hề Viễn có được cái gì chứ? Anh vì cô mà xảy ra tai nạn xe cộ, vì cô mà mất đi trí nhớ, thiếu chút nữa còn vì cô mà trở mặt với phụ thân chính mình. Có lẽ Ôn Tuệ Liên nói đúng, tình yêu của cô thực sự rất thấp rẻ, hơn nữa cái gì cũng sai, chỉ biết gây cho Nếp Hề Viễn thống khổ.
Ôn Tuệ Liên giảo hoạt nhếch lên khóe miệng, không nhanh không chậm nói: "Đào tiểu thư, kỳ thật cô là người thông minh, cô hẳn là hiểu được, Hề Viễn nếu thật sự cùng cô ở cùng một chỗ, không chỉ mất đi trợ giúp từ phụ thân, không thể kế thừa tập đoàn Thắng Hoa, Nếp gia cùng Ôn gia không thể có đám hỏi, Nếp gia sẽ mất lòng tin của quần chúng, cổ phiếu trượt giá, đối với Nếp gia mà nói chính là một đòn trí mạng”.
Gặp Đào Tử An sắc mặt trắng bệch, Ôn Tuệ Liên giả ý than nhẹ, "Cho dù Nếp Hề Viễn nguyện ý vì cô, vứt bỏ tập đoàn Thắng Hoa, bội ước, nhưng là khó bảo đảm Hề Viễn về sau sẽ không có cảm giác tội lỗi. Tình yêu của cô, chỉ biết gây cho Hề Viễn vô vàn thống khổ, khiến cho anh trong cuộc sống về sau, vẫn thật sâu tự trách bản thân, anh vì cô, từ bỏ sự nghiệp cùng gia tộc của mình, ruồng bỏ phụ mẫu của chính mình, như vậy cô cũng sẽ vui vẻ sao?"
"Tôi......" Đào Tử An mũi cảm thấy đau xót, cơ hồ thực muốn khóc, cô không nghĩ nhìn thấy Nếp Hề Viễn bị thống khổ tra tấn.
"Có lẽ tôi cũng không có yêu Nếp Hề Viễn sâu sắc như vậy, có lẽ tình cảm của tôi và anh ấy, cũng không có thân thiết như hai người trước kia, nhưng là ít nhất tôi cũng thương Hề Viễn, ít nhất hiện tại tôi vị hôn thê của anh, ít nhất trong tương lai cùng tôi kết hợp, chỉ biết mang lại cho anh trợ giúp. Có lẽ Hề Viễn sẽ đối với cô cảm thấy tiếc nuối, nhưng là giữa tiếc nuối cùng thống khổ, cô cho rằng người nào mới đả thương Hề Viễn nhất?"
Đào Tử An lúc này mới thật sự đánh giá một chút về Ôn Tuệ Liên, nữ nhân này thực không đơn giản, trong lời nói mang theo ý uy hiếp của cô, chính là không thể không thừa nhận, những lời nói đó quả thực rất có đạo lý.
"Nếu Nếp Hề Viễn thật sự có thể vì cô, mà vứt bỏ mọi thứ có được trong hiện tại, tôi sẽ thiệt tình chúc phúc cho hai người. Yêu một người, không phải có được người đó, mà là hy vọng người đó vui vẻ hạnh phúc. Tôi tin tưởng tình yêu của Đào tiểu thư không phải giá rẻ, mà là vĩ đại." Ôn Tuệ Liên nói xong, từ trong ví tiền lấy ra tấm chi phiếu, cô không điền con số, chỉ ký tên xuống phía dưới. Lấy ngón tay đè lên chi phiếu, đẩy tới trước mặt Đào Tử An.
"Số liệu sẽ ghi trên chi phiếu, mời cô điền tuỳ thích, nếu cô thật sự yêu Nếp Hề Viễn, vì Hề Viễn hy sinh tình yêu của cô, cô ở trên tấm chi phiếu này điền số tiền bao nhiêu, đều là cần. Mời cô nhận lấy." Ôn Tuệ Liên lẳng lặng nhìn sắc mặt Đào Tử An, đang đợi cô quyết định, cô tin tưởng có thể thuyết phục nữ nhân này.
Hết thảy trước mắt, thật sự đều rất quen thuộc, ba năm trước đây, phụ thân Nếp Hề Viễn cũng đưa ra cho cô tấm chi phiếu như vậy, chính là lúc ấy cô đã không chấp nhận, bởi vì tình yêu của cô với Nếp Hề Viễn vô cùng kiên định, không phải tiền có thể thay đổi được. Cho đến hôm nay, trước mắt nữ nhân tự xưng vị hôn thê của Nếp Hề Viễn này, cũng làm ra sự tình giống như vậy, cô thế nhưng lại dao động.
Cũng không phải bởi vì tấm chi phiếu này có thể điền không giới hạn, mà là bởi vì Ôn Tuệ Liên nói mỗi một chữ, đều như đao nhọn hung hăng từ trong miệng đâm thẳng vào trong lòng cô, làm cho cô vô cùng khổ sở lại vô cùng tự trách. Cô yêu Nếp Hề Viễn thì sao chứ? Cô không thể mang đến cho Nếp Hề Viễn thứ anh cần, tình yêu có đôi khi chính là hèn mọn lại rẻ mạt như vậy.
Đào Tử An hít vào cái mũi, rốt cục vươn tay cầm lấy tấm chi phiếu kia, thanh âm có chút run rẩy, cô chống lại ánh mắt vui mừng của Ôn Tuệ Liên, "Ôn tiểu thư, EQ của cô rất cao, tôi cũng chúc phúc cho cô cùng anh ấy...... Hạnh phúc." Nói xong một câu cuối cùng, Đào Tử An kéo theo va-li hành lý bước ra ngoài, phía sau Ôn Tuệ Liên bỗng nhiên cao giọng gọi cô lại: "Đào tiểu thư, thỉnh chờ một chút, tôi còn có một việc muốn phiền đến cô......"
Bầu trời âm trầm mưa to như trút nước, Nếp Hề Viễn hướng về phía nhà trọ Đào Tử An chạy tới. Anh đánh điện thoại trước thông báo cho Lí Kì ở khách sạn trông coi, một khi phát hiện Đào Tử An xuất hiện, liền lập tức gọi điện thoại cho anh.
Nếp Hề Viễn lo lắng, toàn bộ đều viết trên mặt anh, anh hận không thể ngay lập tức tìm tới chỗ Đào Tử An. Anh có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy được Đào Tử An sẽ phát sinh chuyện gì đó, hiện tại lại mưa lớn như vậy, Đào Tử An rốt cuộc có thể chạy đến đâu?
Nếp Hề Viễn lần thứ ba đi tới dưới lầu nhà trọ của Đào Tử An, không để ý mưa to mưa tầm tả, mở cửa xe liền hướng phía lầu ba chạy tới, trong lòng một mực cầu nguyện, Đào Tử An nhất định phải ở trong nhà trọ.
Chính là không nhiều thời gian, hy vọng của Nếp Hề Viễn liền thất bại.
Anh đi lên lầu ba, dùng sức gõ cửa phòng Đào Tử An, lớn tiếng gọi to: "Đào Tử An, em ra đây cho tôi! Đào Tử An!"
Tiếng quát đinh tai nhức óc, rất nhanh đều bao phủ trong tiếng mưa rơi, Nếp Hề Viễn vẫn cố gắng không ngừng gõ cửa, "Đào Tử An, em rốt cuộc có ở nhà hay không? Em mau trả lời tôi a!"
"Nếp Hề Viễn? Lại là anh?"
Nếp Hề Viễn mạnh quay đầu lại, như là nhìn thấy vị cứu tinh, chạy tới bắt lấy cổ áo Đàm Song Niên, điên cuồng mà giật mạnh, "Anh là đến xem Đào Tử An sao? Cô ấy có phải đang ở trong nhà hay không?"
" Không thấy Tử An?"
Đàm Song Niên kinh ngạc, nhìn thật sâu vào ánh mắt đau đớn của Nếp Hề Viễn,anh đột nhiên không còn cảm thấy hy vọng ở Đàm Song Niên, hai tay buông ra, tiếp tục xoay người gõ cửa phòng Đào Tử An, "Đào Tử An, em đi ra cho tôi! Em phải đem mọi chuyện nói cho rõ ràng!"
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lúc này, đến phiên Đàm Song Niên túm lấy cổ áo Nếp Hề Viễn, giận không thể lập tức rống to.
Nếp Hề Viễn sắc mặt kém vô cùng, anh ôm đầu, biểu tình khóc không ra nước mắt, " Buổi sáng hôm nay sau khi tôi tỉnh lại, liền phát hiện Đào Tử An đã thu thập hành lý không thấy”.
"Không thấy? Vì cái gì không thấy?"Đàm Song Niên không dám đoán nguyên nhân, nhưng là anh vẫn nhịn không được hỏi: " Anh không phải đã làm chuyện gì với cô ấy chứ? Tên hỗn đản này.